Mặc dù bây giờ môn phái chỉ có ba vị đệ tử, nhưng nếu tông môn không làm phô trương một chút sao có thể chiêu mộ đệ tử?
Tiểu tu sĩ người ta vừa nhìn thấy chỗ c*̉a ngươi rách nát sập xệ, nói không chừng còn nghĩ là đến nhầm chỗ.
Sao có thể tĩnh tâm tu đạo?
Đám Hồng Dược và Vân Hương Diệp tới xem xong cũng khá thích, Hạ Chí còn vui mừng nhảy nhót như khỉ, chạy loạn khắp nơi vài vòng.
Vân Thiêm Y bảo bọn họ chọn chỗ mình thích làm phòng của mình, có điều bình thường bọn họ vẫn phải theo Vân Thiêm Y ra ngoài du lịch, một mặt là tăng thêm kinh nghiệm và tri thức cho bản thân, một mặt là tìm kiếm đồ đệ mới.
Ngoài miệng nói cứ để Phục Quang chân nhân và Hải Nguyệt chân nhân đánh nhau, nhưng đến lúc thật sự chọn địa điểm đi thu đồ đệ Vân Thiêm Y vẫn chọn dãy núi Bỉ Khưu.
Không an tâm, chính là không an tâm.
Không phải không an tâm hai vị Ma tu nhị phẩm kia, mà là không an tâm tất cả phàm nhân và tiểu tu sĩ ở dãy núi Bỉ Khưu.
Nếu không bỏ xuống được, vậy thì không bỏ.
Vân Thiêm Y phải tận mắt nhìn xem tình huống ở dãy núi Bỉ Khưu.
Có điều trước khi đi, Vô Nhai chân nhân lại giữ Hạ Chí lại.
"Tiểu tử này muội cũng không dạy nổi, ta ở một mình trong phòng băng này nhiều năm rồi, thật sự không thú vị, không bằng để nó lại đây để ta dạy dỗ."
Một câu nói, khiến Hạ Chí vô c*̀ng bối rối.
Cậu vừa muốn đi theo Vân Thiêm Y, quan trọng nhất là theo Vân Hương Diệp ra ngoài, vừa muốn ở lại học kiếm.
Cuối cùng là Vân Hương Diệp đá cậu tỉnh táo: "Chúng ta và sư phụ đi ra ngoài thu đệ tử mới, không phải một đi không trở lại, nhìn đệ kìa!"
Vân Thiêm Y lại cảm thấy không tệ, nàng một mực suy xét vấn đề học kiếm c*̉a Hạ Chí, thậm chí còn muốn đi tìm Cảnh Văn Tấn, không nghĩ tới lại gặp Vô Nhai chân nhân.
Vô Nhai chân nhân là sư huynh của nàng, tuy rằng thiên phú kiếm đạo và ngộ tính không bằng Vân Thiêm Y, nhưng năm đó c*̃ng học kiếm thuật chính tông nhất c*̉a Lai Khứ Các, không phải bản bị Cảnh Văn Tấn và Vân Thiêm Y sửa đi sửa lại sau này.
Hạ Chí theo học Vô Nhai chân nhân, thật sự rất phù hợp.
Vẫy tay từ biệt Vô Nhai chân nhân và Hạ Chí, đám người Vân Thiêm Y ra ngoài từ cửa bí cảnh, vẫn là vị trí ở thôn Hồng Gia.
Thôn Hồng Gia, Vân Thiêm Y không có định vực dậy nơi này lần nữa, hoặc là nói, nàng căn bản không định lập tông môn ở dãy núi Bỉ Khưu.
Kiếm tu, cuối cùng vẫn muốn tới núi Cửu Loa.
"Đúng rồi." Bọn họ sắp xuống tới chân núi, Hồng Dược sực nhớ ra: "Chúng ta để lại thức ăn cho Tiểu Hạ chưa?"
Bình thường bọn họ đều ăn ở trong Lưu Ly Huyễn Cảnh, chưa từng suy nghĩ quá nhiều, còn phải bỏ đồ ăn ra để lại.
Trong lúc nhất thời, trên đường núi quanh co im ắng.
"Không sao." Cuối cùng là Vân Thiêm Y xua tay. "Trò ấy đã bát phẩm rồi, cũng nên bắt đầu luyện tập Tích Cốc. Các trò cũng vậy."
Bao gồm cả nàng.
Uống trà uống rượu còn được, cơm canh đã đến lúc chặt đứt.
Hồng Dược và Vân Hương Diệp liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng chép miệng.
Làm tu sĩ... Không thể ăn cơm à.
"Lúc ta ở Thiên Hạc Tông, cảm giác Đường chủ các đường không nghiêm khắc vấn đề Tích Cốc lắm." Vân Hương Diệp bỉu môi nói: "Ta... ặc, bình thường Từ Đường chủ còn hầm canh các thứ nữa."
Vân Thiêm Y liếc nàng ấy một cái: "Tích Cốc là vì sau này."
Tại sao phải Tích Cốc?
Tuy rằng lúc tông môn dạy đệ tử đều nói là vì học hấp thu linh khí trời đất, để linh khí vận chuyển toàn thân, lấy khí thay lương thực, đạt tới một loại trạng thái tinh thuần.
Vốn dĩ dựa theo kinh nghiệm c*̉a Vân Thiêm Y, công hiệu chủ yếu nhất là vì thời gian bế quan sau này không đến mức chết đói.
Tất nhiên Thiên Hạc Tông không nghiêm khắc trong vấn đề Tích Cốc, Vân Kế có cấp bậc cao nhất mới tứ phẩm, trở xuống đều là tu sĩ ngũ phẩm lục phẩm, không có nhu cầu quá lớn với Tích Cốc.
Nhưng lại hướng lên, thời gian bế quan bắt đầu kéo dài.
Vân Thiêm Y từ tam phẩm lên nhị phẩm phải bế quan hơn một nghìn năm, không ngừng vận chuyển linh khí trong động phủ, cô đọng nội đan c*̉a mình.
Rèn luyện nội đan, đối với Kiếm tu mà nói là phải làm liền một mạch, nhất quyết không thể dừng lại giữa đường, chứ đừng nói là ăn uống một ngày ba bữa rồi đi tới nơi ngũ cốc luân hồi* rồi lại ngủ một giấc.
*Cách nói văn vẻ chỉ việc đi vệ sinh.
Không thể tu như thế, tu như thế cũng không tu được.
Hồng Dược ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Vậy tại sao không bắt đầu Tích Cốc từ ngũ phẩm?"
"Thực ra vẫn có thể." Vân Thiêm Y nói: "Có không ít người làm như vậy, chỉ có điều cấp bậc bắt đầu càng cao, càng dễ sinh ra tâm ma, đói bụng cũng không dễ chịu."
Tự chủ và tính nhẫn nại c*̉a con người đều cần rèn luyện từng chút một.
Quá trình từ ăn cơm đến lấy linh khí trời đất làm thức ăn phải trải qua một giai đoạn rất dài luôn luôn cảm thấy đói khát.
Ở trong quá trình này bởi vì đói khát khó nhịn, con người rất dễ dàng bực bội.
Lúc còn bát phẩm thất phẩm bực bội thì bực bội, luyện kiếm một chút hoặc uống nhiều nước rồi phát tiết ra là được, thật sự không được thì phá giới ăn một chút cũng không phải vấn đề lớn gì.
Chờ đến tứ phẩm tam phẩm mới bắt đầu bực bội, vậy thì không phải tâm ma sẽ điên cuồng sinh sôi à?
Kiểu gì c*̃ng phải chịu khổ, ăn sớm khoẻ sớm, bởi vì lúc sau còn có càng nhiều ngưỡng cửa chờ các tu sĩ vượt qua, không cần phải tăng thêm gánh nặng cho nó.
Những thứ này, Hồng Dược và Vân Hương Diệp hiểu ra rất nhanh.
Đói, đó là thật sự đói, phiền, cũng là thật sự phiền!
Đặc biệt là thấy Vân Thiêm Y ung dung quá độ bước vào trạng thái Tích Cốc, Vân Hương Diệp hận không thể gặm cổ tay của nàng!
Vân Thiêm Y chỉ sờ đầu của nàng ấy, dịu dàng nói với Vân Hương Diệp: "Thật sự đói không chịu được, phải đi uống chút gió tây bắc."
Uống nhiều, sẽ biết hấp thu linh khí trời đất như thế nào.
Thừa dịp hai đồ đệ ngu ngốc đứng ở cửa sổ điên cuồng hút gió lạnh, Vân Thiêm Y dùng phù truyền âm liên hệ với Dư Đại Cương.
Không bao lâu sau, phù truyền âm nổi lên ánh sáng xanh, giọng Dư Đại Cương vang lên: "Vân muội?"
"Đại ca." Vân Thiêm Y nói: "Đã lâu không gặp, bây giờ mọi người đang ở đâu?"
"Chúng ta đã về tới Trúc Sơn Tông, phỏng chừng sẽ tu hành ở tông môn một thời gian. Nếu Vân muội không có việc gì, có thể đến Trúc Sơn Tông gặp mặt.”
Vân Thiêm Y cười nói: "Ta đã xây dựng tông môn mới xong, nếu đại ca có rảnh, cũng có thể đến tham quan một phen."
"Xong rồi á?" Dư Đại Cương thất kinh, "Tốc độ nhanh đấy!"
"Lần này đại ca quay về Trúc Sơn Tông bằng con đường nào? Ta muốn quay về núi Cửu Loa, không biết phải đi thế nào."
"Chúng ta truyền tống về c*̀ng tông môn, hiện tại bốn phía dãy núi Bỉ Khưu đều bị phong tỏa, nếu Vân muội muốn rời khỏi, phải tìm một Trận tu đưa muội ra ngoài."
Vốn dĩ trong lòng Vân Thiêm Y đã có phỏng đoán.
Phục Quang chân nhân chống lại Hải Nguyệt chân nhân, nhất định sẽ phong tỏa dãy núi Bỉ Khưu, để đề phòng Hải Nguyệt chân nhân thật sự xảy ra chuyện gì sẽ liên lụy đến dãy núi Minh Đài và dãy núi Cửu Loa.
"Các Yêu tu đồng ý cho Ma tu phong tỏa dãy núi Bỉ Khưu á." Vân Thiêm Y không nhịn được cảm thán một câu.
"Vân muội đi đâu mà tối cổ thế." Dư Đại Cương cười ha ha: "Sao Ma tu dám tự ý phong tỏa dãy núi Bỉ Khưu chứ, là Huyền Hợp chân nhân c*̉a Yêu tu bắt tay với Hận Lôi chân nhân phong đấy."
"A."
"Bảo là muốn xét xử bại hoại c*̉a đạo mình, cho nên giữ tất cả lại, vi huynh thật sự không biết tình huống bên phía Ma tu thế nào.”
Dù sao người đứng đầu Trận tu là Kính Thành Tuyết tự mình ra tay thu thập Tà đạo, cho dù phụ tá cậu ta thì cũng phải là tông môn có nhị phẩm trở lên. Loại tông môn nhỏ ngay cả Tông chủ c*̃ng chỉ là ngũ phẩm như Trúc Sơn Tông, thật sự không tiếp cận được Kính Hồ chân nhân, không thể làm gì khác hơn là rời đi trước.
Bại hoại c*̉a đạo mình?
Yêu tu lại làm gì rồi?!
Vân Thiêm Y lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là thiên đạo sắp đổ.
Lúc nàng còn là Kiếm Đế, đại lục Thần Châu có nhiều vấn đề như vậy sao?
Hay là vẫn có, chỉ là nàng chưa bao giờ nhận ra?
Phong Bất Quy vô tri! Tông Hạo ngu muội! Vì ham muốn cá nhân mà hại nàng ngã xuống.
Nếu nàng phi thăng thành Đế, hiện tại đã sớm khống chế được tình thế c*̉a đại lục Thần Châu.
Sẽ đến nỗi chết nhiều phàm nhân, xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?
Ham muốn cá nhân!
Người tu đạo cần ham muốn cá nhân làm gì!
Vân Thiêm Y tức giận xanh mặt, Hồng Dược cảm nhận được tâm trạng nàng không ổn, lo lắng quay đầu lại, Vân Hương Diệp cũng vậy, lại thấy Vân Thiêm Y xua tay bảo hai bọn họ tiếp tục uống gió tây bắc đi.
Huyền Hợp chân nhân và Hận Lôi chân nhân... Vân Thiêm Y cũng không tính là quen thuộc. Đế Thiếu Cẩm thì có quen, dù sao hai vị chân nhân này đều là yêu thú chính gốc.
Lúc này Đế Thiếu Cẩm đã trở lại Linh Thụ Tiên Cảnh tu luyện, tu sĩ nhất phẩm như hắn vốn không nên ra ngoài du lịch, lại nhiễu loạn nỗi lòng.
Càng là lo lắng thiên hạ yêu thương sinh linh, càng nên tập trung ý chí sớm ngày bước lên Đế vị, đó mới là phương pháp cứu thế thật sự.
Vân Thiêm Y cũng không muốn thường xuyên quấy rầy Đế Thiếu Cẩm.
Yêu tu à... Nàng cũng có quen biết tu sĩ Yêu tu nhị phẩm.
Sau khi đóng phù truyền âm với Dư Đại Cương, Vân Thiêm Y gọi Thố Vinh tới, vừa muốn nói gì lại nhớ ra chuyện này không thể để cho Thố Vinh xử lý.
Thố Vinh là tộc Thỏ, vị Đại Trạch tu sĩ mà nàng biết lại là tộc Sồ Long.
Hai tộc này có thể coi là thiên địch của nhau, không đúng, nói thiên địch thì phải tính là tộc Thỏ ăn vạ, bọn họ cơ bản được coi là thức ăn c*̉a tộc Sồ Long.
Đương nhiên, chỉ ăn thỏ còn chưa hoàn toàn khai hoá tâm trí, cũng chính là thỏ bình thường.
Tốt xấu gì tộc Sồ Long c*̃ng coi là chủng tộc tu đạo, dù thế nào đi nữa tuyệt đối sẽ không ăn tộc Thỏ c*̃ng tu đạo.
Nhưng băn năng thiên địch khắc vào trong xương khiến Thố Vinh khá bài xích tộc Sồ Long.
Dù sao Sồ Long, chỉ là tộc này tự gọi cho dễ nghe, Long tộc còn hoạt động chân chính trên đại lục Thần Châu là tộc Ứng Long c*̉a Đào Đào.
Trên thực tế, tộc này được tính là một loại rắn.
Rắn ăn thỏ, lẽ thường tình.
Thỏ sợ rắn, không có gì đáng trách.
Việc này không liên quan tới thị phi đúng sai.
"Ặc." Tất nhiên Vân Thiêm Y ngại nói ban nãy quên mất Thố Vinh không thích tộc Sồ Long, chỉ sửa lại: "Hai bọn họ học thuật Tích Cốc đã tiến vào giai đoạn chững, ta bận vài chuyện, ngươi ở đây nhìn chằm chằm bọn họ, chờ uống no gió tây bắc lại dạy bọn họ cách thu nạp linh khí trời đất vào nội hải và vận chuyển."
"Vâng." Thố Vinh không nghi ngờ gì.
Vân Thiêm Y rời khỏi khách điếm mới gọi Chiếu Dạ tới, sau đó nàng lại giật mình.
Đúng rồi, thiên địch c*̉a thỏ là rắn, nhưng một trong những thiên địch c*̉a rắn chính là chim lớn, không chỉ giới hạn trong Ưng, Đại Bàng... còn có Phượng Hoàng.
Nếu để Vân Thiêm Y nói, thật là thái quá, Phượng Hoàng là loài huyễn sinh, con non cấp thấp nhất c*̃ng ngũ phẩm, có vài Tiểu Phượng Hoàng vừa sinh ra đã là tam phẩm, người ta căn bản không ăn uống.
Có gì phải sợ!
"Biết Đại Trạch chân nhân không?"
"Vị Sồ Long kia à?" Dạo này Chiếu Dạ vẫn luôn bay lượn xung quanh, căn bản không ở trong Lưu Ly Huyễn Cảnh, chỉ khi Vân Thiêm Y gọi mới trở về. "Biết, một tên nhát gan nhìn thấy ta là chạy, chạy cái gì, ta có ăn nàng ấy đâu!”
Còn không phải là nàng ấy sợ ngươi ăn nàng ấy à.