Đại lục Thần Châu, trên đỉnh núi.
Sương mù trắng xóa như mây như ảo ảnh trải dài mênh mông, quấn quanh núi non. Biển mây cuồn cuộn như phân cách trời và đất.
Bỗng nhiên từ độ cao vô tận bên trên, một luồng kim quang chói lóa chiếu xuống, khí thế như khai thiên lập địa, rồi lại bị sương mù trắng xóa bao phủ nên không thể xuyên thấu qua.
Ánh sáng dần dần tiêu tan, một ông lão tóc bạc từ từ hiện ra.
Ông lão thong thả nâng tay lên khiến cho sương trắng sôi trào dữ dội, thiên địa rung chuyển, chẳng khác nào thuở hỗn độn sơ khai!
Một số ngai tọa được sương trắng nâng lên lơ lửng.
Chỉ thấy đầu và cuối đều sáng tựa sao trời, hai bên có tổng cộng bốn chỗ ngồi với hình dáng khác nhau.
Ông lão ngồi xuống vị trí cuối cùng, lúc này ở đầu kia của tinh tọa đã có một bóng người, đó là đứa trẻ mặc yếm màu đỏ, tóc để chỏm trên đầu, đeo vòng vàng nơi cổ.
Tuy gương mặt đứa trẻ bầu bĩnh nhưng giữa đầu mày lại toát lên sự uy nghiêm, giọng nói non nớt như tiếng trẻ đang bú sữa: "Thiên đạo sắp đổ sập, đám Đế Tôn đâu hết rồi?"
Nhưng trên ngai tọa trống rỗng, không ai có thể đáp lại nó.
Vẻ mặt đứa trẻ bầu bĩnh càng nghiêm túc hơn, trầm giọng hỏi lại một lần: "Đám Đế Tôn đâu hết rồi?"
"..."
"..."
"..."
"Đại đạo ba vạn vạn năm, thế mà không có lấy một người phi thăng?" Đứa trẻ khó tin hỏi.
Ông lão ho nhẹ, sờ chòm râu, chỉ một chỗ ngồi trong số đó: "Kiếm Đế chí tôn Vân Thiêm Y ở đó."
Nơi đó nổi lên một thanh thần kiếm dài nhọn phát ra ánh sáng xanh, trông như được lôi quang thiên cổ quấn quanh.
Đứa trẻ bầu bĩnh duỗi cánh tay mập như ngó sen ra, xoay cổ tay nhỏ bé đầy thịt, thần kiếm vang lên tiếng leng keng rõ ràng, một vài bức hình hiện ra giống như hoa văn nước dập dờn trên mây mù.
Chỉ một chớp mắt ngắn ngủi, một già một trẻ có thể thấy hết thay đổi trong hai vạn năm nghìn năm!
"Đúng là bị tháp Trấn Hồn trói buộc." Ông lão cười ha hả, vươn ngón tay già nua nhăn nheo ra: "Để lão phu giúp một phen."
Đầu ngón tay khẽ điểm một cái, tức thì vô số thiên lôi giáng xuống khắp Thần Châu.