Đầu óc vốn đã biến thành hồ dán lập tức tỉnh táo lại, Yên Nhiên không khỏi
nhớ tới ngày hôm nay Mạc Bình U nhìn xuống nàng, nói: “Ngươi nhớ cho kỹ, có bản cung một ngày sẽ không để ngươi sống yên ổn.” Nhất thời nàng vừa không biết nói gì vừa tức giận, trong lòng đã hoàn toàn thản nhiên, Mạc Bình U, không phải ngươi đã nói ta thích cướp đoạt sao? Ta sẽ khiến
ngươi xem, thứ ngươi muốn cướp sẽ không cướp nổi.
Vì vậy nàng cứ thế nhìn Hoàng Đế, nàng biết rõ hiện giờ nếu thúc giục nói
không chừng người đàn ông này sẽ đi thật. Quả nhiên, Thẩm Sơ Hàn cúi
xuống hôn khóe mắt nàng: “Ngoan, đừng sợ.”
Sau đó hắn quay về phía cửa cười nhạt: “Ninh An, thái giám tổng quản nhà
ngươi thật là càng làm càng không ra gì, thân thể Mạc Phi không khỏe thì mới Thái Y đi, còn có lần sau sẽ cách chức của ngươi.”
Yên Nhiên cũng thầm cười lạnh trong lòng, cái chân quấn lấy hắn không nhịn
được muốn buông xuống, Thẩm Sơ Hàn vươn tay giữ chân nàng lại, cứ như
vậy chậm rãi trượt vào. Yên Nhiên đau đến mức toàn thân co lại, Thẩm Sơ
Hàn vốn để ý Yên Nhiên là lần đầu tiên nên không có động tác quá mạnh,
lần co rúm lại này khiến phía dưới càng chặt, càng khiến toàn thân hắn
tê dại.
Nhất thời không nhịn nổi nữa, không còn ngập ngừng. Vì vậy Yên Nhiên càng
đau, móng tay càng bấm vào sau lưng hắn, kêu lên như mèo con, hắn cúi
người xuống nghe, hạ thân vẫn không ngừng, càng đánh về nơi sâu hơn. Hắn nghe không rõ nàng kêu cái gì, âm thanh nho nhỏ không biết đang kêu đau hay đang gọi chậm một chút. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân ngứa hơn nữa,
nhẹ hôn khóe miệng nàng, luôn miệng gọi nàng: “Yên Nhiên, Yên Nhiên. Kêu ra, kêu ra đi.”
Nước mắt nàng rốt cục chậm rãi hạ xuống, âm thanh nho nhỏ, chân quấn hắn
càng chặt, hắn càng dùng sức va chạm càng cảm giác được nàng run rẩy
hơn, sau đó mềm mại trượt xuống, yết hầu hắn giật giật biết nàng đã tới, hung hăng chạy nước rút rồi cực kỳ sảng khoái phóng ra một lần. Thương
nàng là lần đầu tiên, hắn không muốn nàng nữa, chỉ ôm nàng vào lòng.
Chợt nghe cô bé nho nhỏ trong lòng nhấn từng từ rời rạc nhưng rõ ràng: “Đãn
nguyện thiên thu tuế lý, kết thủ vạn niên hoan hội, ân ái ứng thiên
trường*”. Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lấp lánh còn chưa cạn,
chậm rãi vươn lên hôn khóe môi hắn.
* Ba câu trích trong “Ai trường cát”, để miêu tả và chúc phúc trong hôn lễ.
Hắn che đôi mắt nàng, khụ một tiếng: “Đừng nhìn trẫm như vậy, nếu không trẫm sẽ không nhớ ngươi là lần đầu, không nhịn nữa.”
Vì vậy nàng le lưỡi thu tay lại, lần nữa dựa sát vào trong lòng hắn. Người ôm nàng trong lòng thì đang không ngừng nghĩ tới câu nói “ân ái ứng
thiên trường” vừa rồi của nàng. Không khỏi cười cười, quả là tiểu nha
đầu, hồn nhiên lại ngây thơ.
Ninh An vừa gọi hắn liền tỉnh, người trong lòng mũi hồng hồng, tóc xõa khắp
giường, thân không mảnh vải, cái chân nhỏ dài còn gác lên người hắn, hắn bật cười. Vừa chuyển động người trong lòng cũng chuyển theo hắn, nàng
tỉnh lại, ánh mắt mê man nhìn hắn, hắn càng nhìn càng yêu, cúi đầu hôn
lên khóe miệng nàng, “Ngoan, buông chân nào. Trẫm phải lên triều không
muộn rồi.”
Ninh An vừa vào cửa đã nghe thấy lời nói đỏ mặt tía tai như thế, không đi
vào trong nữa mà đứng ở đây mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Sau đó không
ngừng thôi miên bản thân chưa từng nghe thấy gì hết, thế nhưng giọng nói của Mạc Bảo Lâm vẫn mềm như bông chui qua: “Hoàng Thượng.”
Tiếp theo là giọng nói bất đắc dĩ của Hoàng Thượng: “Ngoan, còn như vậy trẫm thật sự không nhịn được đâu.” Ninh An đứng xa đương nhiên không biết,
Thẩm Sơ Hàn vừa nói câu đầu tiên xong chân Mạc Yên Nhiên quặp càng chặt, Thẩm Sơ Hàn vốn không phải người biết nhẫn nại, có điều sắp tới giờ lầm triều nên thật sự bất đắc dĩ. Mạc Yên Nhiên thấy vậy thu chân nằm xấp
trên giường nhìn hắn mặc quần áo, Thẩm Sơ Hàn thấy ánh mắt nàng trong
vắt nhìn mình, luôn nhớ tới đôi mắt rưng rưng của nàng tối qua, hít sâu
một hơi hôn khóe miệng nàng: “Ngủ một lát nữa đi, trẫm đi đây.”
Mạc Yên Nhiên không nói không rằng chỉ sững sờ dõi theo hắn, trong mắt lúc
nào cũng chỉ có một mình hắn. Hắn ra khỏi Di Hòa Điện, không biết thế
nào trong đầu chỉ quanh quẩn đôi mắt nàng và âm thanh nàng thì thầm đêm
qua: “Ân ái ứng thiên trường.”
Hoàng Đế vừa đi Mạc Yên Nhiên liền thét lên: “Thanh Thiển, chuẩn bị nước.”
Chính nàng thì chậm rãi chui ra, toàn thân như bị lắp ráp lại lần nữa,
nhất là giữa hai chân đau đến mức khóc không ra nước mắt. Bước vào nước
ấm cảm thấy lỗ chân lông toàn thân giãn ra, không nhịn được nhìn qua cơ
thể mình, quả là vô cùng thê thảm. Thân thể nàng vốn mềm mại, hôm qua
Thẩm Sơ Hàn kia lại ra tay không biết nặng nhẹ, quả đã xanh tím khắp
nơi. Nàng không kiềm chế được chửi má nó, nghĩ tới lát nữa còn phải đi
thỉnh an Hoàng Hậu, lại không chịu được muốn chửi má nó.
Nàng kết thúc buổi tắm rửa này rất nhanh, sau đó gọi Thư Nhu tới hầu hạ, đám Thanh Thiển đều là thiếu nữ chưa chồng, thấy thân thể nàng vậy cứ đỏ
mặt, ngược lại Mạc Yên Nhiên chẳng xấu hổ: “Mau lên một chút, cứ ngươi
đỏ mặt ta đỏ mặt mãi sẽ muộn giờ mất.”
Phi tử ngày đầu tiên thừa sủng theo lệ cũ, mặc kệ phẩm cấp thế nào đều phải tới thỉnh an Hoàng Hậu, vì vậy khi Bảo Lâm chưa đủ phân vị như nàng tới cung Hoàng Hậu những người khác cũng không cảm thấy gì không đúng.
Hoàng Hậu vẫn cười dịu dàng nhìn nàng: “Làm khó Mạc Bảo Lâm đến thỉnh an sớm như thế, ngày hôm qua hẳn là mệt cực rồi.”
Phi tử địa vị cao đều cười rộ lên, một nữ tử mặc cung trang phía dưới Hoàng Hậu nói: “Nói tới cũng khéo, ngày hôm qua Mạc Bảo Lâm này thừa sủng,
vừa vặn thân thể Mạc Phi muội muội liền không khỏe, đúng là tỷ muội ruột thịt nhỉ, luôn có thể có liên quan tới nhau.” Yên Nhiên nhìn nàng kia
một cái, quả nhiên vẫn là Hoa Phi nương nương, hôm qua làm khó Doãn Tài
Tử, hôm nay lại tới tìm nàng.
Mạc Yên Nhiên khom gối: “Thiếp tỳ không dám.”
Hoa Phi ý cười càng sâu: “Nói đến mới thấy Mạc Bảo Lâm thật hiểu lễ, bản
cung chỉ nhắc một câu thôi nào có dám hay không dám, đêm qua vừa thừa
sủng đã tới sớm thỉnh an, không thể so với…” Nàng cầm khăn che miệng,
mọi người tự nhiên biết nàng đang nói ai, đúng lúc này thái giám ở ngoài hô lên: “Mạc Phi nương nương đến.”
Nàng mới tiến lên ngồi xuống liền nói: “Từ thật xa thần thiếp đã nghe Hoa
Phi tỷ tỷ nói cái gì, thật không ngờ trong cung của Hoàng Hậu cũng có
thể ồn ào lớn tiếng vậy.”
Hoa Phi biết đêm qua nàng dùng thủ đoạn cũ lại không mời được Hoàng Đế tới, thầm muốn cười nhạo nàng: “Bản cung cũng không dám nói cái gì không nên nói ở trong cung của Hoàng Hậu, chỉ nhắc đến chuyện buồn cười nên các
vị tỷ muội đều không nhịn được cười ra tiếng thôi. Đáng tiếc muội muội
tới muộn, chuyện thú vị đã nói xong mất rồi.”
Mạc Phi đang muốn đáp lại câu gì đã thấy một tiểu thái giám từ ngoài chạy
vào quỳ xuống: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Thục Phi nương nương thân thể không khỏe, sai nô tài tới cáo tội với nương nương, hôm nay sợ rằng
không thể tới thỉnh an nương nương.”
Hoàng hậu cũng lơ đễnh, chỉ ôn hòa hỏi hắn: “Thục Phi muội muội không có gì đáng ngại chứ, đã mời Thái Y chưa?”
“Thưa nương nương, Thục Phi nương nương nói là bệnh cũ đau nửa đầu tái phát,
chưa đến mức đưa tới trước mặt nương nương khiến nương nương phiền
lòng.”
“Ừ, ngươi trở về nói với chủ tử của ngươi, chỗ bản cung không có vấn đề gì, bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Vâng. Nô tài xin cáo lui.”
Trong thoáng chốc cả điện không có ai nói gì, một lát sau Hoa Phi mới lành
lạnh nói: “Đức Phi tỷ tỷ quanh năm không khỏe, Hoàng Hậu nương nương
long ân miễn nàng thỉnh an, không ngờ thân thể Thục Phi tỷ tỷ cũng dần
không tốt, không biết có phải tứ phi vị này…”
“Hoa Phi.” Nàng còn chưa nói xong đã bị Hoàng Hậu ngắt lời, “Ngươi cũng là
người cũ trong cung, cái gì có thể nói cái gì không thể nói còn cần bản
cung nhắc nhở ngươi sao? Một nhị phẩm Phi như ngươi, mở miệng ngậm miệng đều là tứ phi vị, đây là loại quy củ gì.”
Lúc này Mạc Bình U cũng nhàn nhạt tiếp lời: “Hoàng Hậu nương nương cũng
đừng buồn bực, dù sao Thục Phi nương nương vài ngày trước thị tẩm cũng
không thấy đau nửa đầu gì, mỗi khi tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương là lại đau đầu, nói đến mới thấy chúng thần thiếp cũng đã nhiều ngày không gặp nàng.”
Hoàng Hậu cười cười, “Các ngươi muốn gặp nàng cứ việc đi Vong Ưu Cung tìm,
tới chỗ bản cung nói những lời này có ích lợi gì, nàng có thể không có
việc gì trong ngày thị tẩm, trong lòng các ngươi bất mãn thì cứ việc bảo Hoàng Thượng ngày ngày triệu các ngươi. Hôm nay cứ vậy thôi, các ngươi
đều tự tan đi.”
Mạc Yên Nhiên vịn tay Thư Nhu đi ra, tránh đường lớn mà nhóm cung phi sẽ
đi, đi đường nhỏ, nàng vỗ vỗ tay Thư Nhu: “Thư Nhu, ngươi nói cho ta
nghe chuyện Thục phi một chút đi.”
“Vâng.”
Yên Nhiên biết, mỗi một hậu cung nhất định có một sủng phi, nàng vốn tưởng
là Mạc Phi, Hoa Phi đã là hai nhà độc quyền, hôm nay xem ra bọn họ và
Thục Phi căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
“Thục Phi nương nương là Trắc Phi khi Hoàng Thượng còn là Thái Tử. Nô tỳ nhớ
khi tiên hoàng còn trên đời đã nghe Thái Tử cực kỳ sủng hạnh Trắc Phi
của hắn, ân sủng không phải Hoàng Hậu nương nương ngày nay có thể sánh
bằng, ngày ngày ngủ ở phòng nàng. Có điều Thục Phi này chưa từng có tử
tự, đừng nói là con nối dõi, dường như ngay cả mang thai cũng chưa từng
nghe nói.”
Mạc Yên Nhiên nhíu mày, Thục Phi này được thánh sủng đến vậy lại chưa từng
mang thai, nếu không phải chính thân thể nàng ta có chuyện thì chỉ sợ là ý của Hoàng Thượng. Ánh mắt nàng tối xuống, nếu đã sủng ái nàng ta như
vậy, vì sao lại không cho nàng ta mang thai?
“Thư Nhu, gia thế của Thục Phi này thế nào? Ta không nghe nói nàng ta là nữ nhi của quan lớn nào trong kinh thành hết.”
“Tiểu chủ, Thục Phi này chỉ là con gái một nhà nghèo ở Giang Nam thôi.” Thư
Nhu nhìn trái nhìn phải, thấp đầu, “Tiểu chủ, nô tỳ có một câu không
biết có nên nói không.”
“Ngươi nói đi.”
Thư Nhu nhìn có vẻ rất do dự, một lúc lâu mới mở miệng, “Nô tỳ không biết
các chủ tử khác trong cung có biết hay không, chỉ là trước kia khi Thái
Phi nương nương còn sống, từng gặp Thục Phi nương nương kia một lần, sau đó nô tỳ luôn nghe…” Nói còn chưa dứt lời đã thấy Tiểu Kỳ Tử vội vội
vàng vàng chạy tới quỳ xuống, “Cuối cùng cũng tìm được tiểu chủ, tiểu
chủ mau hồi cung đi ạ.”
“Xảy ra chuyện gì mà ngươi vội đến vậy?”
“Tiểu chủ, Giang Bảo Lâm ở Nhạc Thành Điện không còn.”
“Cái gì?” Mạc Yên Nhiên kinh hãi, “Giang Bảo Lâm mà ngươi nói chính là con gái nhà nghèo Giang Nam kia?”
“Đúng vậy ạ, tiểu chủ mau về cung trước đi, hồi cung nô tài sẽ chi tiết bẩm báo với ngài.”
Mạc Yên Nhiên không chần chừ nữa, chống tay Thư Nhu gấp gáp trở về cung. Từ xa đã thấy Thanh Thiển và Sơ Ảnh ở cửa đảo quanh, thấy nàng vội vàng
vây lên, “Tiểu chủ đi đâu vậy? Chúng nô tỳ tìm đã lâu.”
“Đi dạo một vòng.”
“May mà Tiểu Kỳ Tử tìm được tiểu chủ, tiểu chủ mau vào điện đi, không biết
lát nữa Hoàng Hậu nương nương có triệu người đi kiểm tra hay không.”
“Tiểu Kỳ Tử, nói những gì ngươi biết đi.”