Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 77 - Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết (2)

Tất cả người phàm trên đảo nhỏ đều chết hết, không còn khí tức sinh mệnh.

Lý Phàm âm thầm kinh hãi.

Tốc độ điều khiển càng nhanh hơn.

Ba tháng sau.

Lý Phàm đi tới vị trí nguyên bản của đảo Vạn Tiên.

Hắn mở bản đồ, đối chiếu bốn năm lần, vẫn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.

Đảo Vạn Tiên ngày trước to lớn như vậy đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn lại một hố đen khổng lồ, trống không vắt ngang qua biển.

Nước biển xung quanh không ngừng chảy về phía lỗ đen, nhưng vào thời điểm đụng phải biên giới lỗ đen liền bị bốc hơi thành hơi nước.

Bầu trời phía trên lỗ đen bởi vì nhiệt độ cực cao mà không khí cũng trở nên vặn vẹo.

Hơi nước liên tục bốc lên bao phủ xung quanh, tạo thành một cảnh tượng đặc sắc đen trắng xen kẽ.

Lý Phàm lái thuyền Thái Diễn, ở giữa không trung quan sát cảnh tượng này, bỗng nhiên bị sự sợ hãi vô tận bao phủ.

Vạn Tiên đảo... Cứ như vậy liền không còn?

Những cảnh tượng ngày xưa ở Vạn Tiên Đảo từng cái từng cái nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Vạn pho tượng đứng sừng sững tại quảng trường truyền pháp, vô số tu sĩ tới lui không ngừng, thậm chí là những kiến trúc rộng lớn hùng vĩ nghe nói có đại năng Hóa Thần kỳ lưu lại tại trung ương đảo...

Cứ như vậy liền không còn?

Ngay cả một lớp bụi cũng không còn để lại.

Lực lượng thế nào mới có thể làm được tất cả chuyện này?

Ác ý của Thiên đạo ư?

Lý Phàm không biết.

Trước cảnh tượng vô cùng chấn động như này, trong đầu Lý Phàm chỉ có sự hỗn loạn.

Tu tiên, chứng trường sinh.

Mục tiêu từ trước đến nay của Lý Phàm, lúc này nhìn lại mới thấy buồn cười như vậy.

Trước tai nạn đột nhiên xuất hiện, tu tiên giả cũng biến thành cùng phàm nhân, không khác loài sâu kiến.

Một khi đã có sự sợ hãi trong lòng, liền khó mà ức chế.

“Trốn! Thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!”

Hai mắt Lý Phàm trở nên đỏ bừng, lái thuyền Thái Diễn, liều mạng trốn chạy đến biển Tùng Vân phương tây.

Hắn muốn chạy trốn vào lục địa, rời xa mảnh hải vực như Luyện Ngục này.

Cứ như vậy, Lý Phàm với tâm trí hỗn loạn không biết đã bay đi bao lâu.

“Rầm!”

Thuyền Thái Diễn dường như đụng phải thứ gì đó, bị buộc phải ngừng lại.

Cũng may còn có trận pháp bảo vệ, không đến nỗi lập tức thuyền hủy người vong.

Dưới va chạm kịch liệt, Lý Phàm tuy chịu mấy vết thương nhẹ, nhưng bởi vậy cũng dần dần tỉnh táo lại.

Hắn nhìn ra bên ngoài thuyền Thái Diễn.

Không có một thứ gì.

Phía xa là đường bờ biển kéo dài liên miên, nơi đây đã cách đại lục không xa.

Lý Phàm điều khiển thuyền Thái Diễn, muốn bay về phía trước.

“Rầm!”

Có đồ vật gì đó ngăn trước mặt Lý Phàm.

Lý Phàm va chạm nhiều lần.

Nhưng vẫn luôn không tiến lên được.

Lý Phàm thử bay sang những hướng khác, vẫn là như thế.

Một vòng bảo hộ vô hình ngăn cách biển Tùng Vân và đại lục cách đó không xa.

Cho phép vào, không cho phép ra.

Lý Phàm ngây ra.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một từ.

Cá trong chậu.

Hồi lâu sau, Lý Phàm bật cười thành tiếng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời.

Thật ác độc.

Sau đó trở nên có hơi mơ hồ, muốn gọi ‘Hoàn Chân’ ra, trở về thời điểm bắt đầu ư?

Vẫn nên xem xét bốn phía chút đã.

Lý Phàm có hơi bất lực, đã mất đi mục tiêu.

Hắn lái thuyền Thái Diễn, du đãng bên trên biển Tùng Vân.

Hắn đi ngang qua Dạ Lan đảo, ở trên đảo và mấy hòn đảo còn lại đều giống nhau, một cảnh tượng như tận thế, không người nào còn sống.

Hắn đi ngang qua đảo Lưu Ly.

Đại trận hộ đảo vỡ vụn, Hà Chính Hạo không biết tung tích. Ở trên đảo xác chết khắp nơi trên mặt đất, cũng không có dấu hiệu của sinh mệnh.

Lưu Vân đảo, Trọng Thu đảo...

Tất cả đều biến thành tuyệt địa.

Ngẫu nhiên gặp được tu sĩ may mắn sống sót như Lý Phàm, tất cả đều trở nên điên điên khùng khùng.

Nhìn thấy Lý Phàm thì như gặp phải quỷ, kêu to rồi chạy trốn.

...

Cuối cùng, Lý Phàm không biết vì sao lại về tới đảo Thái An.

Ở chỗ này, hắn mới cảm nhận được sự sống đã lâu không thấy.

Có lẽ cả vùng biển Tùng Vân chỉ còn lại từng ấy người sống sót.

Lý Phàm đi lại trên đường cái, quan sát phàm nhân trên đảo Thái An.

Bọn họ vẫn còn chưa biết bên ngoài đảo Thái An xảy ra biến cố như thế nào, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ tươi cười sau khi sống sót qua thảm họa.

Thật sự không biết, thứ chờ đợi bọn họ là tai kiếp khó mà thoát được.

Nhưng mà, có lẽ vô tri cũng là một loại may mắn.

Tận mắt thấy cảnh tượng như diệt thế đó, chỉ sợ về sau mỗi lúc trời tối đều sẽ gặp ác mộng mất thôi.

Lý Phàm không khỏi tự giễu nói.

Hắn cứ như vậy tiếp tục đi tới, bỗng nhiên, bên tai truyền đến từng đợt âm thanh cầu nguyện thành kính.

“Cứu khổ cứu nạn tiên sư phù hộ, phù hộ ngày sau mưa thuận gió hoà, mỗi năm đều có ăn.”

“Cứu khổ cứu nạn tiên sư phù hộ, bảo hộ Ngọc Nhi nhà ta bình an lớn lên.”

...

Lý Phàm sững sờ, quay đầu nhìn lại.

Thì ra, trên đảo Thái An chẳng biết từ lúc nào đã dựng lên một ngôi miếu.

Trong miếu thờ phụng một bức tượng, trên bài vị phía trước bức tượng có khắc mấy chữ “Cứu khổ cứu nạn tiên sư”.

Pho tượng nhìn qua có nét giống Lý Phàm, hai mắt cụp xuống, thương xót nhìn xuống đám người đang quỳ gối phía trước.

“Cứu khổ cứu nạn tiên sư...” Lý Phàm suy ngẫm thật lâu.

Hồi lâu sau, hắn thở dài một hơi.

“Thôi, có thể phù hộ các ngươi bao lâu thì phù hộ bấy lâu đi.”

...

Nhưng mà, muốn phù hộ phàm nhân trong tình huống trời đất muốn diệt, tất nhiên không phải là một chuyện dễ dàng.

Lý Phàm cứ ngỡ lần tai nạn này đã qua.

Hắn không ngờ chính là, tai nạn thât sự thực ra chỉ vừa mới bắt đầu.

Một năm, hai năm, ba năm...

Trời vẫn không có dấu hiệu muốn đổ mưa.

Mặt biển bắt đầu hạ xuống, nước biển không ngừng rời xa hòn đảo.

Cho dù có pháp trận làm nhạt nước biển, các phàm nhân trên đảo Thái An cũng càng ngày càng khó lấy được nước.

Mỗi lần đều phải đi trong thời gian rất dài rất dài mới có thể tìm được nguồn nước.

Bọn họ không biết vì sao ông trời lại giáng xuống tai hoạ như thế, nhưng bọn họ sợ rằng biển Tùng Vân sớm muộn gì cũng sẽ khô cạn hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment