Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 10 - Sóng Dâng Trên Bình Địa (2)

Biện pháp quyết liệt như vậy tự nhiên có rất nhiều di chứng.

Đầu tiên chính là chư vị đại thần trong triều không phục. Di chiếu của Hoàng đế, truyền vị cho Nhữ Nam vương. Lang Gia vương ngươi làm như thế chẳng phải là tạo phản hay sao? Mặc dù bên ngoài chư vị đại thần bị vũ lực của Lý Phàm đàn áp không thể phản kháng công khai. Nhưng lá mặt lá trái, đinh công tiêu cực bọn họ vẫn làm được. Thậm chí còn một vài người còn bí mật liên lạc với phiên vương ở các nơi, định dẫn quân vào kinh, thực hiện động thái "lập lại trật tự". Lý Phàm đương nhiên không mềm lòng, hung hăng giết một nhóm người mới miễn cưỡng khiến bọn họ sợ hãi. Sau đó lại có lão trượng nhân tiện nghi và Đại học sĩ đứng đầu âm thầm trợ giúp, sau vài tháng, khó khăn lắm mới ổn định lại tình hình.

Và trong mấy tháng này, khắp nơi trên Đại Huyền đã gió nổi mây phun. Phiên vương các nơi lần lượt tự lập, ngoảnh mặt làm ngơ trước mệnh lệnh của triều đình.

Vì vậy Lý Phàm chỉ có thể gửi quân quét sạch từng kẻ một.

Súng đạn dù có lợi, nhưng số lượng có hạn. Cùng với lãnh thổ rộng lớn của Đại Huyền quốc, nên thực sự đã lãng phí rất nhiều công sức.

Chiến tranh và chính trị, khiến Lý Phàm sứt đầu mẻ trán.

Trước trước sau sau bận bịu rất lâu như thế, phải đến năm thứ hai mươi hai neo định, Lý Phàm mới giải quyết triệt để giải quyết triệt để loạn trong giặc ngoài.

Tính toán như thế, so với nếu như kiên nhẫn làm từng bước như trước đó, trái lại muộn mất vài năm mới hoàn toàn kiểm soát thiên hạ.

"Vẫn phải thận trọng hơn, vẫn phải duy trì bình tĩnh." Sau khi mọi thứ đã yên ổn, trong lòng Lý Phàm đành vậy, chỉ có thể rút ra bài học. "Lệch một ly, đi một dặm. Nếu có quá nhiều biến số, lợi thế biết trước sự đời sẽ giảm đi rất nhiều."

May mắn thay chỉ là một gợn sóng nho nhỏ, không ảnh hưởng đến tình hình chung.

Sau khi mọi thứ dần dần trở lại đúng hướng, bánh răng thời gian nhanh chóng lăn về phía trước, trong nháy mắt đã đến năm neo điểm thứ ba mươi lăm.

Năm này, Lý Phàm rời khỏi Huyền Kinh thành, không ngại đường xá xa xôi, đi đến tàn tích ở phương đông.

Vô Tận Khư Uyên, ở tận cùng phía đông của Đại Huyền quốc, sâu không thấy đáy, trên đó có sương mù nồng đậm bao phủ lâu dài. Nếu không cẩn thận trượt chân rơi xuống, tất nhiên sẽ rơi vào kết cục hài cốt không còn.

Không ai biết được, phía dưới khư uyên có thứ gì. Nơi này ngay cả chim bay cũng tuyệt tích, nhiều năm qua vẫn luôn là cấm khu của nhân loại.

Mà Lý Phàm thì thông qua những gì trải qua trong mô phỏng lần trước, biết sương mù nồng đậm trên khư uyên, mỗi qua mười lăm năm tan ra một lần. Hôm nay, hắn đi tới khư uyên chính là vì tận mắt thấy một lần.

Dù sao, nếu như hắn không đoán lầm, hai vị tu tiên giả Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng rất có thể thông qua khư uyên đi tới vùng đất Tiên Tuyệt này.

Lý Phàm yên lặng đứng, nhìn vực sâu vô tận nhìn thấy mà sợ cách đó không xa, kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, sương trắng nồng đậm tỏa ra khí tức tuyên cổ kia rốt cục xảy ra biến hóa.

“Ô…”

Hình như có tiếng tru thấp của dị thú viễn cổ mơ hồ truyền đến từ phía dưới, và âm thanh dần dần biến lớn, mọi người mới nghe rõ ràng, thì ra đó là tiếng gió!

Sương trắng dày đặc bị khuấy động, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Sau đó gió càng lúc càng lớn, lượng lớn sương trắng bị ép phun ra ngoài từ khư uyên, trông như thác nước chảy ngược, xông thẳng tới chân trời.

Gió lớn như thế tiếp tục gần trọn nửa canh giờ, sương trắng dày đặc nặng nề mới tiêu tan.

Sắc mặt Lý Phàm nghiêm trọng, hắn lấy ra kính viễn vọng nhìn về phía đáy vực khư uyên.

Mới đầu, đáy vực khư uyên là một màu đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ lắm.

Dần dần, một chút xíu điểm sáng ngời lấm ta lấm tấm xuất hiện.

Qua hồi lâu, ánh sáng dưới khư vực mạnh lên, cảnh tượng hải thị thận lâu đảo ngược ánh vào tầm mắt Lý Phàm.

Căn cứ tình báo, cảnh tượng đáy vực khư uyên xuất hiện mà mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau.

Mà một màn trước mắt Lý Phàm này, thì khiến tâm thần hắn rung động mạnh.

Một sơn môn rách nát, khắp nơi đều là kiến trúc sụp đổ. Mặt đất tràn đầy kẽ nứt và trên bức tường, tràn ngập vết tích đao kiếm và pháp thuật xung kích.

Càng có vài địa vực hình như bị máu nhuộm dần, bày ra màu đỏ sậm quỷ dị.

Từng cỗ thi hài trải rộng cùng binh khí rơi rụng đầy đất, như đang kể lại một hồi kiếp nạn gặp phải nhiều năm trước mà không cần lời.

Lý Phàm tràn đầy rung động, chuyển động thị giác, lại nhìn thấy bốn chữ lớn được khắc trên một vách núi bóng loáng.

“Tiên đạo mất vậy”!

Bốn chữ này vốn là màu đỏ thẫm, hình như dùng máu tươi khắc lên.

Dù cách không biết bao nhiêu xa, nhưng khi nhìn đến cái này bốn chữ lớn, Lý Phàm cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng khó mà diễn tả bằng lời ẩn chứa trong đó.

“Tiên đạo mất vậy… Nơi đây, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì; toàn bộ tu tiên giới, đến cùng đã phát sinh chuyện gì.” Lý Phàm đắm chìm trong đó, thật lâu không nói gì.

Sương mù chỉ tiêu tan nửa ngày rồi lại bắt đầu ngưng tụ một lần nữa, Lý Phàm một lần nữa trở về Huyền Kinh.

Về sau, thời gian lưu chuyển, rất nhanh lại đến năm mươi năm đã định.

Một ngày này là đại thọ bảy mươi của Lý Phàm, mấy ngàn tên lính trong Huyền Kinh thành trận địa sẵn sàng.

“Đạo Huyền Tử! Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Khấu Hồng xoay người gầm thét, bay ngừng lại trên không Huyền Kinh thành.

Nhưng mà Đạo Huyền Tử còn chưa đáp lại, từng âm thanh đã truyền đến từ phía dưới trước một bước, vang vọng Huyền Kinh.

“Khấu Hồng tiểu nhi, chúng ta phụng mệnh tiên sư Đạo Huyền Tử, cung kính chờ đợi đã lâu!”

Cùng xuất hiện với âm thanh này, mà còn có viên đạn che trời lấp đất.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Khấu Hồng bị đánh trúng.

“Làm sao có thể? Chẳng lẽ Đạo Huyền Tử đã sớm biết ta muốn trốn đến nơi này? Hắn trở nên tâm cơ sâu như thế lúc nào rồi?!” Khấu Hồng vừa sợ vừa giận.

Bình Luận (0)
Comment