Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 7 - Một Kiếm Liền Mạng Của Tiên Nhân

Cùng với tiếng hét lớn lạnh lùng của Khấu Hồng, lấy những đốm lửa to lớn làm tiết điểm, những ngọn lửa rực cháy màu đỏ đồng loạt cháy lan ra phía ngoài. Chỉ trong một khoảnh khắc, ngọn lửa cháy rực màu đỏ này giống như thịt và máu, kết nối những đốm lửa trên bầu trời thành một.

Một con rồng to lớn với nét mặt hung ác được hình thành từ ngọn lửa cháy rực tức khắc xuất hiện, lượn vòng quanh không trung Huyền Kinh thành.

Rồng lửa phát ra tiếng ngâm lớn, thu cơ thể dựng người dậy, sau đó đột ngột đâm đầu lao xuống dưới.

"Ầm!"

Tiếng nổ dữ dội vang lên không ngừng.

Từng ngôi nhà của Huyền Kinh thành giống như món đồ chơi thô sơ, không có chút sức kháng cự nào, đã bị phá hủy một cách dễ dàng.

Ngọn lửa màu đỏ như thể có được suy nghĩ của riêng mình, thiêu cháy và nuốt chửng mọi thứ nó có thể tiếp xúc sau khi chạm đất.

Chỉ trong chớp mắt, Huyền Kinh thành này đã biến thành luyện ngục trần gian lửa cháy bừng bừng!

Tuy nhiên, Khấu Hồng, người gây ra tất cả những điều này lại cau mày, biểu cảm nghi ngờ không thôi.

Bởi vì, hắn nhận ra, mặc dù Huyền Kinh thành bên dưới nhìn trông có vẻ thê thảm, nhưng đa phần binh sĩ lại còn sống dưới đòn đánh của hắn!

Nên biết, Hỏa Long Ngâm mà hắn tung ra dưới cơn thịnh nộ, đã là làm hết sức mình.

Sức mạnh của tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn không phải là thứ mà người phàm có thể cản được!

Ngay cả khi những người lính đó được huấn luyện bài bản, lập tức lấy ra dụng cụ bảo hộ, trốn trong xó xỉnh của tòa nhà tiến hành phòng hộ khi nhìn thấy bản thân thi pháp, thương vong của bọn chúng chắc chắn phải nhiều hơn hiện tại!

Chuyện gì thế này?

Khấu Hồng vừa kinh ngạc vừa nghi vấn, ngay lập tức, hắn dường như đã phát hiện ra điều gì. Tay Khấu Hồng vung nhẹ, cầm vật thể kim loại nho nhỏ trước đó ùn ùn kéo đến tấn công bản thân nhưng lại bị linh khí hộ thể dễ dàng cản lại đến vỡ vụn rơi đầy đất trong tay.

"Đây là..." Sắc mặt của Khấu Hồng biến đổi kịch liệt, sau đó cảnh giác quét qua xung quanh, khinh miệt trong mắt đột ngột biến thành sợ hãi.

"Những ám khí này đã được ngâm qua máu của người phàm, là Tiên Phàm Chướng..." Giọng nói của Đạo Huyền Tử cũng truyền đến, biểu cảm khó coi.

"Ngay khi đến đây, chúng ta đã bị phục kích. Hơn nữa, đối phương còn sử dụng Tiên Phàm Chướng, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước. Chẳng lẽ đằng sau những người phàm này có sự chỉ bảo của tu tiên giả?" Hai người nhìn nhau, một vài ý nghĩ lóe lên trong tâm trí. "Dù ra sao, nơi này khác thường, không nên ở lâu."

Hai người Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng mặc dù có thể chĩa kiếm về phía đối phương vì một công pháp Kết Đan, nhưng đó là vấn đề giữa hai người.

Chuyện lúc này có những biến số bất ngờ, trước hàng ngàn người phàm, hai người ăn ý mấy trăm năm lại vô thức chọn lựa chạy trước như một phép lịch sự.

Có lẽ nhận thấy ý định của cả hai, tiếng súng đã bị đình trệ vì đạo pháp Hỏa Long Ngâm lại vang lên!

Tuy nhiên, điều này làm sâu sắc thêm sự suy đoán trong lòng Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng.

Những người phàm này rõ ràng có ý đồ gì đó!

"Đi!" Hai người đang định chạy, lại nghe thấy một âm thanh vang lên từ bên dưới.

"Đạo Huyền Tử! Khấu Hồng! Nếu hôm nay hai người các ngươi chạy trốn, ngày mai tin tức các ngươi có được một bộ công pháp Kết Đan sẽ lan truyền khắp tu tiên giới!"

Giọng nói phát ra từ bốn phương tám hướng của Huyền Kinh thành, vang vọng liên tục trong đêm, dư âm dài mãi.

Giọng nói hơi già mua, nhưng giọng điệu lại vô cùng ung dung và tàn nhẫn.

Bóng dáng Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử miễn cưỡng dừng lại, khuôn mặt của bọn họ hoảng sợ, biểu cảm ngập đầy khó có thể tin.

"Sao có thể? Chuyện có được công pháp Kết Đan rõ ràng chỉ có hai người chúng ta biết, tại sao tin tức lại lộ ra?" Trong lúc nhất thời, cả hai người chìm sâu trong nỗi sợ hãi.

Hai người bọn họ đồng thời tiến vào động phủ tìm kiếm bí mật, sau đó Khấu Hồng lấy được công pháp chạy trốn cả chặng đường, Đạo Huyền Tử đuổi theo không bỏ, Khấu Hồng bí quá hoá liều đột nhập vào vùng đất Tiên Tuyệt tìm kiếm một chút hy vọng sống...

Những người và chuyện trong thời gian này lần lượt lóe lên trong tâm trí.

Rốt cuộc là kẻ nào!

Và đồng thời, trong khi hai người đang chấn động tinh thần đến gần như không thể kìm nén bản thân, hàng chục quả đạn pháo kéo theo cái đuôi lửa thật dài bay về phía hai người bọn họ, từ những vị trí không tưởng được.

"Tìm chết!" Khấu Hồng lấy lại tinh thần sau sự chấn động, sau đó hắn càng tức giận hơn.

"Đạo pháp: Viêm Tẫn Bạo!"

Một vòng lửa khổng lồ bỗng dưng xuất hiện.

"Không ổn, Khấu Hồng trốn mau!" Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói của Đạo Huyền Tử vội vàng vang lên.

"Hả?" Khấu Hồng sững sờ, khi thần thức quét qua, gương mặt lại biểu lộ nét hoảng hốt.

Định né tránh, nhưng mà, đã muộn.

Hàng chục quả đạn pháp đã phát nổ bên cạnh bọn họ.

Không có tiếng nổ đinh tai nhức óc, chẳng qua là từng cụm chất lỏng màu đỏ thẫm phát nổ xung quanh bọn họ, tạo thành một cơn mưa máu nhỏ đổ xuống hai người, tưới cho hai tu tiên giả này ướt sũng!

"A..."

Những tiếng khiến người ta sởn tóc gáy vang vọng chân trời.

Đúng lúc đó, khí tức khiến người phàm sợ hãi trên thân thể hai người cũng nhanh chóng giảm đi.

Chỉ kháng cự một chút, hai người không thể gánh thêm được nữa, từ trên trời ngã xuống.

Hơn một ngàn tên lính cầm súng bao vây xung quanh bọn họ.

Và tình trạng lúc này của hai "tiên nhân" lại khiến tử sĩ đã trải qua huấn luyện đặc thù, có thể không để tâm đến mạng sống của chính mình cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng vốn đều có dáng dấp thanh niên hai ba mươi tuổi, nhưng sau khi bị cơn mưa máu xối ướt, tóc của cả hai người lại trở nên trắng lóa như tuyết trong phút chốc. Chỉ trong vài hơi thở, hai người đã trở nên già nua, nếp nhăn trên gương mặt phân bố chằng chịt, trông vô cùng đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment