Trong “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” đã từng nhắc đến, tuy tuổi thọ của tu tiên giả vượt xa người thường nhưng vẫn bị áp chế cực lớn nếu so với thời đại Thượng Cổ.
Tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ tu sĩ không vượt quá hai trăm tuổi.
Mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chỉ có thể sống thêm một trăm năm nữa là đến lúc đại nạn giáng lâm.
Chỉ khi thăng cấp Kim Đan, thấy được thiên địa chi pháp thì tuổi thọ mới tăng mạnh, đạt tới khoảng năm, sáu trăm năm.
Đối lập với tuổi sinh lý là tuổi tâm lý.
Gần như không hề gia tăng chút nào cả.
Dù sao trước đó Lý Phàm đã nhờ vào tu hành Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú tăng tuổi tâm lý trên diện rộng, hắn không cảm thấy quá bất ngờ.
Sau đó, Lý Phàm lấy ra “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” từ thuyền Thái Diễn.
Bản thân đã lấy được bộ công pháp này từ tay Khấu Hồng từ rất lâu, nhưng khổ nỗi vì hắn không có thần thức, không thể xem xét.
Chẳng qua vẫn luôn nhung nhớ trong lòng.
Hiện giờ rốt cuộc bước vào Luyện Khí kỳ, Lý Phàm gấp không chịu được muốn biết nội dung trong đó.
“‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’, công pháp Nguyên Anh kỳ, số người tu luyện hiện tại: 0.”
Hắn cầm ngọc giản, giới thiệu về công pháp tự động xuất hiện trong đầu.
Lý Phàm biết, đây là biến hóa sau khi đại kiếp thiên địa xuất hiện, tiên pháp không thể cùng tu luyện.
Thần thức cảm ứng ngọc giản, trong thoáng chốc vô số văn tự và hình ảnh tràn vào đầu Lý Phàm ào ạt như thủy triều.
Lần đầu tiên đọc ngọc giản, Lý Phàm còn hơi không quen.
Chỉ cảm thấy trong đầu bị nhồi nhét quá nhiều đồ vật, huyệt thái dương hơi nhức nhối.
Cũng may thần thức của hắn mạnh hơn không ít so với các tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, rất nhanh hắn đã thích ứng, khôi phục bình thường.
Hắn lập tức tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận xem xét bộ công pháp này.
Qua hồi lâu, cuối cùng Lý Phàm cũng hiểu đại khái về nó.
“Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” là công pháp tu hành của Thiên Cơ tông thời Thượng Cổ.
Thời đại Thượng Cổ, xem trọng hợp nhất giữa người và trời.
Thiên Cơ tông cho rằng, thiên địa vạn vật giống với con người, đều có tư tưởng của mình.
Cách thức tầm thường khó có thể phát hiện.
Nhưng giống như con người khi nổi sát ý, thiên địa vạn vật thỉnh thoảng tản ra một chút khí thế khi tràn ngập sát khí.
Thiên phát sát cơ, vạn vật suy tàn, tinh tú đảo dời.
Địa phát sát cơ, thương hải tang điền, long xà khởi lục.
Thông qua việc nắm bắt, luyện hóa đủ loại khí thế trong trời đất, có thể ngược dòng truy tìm cội nguồn, đạt tới cảnh giới cộng hưởng, hợp nhất.
“Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” chính là bộ công pháp để cảm ứng, luyện hóa khí thể, thay đổi cho bản thân sử dụng.
Sau khi công pháp đại thành, không những có thể mượn thiên địa sát cơ đả thương người khác, còn có thể thôi diễn khí cơ, tiên đoán tương lai.
Bộ công pháp này rất mạnh. Nhưng tiến hành tu luyện cũng rất nguy hiểm.
Ý chí thiên địa lớn cỡ nào, dù chỉ dẫn một tia khí thế cũng đã gấp trăm nghìn lần so với tu sĩ.
Tiếp xúc tùy tiện, rất dễ bị khí thế gây thương tích.
Thậm chí bị đồng hóa từ lúc nào không hay, trở thành con rối của ý chí thiên địa.
Vậy nên lúc Thượng Cơ Thiên Cơ tông tu hành sẽ không lựa chọn luyện hóa cảm ứng thiên địa khí cơ, mà lùi một bước, lựa chọn các cách khác thay thế.
Bồi dưỡng sát cơ của bản thân, dùng sinh cơ của vạn vật bừng bừng sức sống khi xuân tới, cảm ứng khí cơ trong một số linh vật thiên địa…
Thu thập nghìn vạn khí cơ, che giấu bản thân, từ đó khiến thiên cơ lẫn lộn cảm giác, coi đó là mục đích của ý chí thiên địa.
Trên lý thuyết, khi công pháp này tu luyện đến mức cao nhất, có thể tương hợp với thiên địa, hóa thân thành đạo.
Đáng tiếc, đó cũng chỉ là trên lý thuyết thôi.
Trên thực tế, dù có cách mưu lợi, tu hành “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” cũng vô cùng khó khăn.
Thượng cổ Thiên Cơ tông truyền thừa vạn năm, tu sĩ tu luyện “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” có thể tính đến hàng vạn.
Nhưng người cao nhất cũng chỉ tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh.
Năm đó còn vậy, đừng nói đến thiên địa hiện tại, ác ý lan tràn khắp Tu Tiên giới.
Tuy nhiên, Lý Phàm có ‘Hoàn Chân’ trợ giúp, không cần lo lắng vấn đề tu hành công pháp này sẽ gặp mạo hiểm
Lý Phàm trầm ngâm một lát, chuyện công pháp chủ tu không sốt ruột quyết định.
Có thể đến đảo Vạn Tiên đảo trước, nhìn thử tình hình cụ thể của Tu Tiên giới hiện nay thế nào rồi tính toán sau.
Vì thế, Lý Phàm đi tới pháp trận trung ương đảo Lưu Ly, muốn bái kiến Hà Chính Hạo.
Hắn vừa mới đi vào bên ngoài pháp trận ngoại đã phát hiện vài tên người hầu chờ sữn ở đó.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Lý Phàm gặp lại Hà Chính Hạo.
Lúc này tại chỗ của hắn đã không phải ngọn núi cao vút trước đó mà là một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường.
Xung quanh dãy núi uốn lượn, không hề thu hút.
Lúc này, Hà Chính Hạo đang ngồi ngay ngắn trong tiểu đình trên đỉnh núi.
“Ta vừa mới phát hiện linh khí trong đảo có dị động đã biết hẳn là ngươi đột phá.”
Hà Chính Hạo nhìn thấy Lý Phàm, vẻ mặt vui mừng nói.”Tuy rằng thời gian hơi dài, nhưng xét đến cũng vẫn đột phá được.”
“Còn phải đa tạ tiền bối chỉ dẫn.” Lý Phàm khách khí nói.
“Chỉ là tùy tay chỉ điểm thôi.” Cảm nhận một tia tu vi tăng trưởng trong thể nội, Hà Chính Hạo vừa cười vừa nói.
“Ngươi tìm đến ta, có phải vì muốn đến đảo Vạn Tiên?”
“Đúng vậy. Ta không còn vướng bận tục sự, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.” Lý Phàm gật đầu.
“Tốt, nếu như vậy, ngươi đi theo ta.”
Hà Chính Hạo lắc mình đi tới trước mặt Lý Phàm, bắt lấy bờ vai của hắn.
“Đừng giãy dụa.”
Bên tai truyền đến âm thanh Hà Chính Hạo, Lý Phàm nghe vậy tản ra linh khí hộ thể.
Bị Hà Chính Hạo dẫn theo, Lý Phàm bay lên trời, bay về phái bầu trời.
Tốc độ cực nhanh, chỉ trong nhát mắt đã xuyên qua biển mây, đi tới bên trên dãy núi.
“Dẫn!”
Một tay Hà Chính Hạo bẩm niệm pháp quyết, chỉ tay về dãy núi trập trùng bên dưới.