Lục Thanh Vu từ xa xa đã nhìn thấy Thẩm Sơ Hàn và Mạc Yên Nhiên, hôm nay
nàng đột nhiên muốn đi dạo Ngự Hoa Viên, không ngờ gặp phải Thẩm Sơ Hàn
và Mạc Yên Nhiên. Người trước nàng đương nhiên thích gặp, nhưng người
sau…, chứ đừng nói bọn họ lại ở cùng nhau. Trong khoảng thời gian này
nàng ít nhiều có chút được sủng ái, nhìn thấy một màn này không còn có
thể bình tĩnh như trước.
Tính lên đã nhiều ngày chưa nhìn thấy Mạc Yên Nhiên, giống như bắt đầu từ
thu săn trở về nàng ta không hay ra ngoài nữa, một tháng gần đây cũng
rất ít nhìn thấy ở Vĩnh Khang Cung, nàng ta thường xuyên xin phép không
đến, Hoàng Hậu nương nương nghe nói thân thể nàng ta không khỏe còn trực tiếp cho miễn thỉnh an. Không ít người muốn đi thăm, thật ra là muốn dò hỏi xem nàng ta rốt cuộc bị làm sao, lại vô công mà về, nói là Mạc Tiệp Dư rất kiêu ngạo, người không liên quan căn bản không vào được cửa Di
Hòa Điện, mà mấy người phân vị cao lại không ai có quan hệ tốt với Mạc
Yên Nhiên, đương nhiên sẽ không đi thăm. Di Hòa Điện trở nên kín không
một kẽ hở, không lộ ra chút tình hình nào.
Nàng cũng chưa từng đi thăm, nhưng trong lòng từng đoán xem bị bệnh thành
thế nào mới nhiều lần không đi Vĩnh Khang Cung thỉnh an, nay gặp rồi
nàng thấy cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Nàng ta đứng bên cạnh Thẩm Sơ
Hàn, tay cầm lò sưởi, bị một cái áo choàng màu trắng bọc kín, trong lúc
nàng ta ngẫu nhiên quay đầu còn có thể nhìn thấy mặt, trắng đến trong
suốt, không thấy huyết khí, nàng là nữ nhân đương nhiên nhận ra màu đỏ
trên môi là son, khí sắc thật sự không tốt lắm. Thẩm Sơ Hàn ôm nàng ta,
mặt mày đầy ý cười, cúi đầu nói chuyện với nàng ta, không biết nói cái
gì, Thẩm Sơ Hàn còn tỏ vẻ sẽ cẩn thận nghĩ lại.
Bệ hạ như vậy, là một bệ hạ có vẻ thật sinh động, lại hình như không giống bình thường.
Bọn họ cũng phát hiện ra nàng, xa xa nhìn về phía nàng. Lục Thanh Vu bước
nhanh hơn đi tới trước mặt bọn họ, hành lễ với Thẩm Sơ hàn, lại gật đầu
chào hỏi Mạc Yên Nhiên. Đến gần mới phát hiện khí sắc càng kém hơn nhìn
từ xa, sắc mặt càng trắng, rõ ràng không bôi phấn mà vẫn hiện lên sắc
trắng xanh, cho dù như vậy, đôi mắt kia vẫn lấp lánh sáng rất có tinh
thần, “Lục Tiệp Dư cũng có hứng trí đi dạo vườn sao?”
Nàng gật đầu, “Đúng vậy, cả ngày ở trong phòng cũng rất nhàm chán, sáng sớm
đi Vĩnh Khang Cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương nghe nói phong cảnh hồ Vị Danh đang lúc đẹp, nên tính đi xem thử.” Nàng nhìn thoáng qua Mạc
Yên Nhiên, nở một nụ cười góc độ rất vừa vặn, “Đã lâu không gặp Mạc Tiệp Dư, thân mình đã tốt hơn chưa? Hoàng Hậu nương nương mỗi ngày không
thiếu nhắc tới ngươi một lần đấy.” Nói xong nàng chú ý tới sắc mặt Thẩm
Sơ Hàn, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình thường, nhưng không thoải mái thích ý
như vừa rồi, trong lòng nàng nhất thời chua xót.
Lại nghe Mạc Yên Nhiên đáp trả, “Ta vốn ngày ngày nên đi thỉnh an nương
nương, mà thân mình lại không tốt, sợ lây bệnh cho Hoàng Hậu nương nương mới là đáng tội chết vạn lần.”
Trên mặt không có bày tỏ nhưng trong lòng Lục Thanh vu không nhịn được châm
chọc, thân mình không tốt còn cùng Hoàng Thượng ra ngoài dạo vườn, sợ
lây bệnh cho Hoàng Hậu nương nương lại không sợ lây bệnh cho Hoàng
Thượng. Nhưng nàng đang định mở miệng an ủi vài câu thì Thẩm Sơ Hàn ở
bên đã thản nhiên mở miệng, “Hoàng Hậu đã dặn mấy ngày này nàng không
cần thỉnh an, nói vậy thì sẽ thông cảm sức khỏe nàng không tốt.”
“Hoàng Thượng nói rất đúng, nương nương cũng nói với chúng thiếp tỳ như vậy.”
“Nương nương thông cảm là nương nương rộng lượng, trong lòng ta còn băn khoăn
mà, hơn nữa đã lâu không gặp Hoàng Hậu nương nương ta cũng rất nhớ nương nương.” Nàng quay sang nói với Thẩm Sơ Hàn, chun mũi như rất ngượng
ngùng, nói nhỏ với hai người bọn họ, “Thật ra ta còn rất nhớ bánh ngọt
trong cung nương nương nữa.” Nghiễm nhiên không biết những lời thì thầm
này đã bị mọi người nghe thấy hết.
Trong mắt Thẩm Sơ Hàn lại nổi lên ý cười, “Biết nàng tham ăn. Có cần trẫm nói với Hoàng Hậu không? Bảo Hoàng Hậu sai nhóm nô tài đưa một ít tới cung
nàng?” Rồi duỗi tay xoa tay nàng, đưa lò sưởi trong tay nàng cho Ninh An hầu bên cạnh, “Đi đổi cái khác.”
Hắn ở bên nàng ta là tự nhiên như vậy, trong thoáng chốc Lục Thanh Vu không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới ấp úng mở miệng, “Bánh ngọt ở chỗ
Hoàng Hậu nương nương quả thật rất ngon.”
Mạc Yên Nhiên quay lại, Lục Thanh Vu phát hiện hôm nay nàng ta mặc đặc biệt nhiều, ngay cả động tác nhỏ như nhìn nàng và Thẩm Sơ Hàn mà cũng thành
động tác mạnh, Mạc Yên Nhiên dường như cũng phát hiện ra điểm này, nàng
có chút xấu hổ, liếc nhìn Thẩm Sơ Hàn một cái nhưng không dám nói gì,
ngược lại nói với Lục Thanh Vu, “Lục Tiệp Dư cũng thích phải không? Lần
trước ta nói với nương nương, nương nương lại nói ta ham ăn, nay xem ra
là ngon thật.” Nàng không quay người nữa mà kéo bàn tay Thẩm Sơ Hàn ở
bên mình, “Bệ hạ đừng nhắc với nương nương, miễn cho nương nương chê
cười ta trước mặt bệ hạ, ngày mai ta đi thỉnh an nương nương là sẽ có
ăn.”
Thẩm Sơ Hàn đặt lò sưởi tay lại vào tay nàng, “Suốt ngày chỉ biết ăn.” Rồi
nhìn về phía Lục Thanh Vu, “Thanh Vu không mặc nhiều lắm, có lạnh
không?”
Hắn nói vậy nàng còn có gì không rõ nữa, đối diện với Mạc Yên Nhiên thì
nàng nàng ta ta, đối diện với mình tuy gọi khuê danh rất thân thiết
nhưng nàng lại cảm thấy rất xa lạ. Nàng cứng nhắc hành lễ một cái, “Đúng là có chút lạnh, thiếp tỳ nên sớm trở về, không quấy rầy Hoàng Thượng
và Mạc Tiệp Dư nữa.”
“Ừ, mau mau về đi, miễn cho cảm lạnh.”
Mạc Yên Nhiên nhìn nàng dần dần đi xa, trong đầu nổi lên dấu chấm hỏi, Thẩm Sơ Hàn nhìn biểu cảm nàng đã biết nàng đang nghĩ gì đó, “Lại có cái gì
không nghĩ ra?”
Mạc Yên Nhiên không biết có thể nói với hắn chuyện này không, rồi cảm thấy
nói với hắn cũng chẳng khác gì nói với đám Thư Nhu, nên thành thật mở
miệng, “Ta cảm thấy, Lục Tiệp Dư có gì đó khang khác.”
“Hử? Có gì khác? Nhìn ra từ đâu?”
“Ta cũng không biết nữa.” Nàng để Thẩm Sơ Hàn kéo nàng đi tiếp về trước,
“So với lần gặp nàng ta ở thu săn, cảm giác rất khác mà.” Khi đó nàng ta còn kiêu ngạo nhìn mình, có vẻ rất chắc thắng, cho dù vẫn còn là Bảo
Lâm mà dám hừng hực tới trước mặt nàng nói “chỉ muốn xem Mạc Tiệp Dư là
như thế nào”.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của nàng ta khiến nàng rất kỳ quái, không còn loại tự tin và kiêu ngạo kia nữa, nàng lẳng lặng nhìn Thẩm Sơ Hàn, không biết
hắn lại làm gì mà nàng ta thành như thế… Rõ ràng nghe nói trong thời
gian này nàng ta vẫn rất được sủng ái mà.
Quả nhiên là quân tâm khó dò, nàng bĩu môi, không nói tiếp nữa. Thẩm Sơ Hàn thấy nàng như vậy trong lòng cũng đoán được phần nào, nhưng hắn không
có tâm tư giải thích nhiều với Mạc Yên Nhiên, cũng không nhắc lại nữa.
Bất giác đã đi tới hồ Vị Danh, trên mặt hồ quả nhiên sương mù mông lung,
Mạc Yên Nhiên là người hiện đại tự nhiên biết sương hình thành thế nào,
bầu không khí tốt đến mức không cách nào hình dung như cổ đại là không
thể nào có sương bụi, vậy phải là hơi nước. Nàng vậy mới thấy kỳ quái,
loại hơi nước gì mà dày đến mức tạo thành sương trên mặt hồ, hơn nữa
giữa trưa rồi mà vẫn bao phủ như vậy, xem ra không thể dùng thường thức
để phán đoán. Nàng bĩu môi, “Cảm giác thật giống ảo ảnh.”
“Cái gì?” Thẩm Sơ Hàn không nghe rõ, Mạc Yên Nhiên cũng tự giễu nở nụ cười, nói ảo ảnh làm gì, hắn làm sao hiểu được.
Thấy nàng không muốn trả lời, Thẩm Sơ Hàn không so đo, thay đổi chủ đề, “Sao ngày mai lại muốn đi thỉnh an Hoàng Hậu? Thân mình nàng không tốt,
Hoàng Hậu cũng đã bảo nàng không phải đi mà?”
“Nên đi chứ.” Nàng cởi mũ xuống, quả nhiên có gió lạnh lướt qua bên tai, làm cho vành tai được ủ ấm hơi hồng hồng, nhưng nàng lại cảm thấy thoải
mái. Ở hiện đại sức khỏe nàng rất tốt, mùa đông cũng dám mặc tất chân
váy ngắn như những cô gái khác chạy khắp nơi, cũng cùng cha và chú sáng
sớm đi leo núi. Thân thể hiện nay, vai không thể khiêng, tay không thể
xách, thậm chí đi nhiều còn thở dốc, nàng muốn khiến bản thân khỏe mạnh
hơn chút, nhưng Thái Y nói có bệnh từ trong thai, nàng cũng không biết
nên làm gì bây giờ. “Hoàng Hậu nương nương hẳn cũng nhớ ta.” Nàng chớp
chớp mắt với Thẩm Sơ Hàn.
Thẩm Sơ Hàn lại như lâm vào trầm tư, “Nàng và Hoàng Hậu quan hệ tốt lắm sao?”
Bởi vì là Hoàng Hậu cho nên Mạc Yên Nhiên không lo lắng nhiều, ăn ngay nói thật, “Ta rất thích Hoàng Hậu.”
“Vì sao?”
“Hoàng Hậu tốt lắm mà.”
“Những người khác thì không tốt à? Thục Phi? Mạc Phi? Đức Phi?”
Hắn cố ý trêu đùa nàng, Mạc Yên Nhiên quả nhiên giận, “Lang quân cố tình
nhắc tới người khác với ta, vừa mới gặp Lục Tiệp Dư, bây giờ lang quân
ước gì gặp hết tất cả ái phi của ngài một lần phải không?”
Thẩm Sơ Hàn biết nàng tính khí nóng nảy, không nói gì nữa chỉ sờ sờ mũi, lại nghe nàng nói tiếng, “Hoàng Hậu nương nương đối với ta tốt lắm.” Ngữ
khí lần này có chút nghiêm túc, nàng quay sang đối mặt với Thẩm Sơ Hàn,
“Bệ hạ, dù ta không biết những nương nương khác ngài nói có thật sự tốt
hay không, sợ là ở trong mắt bệ hạ bọn họ đều rất dịu dàng hiền thục.
Nhưng ở trong mắt ta, bọn họ đều giống nhau, nói ta ghen tị cũng được,
bọn họ đều là người sẽ cướp đi bệ hạ, cho nên ta cảm thấy bọn họ không
tốt. Có lẽ con người bọn họ không tốt, có lẽ trái tim ta quá hẹp hòi,
cho nên mới cảm thấy như vậy.”
“Vậy Hoàng Hậu thì sao? Sẽ không phải người cướp trẫm đi à?” Thẩm Sơ Hàn
không tức giận, hắn nghe được sự nghiêm túc trong giọng nói của nàng,
không gọi hắn lang quân mà chính thức gọi hắn bệ hạ, ánh mắt trong vắt
giống như đang nói, lời ta nói rất thật đấy, nếu ngươi bất mãn với ta ta cũng không còn cách nào. Như vậy bảo hắn làm sao tức giận được, hắn sờ
sờ vành tai nàng phát hiện đã lạnh băng, thở dài đội mũ cho nàng một lần nữa, lại hỏi một câu, “Ở trong trái tim hẹp hòi của nàng, Hoàng Hậu vẫn là người tốt lắm à?” Trong lòng hắn cũng khó hiểu, Hoàng Hậu quả thật
không tệ, làm việc ổn thỏa, cực có lý trí, cho dù nàng rất tin phục
Hoàng Hậu thì cũng không đến mức cảm thấy hơn phân nửa hậu cung chỉ có
Hoàng Hậu là tốt chứ.
“Hoàng Hậu nương nương không giống mà.” Nàng đưa lò sưởi ra, Thư Nhu tiến lên
vài bước nhận lấy rồi lại cúi đầu lui về, nàng mới nắm lấy tay Thẩm Sơ
Hàn, “Lang quân, ta nói với chàng nhé, Hoàng Hậu nương nương không giống thế đâu.”
Mạc Yên Nhiên nhìn vào mắt hắn, sau đó chậm rãi nở nụ cười.