Hắn có thể phế lập hoàng đế, kể cả thái hậu đều mặc cho hắn tùy tiện đòi lấy.
Đã cao đến không thể cao hơn nữa.
Cho dù lại thêm một đời nữa cũng như vậy.
Lần mô phỏng tiếp theo, cũng phải làm như vậy sao?
Như thế, luân hồi đời này qua đời khác còn có ý nghĩa gì nữa?
Quyền thế, hưởng lạc, lặp lại nhiều nữa cũng nhạt như nước ốc.
Có lẽ, nếu như không có chuyện xấu ở sau lần luân hồi nào đó, Lý Phàm sẽ chủ động buông bỏ, lựa chọn kết thúc tính mạng mình.
Nhưng mà!
Sự xuất hiện của hai tu tiên giả kia khiến cho Lý Phàm thấy được một khả năng hoàn toàn mới!
Khiến cho Lý Phàm thấy được một thế giới xa lạ, tràn ngập hấp dẫn đang vẫy tay với hắn.
Khiến cho Lý Phàm sinh ra dã tâm và mục tiêu rất lớn.
Hắn muốn tu tiên!
Hắn muốn trường sinh!
Không ai có thể ngăn cản được hắn!
Lý Phàm đẩy cửa ra, ngẩng đầu đi ra ngoài.
Bước chân kiên định!
Thời gian giống như ấn xuống chốt tăng tốc.
Lý Phàm đâu vào đấy, từng bước thực thi kế hoạch của hắn.
Có kinh nghiệm hai đời, tất cả đều thuận lợi giống như nước chảy thành sông.
Hắn vẫn tham gia cuộc thi khoa cử.
Nhưng mà lần này, trải nghiệm nắm quyền mấy chục năm, văn vẻ viết ra tự nhiên vượt xa kiếp trước. Thi hương, thi hội, thi đình tất cả đều xếp hạng nhất, liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, danh chấn thiên hạ!
Sau đó hắn lại lấy lý do tuổi trẻ cần tăng thêm kinh nghiệm, xin ra ngoài làm quan. Mục đích tự nhiên vẫn là Ôn Huyện.
Tuy rằng trong triều có khó hiểu và tiếc hận, nhưng vẫn phê chuẩn thỉnh cầu của hắn.
Vì thế điểm neo năm thứ 3, hắn lại đi tới Ôn Huyện.
Lần này có thể tốt hơn kiếp trước nhiều lắm. Bởi vì danh tiếng của hắn quá lớn, hơn nữa đều hiểu biết rõ ràng tính nết của tất cả các quan viên lớn trong huyện. Gần như không tốn công sức gì, hắn đã thu thập trên dưới Ôn Huyện thành dễ bảo.
Sau đó, hắn bắt đầu đề bạt tâm phúc kiếp trước mình bồi dưỡng, không ngừng lớn mạnh thế lực của bản thân.
Đồng thời hắn còn vẽ ra bản vẽ súng kíp, mệnh lệnh cho thợ thủ công dựa theo bản vẽ để sản xuất, cũng đều bẩm báo chỗ khó trong sản xuất lên. Sau đó, hắn sai người đến các nơi âm thầm chiêu mộ người giỏi tay nghề, cố gắng cầu tới nghiên cứu phát triển súng ống càng tiên tiến.
Việc khai thác khoáng sản trong núi cũng không rảnh rỗi. Lý Phàm quét sạch tất cả sơn tặc ở trong dãy núi gần Ôn Huyện, cũng kéo toàn bộ đi đào mỏ. Dựa vào khu vực khai thác mỏ, hắn dựng lên rất nhiều xưởng ở trong núi sâu, sản xuất hàng loạt đồ thủ công và đồ sắt. Đồng thời âm thầm tổ chức đội buôn, đi buôn bán khắp các nơi, tích cóp tài chính.
Điểm neo năm thứ 4, Lý Phàm âm thầm thăm dò, cuối cùng tìm được thế thân của Tuyên Cảnh đế. Chính là vì tồn tại của thế thân này, dẫn đến kế hoạch ám sát trong kiếp trước của hắn gần như thất bại. Còn may hắn làm việc từ trước đến nay cẩn thận, dựa vào rất nhiều đường lui mới không sắp thành lại bại. Lý Phàm tự mình huấn luyện thế thân, nửa năm trôi qua, không mấy sơ hở.
Điểm neo năm thứ 5, Giang Nam đại hạn. Lý Phàm lệnh cho tâm phúc giả dạng dân lưu lạc, đánh vào Lang Gia vương phủ. Lý Phàm mang người giả bộ cứu viện, thật ra nội ứng ngoại hợp ngầm trực tiếp giết chết một nhà Lang Gia vương. Đồng thời kêu thế thân ra trận.
Từ đây, Lý Phàm tu hú chiếm tổ chim khách, âm thầm khống chế Lang Gia vương phủ.
Tin tức một nhà Lang Gia vương bị giết, chỉ có bản thân Lang Gia vương có thể bảo toàn làm khiếp sợ quân dân. Hoàng đế giận dữ, xuất binh trấn áp dân phản loạn. Còn Lý Phàm có công, được thăng lên làm tri phủ Giang Hoài phủ.
Thế lực của Lý Phàm mở rộng tiếp. Nhưng mà lần này hắn ngược lại trở nên cẩn thận. Không tiếp tục mở rộng ra ngoài, mà khiêm tốn bám vào khoa học kỹ thuật, phát triển sức sản xuất.
Điểm neo năm thứ 7, nạn châu chấu đúng hạn tới. Lý Phàm đã sớm có chuẩn bị, Giang Hoài phủ tự nhiên không có tai nạn. Hắn còn xin triều đình cho mở kho lương thực, tiếp tế nạn dân. Triều đình đồng ý.
Nhân cơ hội này, Lý Phàm chiếm được rất nhiều dân cư. Sau đó những nạn dân này an gia ở dưới quyền cai trị của Lý Phàm, thực lực của hắn cũng theo đó tăng trưởng kiểu nổ mạnh.
Điểm neo năm thứ 9, hôn lễ của Lang Gia vương và cháu gái thủ tịch đại học sĩ cử hành đúng hạn. Đêm đó, Lý Phàm xông vào động phòng, dọa sợ Lang Gia vương phi tới chết khiếp. Biết được hắn giết Lang Gia vương, sử dụng thế thân tu hú chiếm tổ chim khách, nàng càng giận dữ mắng mỏ Lý Phàm là nghịch tặc. Lý Phàm không quan tâm, ngược lại cười ha ha, để cho nàng viết từ đầu đến cuối chuyện nghe rợn cả người này vào một bức thư.
Lý Phàm mang theo bức thư này, giả trang người đưa tin của Lang Gia vương, âm thầm vào kinh thành gặp được thủ tịch đại học sĩ.
Sắc mặt Lý Phàm như thường, nói thẳng ra chuyện hiện giờ mình đang khống chế toàn bộ Lang Gia vương phủ, cũng tự nhận đêm tiệc cưới mình và cháu gái của đại học sĩ đã có quan hệ phu thê. Mặc dù đại học sĩ kinh hãi nhưng không loạn, hỏi Lý Phàm định như thế nào.
Lý Phàm nói thẳng đại học sĩ cầm quyền nhiều năm, gây thù hằn rất nhiều. Nhưng mấy nhi tử đều là phế vật, sau khi đại học sĩ chết, chỉ sợ khó có thể bảo vệ được gia tộc chu toàn. Chỉ cần đại học sĩ hỗ trợ Lý Phàm hắn một tay vào lúc cần thiết, Lý Phàm hắn nhất định sẽ bảo vệ gia tộc đại học sĩ trăm năm phú quý.
Đại học sĩ trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi chuyện gì. Lý Phàm cười, chỉ nói ngày sau tự có kết quả, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Điểm neo năm thứ 10, Lang Gia vương phi sinh một nhi tử. Thật hiển nhiên, đây là con của Lý Phàm. Lý Phàm viết một bức thư, báo tin vui cho phủ đại học sĩ.
Điểm neo năm thứ 15, hoàng đế cuối cùng bệnh nặng. Sau khi nhận được ý chỉ truyền ngôi, Lý Phàm mang theo tâm phúc, ngày đêm lên đường, hỏa tốc vào kinh thành.