“Có thể gặp được gặp tiền bối cũng là một chuyện may mắn.” Lý Phàm thuận miệng tâng bốc.
Hà Chính Hạo nghe vậy thì bật cười ha ha, rất chi là vui sướng.
Đúng lúc này, bước chân hắn chợt dừng, quay đầu nhìn một hướng khác trong thành: “Vừa khéo, hiện tại có quả Thái An chín muồi. Ta biểu diễn cho tiểu hữu một phen làm sao để hái quả Thái An này.”
Lý Phàm gật đầu, theo Hà Chính Hạo tới trước một ngôi nhà.
Còn chưa vào trong sân đã nghe thấy từng hồi tiếng kêu khóc.
Đi vào Lý Phàm mới phát hiện trong nhà quỳ mười mấy quả mặt người, đội khắn tang, mặc áo tang.
Trong chiếc quan tài ở giữa nằm một quả mặt người tựa như đang ngủ say.
Quả nhắm mắt, nhếch miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị, thân thể lại không nhúc nhích.
Một đám quả mặt người trong nhà đều không phát hiện được hai người Lý Phàm đến, chỉ đang bi thương vì người thân rời đi.
Hình ảnh trong sân có phần buồn cười mà lại khủng bố.
Tới gần, Lý Phàm mới ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ bay ra từ trong quan tài.
Hà Chính Hạo tới bên cạnh quan tài, trong miệng lẩm bẩm, điểm vào ấn đường quả mặt cười.
Một trận ánh sáng nhu hòa bao phủ, quả mặt cười chậm rãi hiện lên từ trong quan tài, lơ lửng giữa không trung.
Sau đó từ từ thu nhỏ, hóa thành một quả màu đỏ nho nhỏ.
Mà theo quả Thái An thành hình, những quả mặt người mặc đồ tang đều đột ngột yên tĩnh trở lại.
Đồ tang màu trắng trên người bọn họ dần biến mất, vẻ mặt cũng từ bi thương dần thay đổi thành mê mang.
Mờ mịt nhìn xung quanh trong chốc lát, những quả này cuối cùng cũng tản đi trong trầm mặc.
“Thế nào?” Hà Chính Hạo đưa quả Thái An cho Lý Phàm.
“Rất kỳ lạ.” Lý Phàm xem một màn hái quả Thái An này chẳng biết tại sao trong lòng có phần run rẩy, chỉ miễn cưỡng trả lời.
Lý Phàm cầm quả Thái An trong tay, quan sát tỉ mỉ.
Quả có hình dáng tương tự như táo trong ký ức, chỉ là màu sắc này thậm chí đỏ đến mức hơi chói mắt.
Đồng thời một mùi thơm liên tục không ngừng bay ra từ trong quả Thái An.
Mùi thơm này dường như có thể thẩm thấu vào chỗ sâu linh hồn con người, Lý Phàm ngửi thấy, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
“Tiểu hữu còn chưa từng ăn quả Thái An nhỉ, không bằng nếm thử trước.” Hà Chính Hạo đề nghị.
“Đồ vật gia tăng thọ nguyên có sức hấp dẫn tự nhiên với tu sĩ chúng ta. Kéo dài càng lâu, sức hấp dẫn lại càng lớn.” Hà Chính Hạo nhìn dáng vẻ có chút do dự của Lý Phàm, cười híp mắt bổ sung.
Quả nhiên, hiệu quả của mùi thơm như được tích lũy, theo Lý Phàm do dự, mùi thơm của nó cũng càng thêm nồng đậm.
Dưới kích động của mùi thơm, một cảm giác đói bụng từ sâu trong nội tâm tuôn ra.
Thế là, chỉ chốc lát sau, Lý Phàm không do dự nữa, nuốt cả quả Thái An vào bụng.
Cảm giác đói bụng tức khắc biến mất, tuy rằng chỉ là một quả nho nhỏ, sau khi Lý Phàm ăn xong ợ một cái, như đã ăn một bữa tiệc lớn.
Lý Phàm kiểm tra giao diện ‘Hoàn Chân’ của mình, quả nhiên hạn mức tối đa của tuổi sinh lý đã tăng thêm năm tuổi.
Tặc lưỡi, Lý Phàm dư vị mùi vị quả Thái An nói: “Kỳ vật có thể gia tăng thọ nguyên này, ta vẫn là lần đầu gặp được, quả nhiên là bất phàm. Chỉ là hình dáng hơi kỳ lạ, giống y như người, nhìn qua sợ chết đi được.”
Hà Chính Hạo cười trả lời: “Quả Thái An này là do người biến hóa mà đến, đương nhiên nhìn giống.”
Vẻ mặt Lý Phàm lập tức cứng đờ.
Áp chế sông cuộn biển gầm trong bụng, Lý Phàm có chút kinh hãi hỏi: “Quả Thái An trong thành này đều là người thật?”
Hà Chính Hạo hơi xem thường phản ứng của Lý Phàm.
Chỉ có điều dù sao Lý Phàm cũng vừa mới vào Tu Tiên giới không lâu, hắn ngược lại cũng có thể hiểu, vì vậy tiếp tục giải thích: “Trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, quả Thái An thuộc loại quả, không phải nhân loại.”
Lý Phàm nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn để ý: “Vậy câu từ người biến hóa mà đến rốt cuộc là ý gì?”
“Chuyện này phải nói đến quả Thái An này từ đâu tới.” Hà Chính Hạo mang theo Lý Phàm, vừa trở về bay đến phía trên thành thị, vừa nói.
“Năm trăm năm trước, đảo Thái An này vẫn chỉ là một hòn đảo hết sức bình thường. Hải vực xung quanh đảo không có đặc sản gì có giá trị, trên đảo cũng chỉ có mấy ngàn phàm nhân nhiều đời sống ở đây.”
“Loại đảo nhỏ này trong biển Tùng Vân không biết có bao nhiêu.”
“Nhưng bắt đầu từ ngày nào đó, mọi chuyện thình lình trở nên khác đi.”
“Đầu tiên là các phàm nhân đảo xung quanh phát hiện, đã rất lâu chưa từng gặp cư dân đảo Thái An. Lúc trước thỉnh thoảng sẽ có thương nhân trên đảo lui tới với nhau, nhưng ước chừng đã hơn một năm chưa từng thấy bóng dáng của bọn họ.”
“Dưới lòng hiếu kỳ thúc đẩy, có người lái thuyền đến đảo Thái An, muốn tìm kiếm kết quả.”
“Ai dè liên tiếp đi mấy đợt người đều là một đi không trở lại.”
“Ý thức được tình huống không đúng, mọi người bèn vội vàng báo cáo việc này cho trấn thủ đảo lúc ấy.”
“Lúc ấy vị trấn thủ đó đã là một tu sĩ Kim Đan kỳ. Cho dù là vậy, sau khi nhìn thấy trên đảo Thái An đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng rơi vào sợ hãi sâu sắc.”
Tất cả phàm nhân trên đảo đều đã biến mất. Và thành phố nơi phàm nhân tụ tập ban đầu, không biết từ khi nào đã dần mọc lên những cây cối rậm rạp, giống như một khu rừng nguyên sinh.”
“Trên những nhành cây đó, phủ đầy những quả mặt người.”
“Gió nhẹ thổi qua, mặt người trên quả hiện lên nụ cười dọa người.”
Theo sự kể lại của Hà Chính Hạo, Lý Phàm giống như nhìn thấy vô số mặt người đang mỉm cười với hắn.
Lại nghĩ tới bản thân vừa rồi đã ăn loại quả này, Lý Phàm càng không khỏi nổi da gà khắp người.
Hà Chính Hạo tiếp tục nói.
“Sau khi kinh ngạc, vị kim đan trấn thủ đã phục hồi tinh thần, đi vào trong thành phố điều tra.”
“Cả đảo không có một phàm nhân nào may mắn sống sót, tất cả đều đã biến thành quả mặt người. Nhưng rốt cuộc tại sao chuyện kỳ quái này lại xảy ra, vị kim đan trấn thủ này cũng không làm rõ được. Vì thế hắn đành phải báo chuyện này lên.”