Năm đó, khi Phong Giáng Bạch gặp Thẩm Sơ Hàn, tuyết rơi rất lớn. Nàng ra
ngoài không ngờ gặp thời tiết thay đổi liền dẫn thị nữ vào ngồi trong
đình.
Hắn khoác áo choàng đen như mực, bởi đội tuyết đến trước mặt nàng nên đầu vai phủ đầy một lớp tuyết.
Dường như không chú ý trong đình có người, khi thấy nàng cũng không nhìn
thẳng mà chỉ hơi gật đầu: “Tuyết lớn đột ngột, qua đường làm phiền.”
Trái tim nàng đập rất nhanh, nàng cắn môi, một lúc sau mới đáp lại: “Không ngại, công tử ngồi đi.”
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong nháy mắt kia, Phong Giáng Bạch
cảm thấy chính mình nhìn thấy mùa xuân giữa trời đông khắc nghiệt. Bề
ngoài của nàng không được xinh đẹp lắm, tuy gia cảnh tốt, thuộc nhà giàu Giang Nam, nhưng người hỏi cưới nàng không nhiều. Bình thường mọi người chỉ nói mấy đại nữ nhi nhà họ Phong người người ưu tú, không ai biết
đến nàng, tiểu nữ nhi nhà họ Phong này.
Nhưng giờ phút này, nàng gặp Thẩm Sơ Hàn, thậm chí nàng còn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Sơ Hàn, chậm rãi hòa tan thành ấm áp và quyến
luyến. Nàng vô cùng kinh ngạc.
“Tiểu thư là đại tiểu thư hộ nhân gia nào?” Nàng nghe hắn mỉm cười hỏi vậy.
“Ta thuộc Phong gia.”
“Ngươi có bằng lòng nhập kinh cùng ta không? Bỉ nhân họ Thẩm.”
Thẩm, quốc họ.
Sau này Phong Giáng Bạch còn nghĩ, dù không biết Thẩm Sơ Hàn họ Thẩm, dù
hắn không phải Thẩm Sơ Hàn, nàng có đi cùng hắn không? Đến một giây cuối cùng nàng mới biết đáp án, vẫn sẽ, mặc kệ hắn họ gì, gia thế như thế
nào. Khi gương mặt khuynh thành như vẽ kia thản nhiên, ấm áp và quyến
luyến nhìn nàng, nàng vẫn sẽ đi.
Phong gia mừng rỡ.
Ái nữ Phong Giáng Bạch của Phong gia được tứ hôn cho Thái Tử Thẩm Sơ Hàn,
phong làm Trắc Phi. Tuy không so được với chính phi nhưng nàng cũng được kiệu đỏ nâng vào, Thái Tử mở tiệc chiêu đãi văn võ cả triều. Đêm đó
Thái Tử uống say, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng nàng. Dưới khăn voan, mặt nàng đỏ đến sắp thiêu cháy, trước mắt sáng ngời, hắn lại xuất hiện
trước mặt nàng, nụ cười thản nhiên không giống uống say chút nào, “Giáng Bạch, ngươi đến rồi.”
Thật ra nàng muốn nói ta đã đến từ lâu, không phải điện hạ đón ta đến sao?
Thật ra nàng muốn nói chàng uống có nhiều không? Có khó chịu không? Thật ra nàng muốn nói vì sao bây giờ chàng mới đến? Nhưng lời đến bên miệng
biến thành một câu: “Điện hạ, thiếp thân hầu hạ ngài.”
Thuật trong phòng gì đó đã có ma ma dạy, nhưng giờ đối tượng là hắn, khi đụng vào vạt áo hắn tay nàng không nhịn được run run, hắn cũng thản nhiên nở nụ cười, nắm tay nàng, sau đó nhẹ nhàng nhìn nàng, trong mắt không có
nửa điểm dục vọng. Nàng không biết, chỉ thấy thẹn thùng. Sau đó hắn giúp nàng cởi đồ trang sức nặng nề trên đầu, nói: “Không vội, hôm nay ngươi
mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi.”
Nàng không hiểu, đêm động phòng hoa chúc mà. Hắn ôm lấy nàng ngủ say, hơi
thở mang theo hơi rượu rất dễ chịu, nhưng không chạm vào nàng. Sau đó,
ngày ngày hắn qua đêm trong phòng nàng, nàng thậm chí còn có thể cảm
giác được vẻ mặt Thái Tử Phi nhìn nàng ngày một lạnh nhạt, ánh mắt của
nữ nhân trong viện cũng ngày càng thấu xương.
Hắn chưa bao giờ chạm vào nàng, phần lớn thời gian chỉ ngồi cùng nàng chơi
cờ, đọc sách. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng dừng trên mặt nàng, nhẹ như vậy, mềm như vậy, mang theo chút ấm áp và quyến luyến, vẫn quyến luyến trước sau như một. Nhưng hắn chưa từng chạm đến nàng, nói ra có lẽ không ai tin,
Trắc Phi được Thái Tử độc sủng lại là một nữ tử thuần khiết ngay cả nụ
hôn đầu còn chưa mất.
Nàng muốn hôn hắn, thậm chí nàng đã kiễng chân lên, hắn lại chỉ cười ôm nàng nói: “Giáng Bạch đừng làm rộn.”
Khi đó nàng đã nổi bật độc nhất vô nhị, nũng nịu xoay mình trong lòng hắn, hờn dỗi gọi hắn: “Điện hạ.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói càng thấp xuống, “Thích ngươi gọi bản cung như vậy.”
Cho nên cứ gọi như thế, gọi đến tận cùng. Trước mặt người khác nàng sẽ hành lễ gọi hắn bệ hạ, gọi hắn Hoàng Thượng, sau lưng nàng luôn gọi hắn điện hạ.
Năm Thẩm Sơ Hàn đăng cơ, nàng được phong làm Thục Phi. Trực tiếp nhảy lên
vị trí tứ phi, nhìn thì có vẻ không xứng. Nhà mẹ đẻ của nàng không đủ
địa vị, nàng không sinh được con nối dõi cho hoàng thất, có thể nói
không xứng với vị trí này. Nàng nghĩ vậy, cũng nói với hắn như vậy. Vẻ
mặt hắn vẫn thản nhiên ấm áp như thường, hắn cười nói: “Ai nói ngươi
không xứng, ngươi ở bên cạnh trẫm, để trẫm có thể nhìn thấy ngươi khi
trẫm cần là ngươi đã xứng rồi.”
Nàng không hiểu, có đôi khi nàng nghĩ có phải nàng được hắn bảo vệ quá tốt
không, thậm chí nàng chưa từng tham gia vào tranh đấu hậu cung, hắn cũng từng nói: “Giáng Bạch, ngươi không cần làm gì hết, những người đó đều
là công cụ để ổn định triều đình. Ngươi không giống bọn họ, cho nên
không cần để ý tới bọn họ.”
Nàng vẫn không hiểu, lúc đầu nàng cũng nghĩ vậy. Những danh tiếng kia đều
cho bọn họ, chỉ cần điện hạ là của nàng, của một mình nàng là đủ rồi.
Nhưng nữ nhân hậu cung ngày một nhiều, càng ngày càng nhiều. Ngẫu nhiên đi
thỉnh an Hoàng Hậu nàng sẽ nhìn thấy nữ nhân trong phòng thay đổi hết
người này đến người khác, có người cũ, nhưng càng nhiều là người mới
trang điểm xinh đẹp. Thỉnh thoàng nàng mơ thấy, khi vừa hứa gả cho Thẩm
Sơ Hàn, Thẩm Sơ Hàn dẫn nàng tiến cung gặp tiên hoàng, người đàn ông tóc mai hoa râm kia nhìn không mấy có tinh thần, khi nhìn thấy nàng ánh mắt chợt sáng lên, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Trẫm quả thật không ngờ
tiểu nữ nhi Phong gia lại có dáng vẻ thế này.”
Thẩm Sơ Hàn trả lời ông: “Tinh thần của phụ hoàng có vẻ tốt hơn chút, có điều Giáng Bạch chỉ là Trắc Phi của nhi thần mà thôi.”
“Chỉ là Trắc Phi, chỉ là Trắc Phi.” Nàng bừng tỉnh, trong đầu không ngừng
vang lên giọng nói nặng nề của tiên hoàng, mang theo chút chua xót và
thương hại, “Chỉ là Trắc Phi.” Nàng ngiêng đầu nhìn sang, điện hạ không
biết đã tới từ lúc nào, mặc trung y nằm bên cạnh nàng, không ôm lấy nàng mà cuộn mình trong lòng nàng giống một đứa trẻ. Nàng ôm lấy đầu hắn,
nàng biết mình không giống những người khác, thật sự không giống. Không
giống những phi tử hắn lật thẻ tên đến nửa đêm lại tới cung của nàng,
đôi khi là nửa đêm, đôi khi là nửa canh giờ trước khi lâm triều tới nhìn nàng một cái. Ánh mắt trước sau như một, nhiều năm qua vẫn là ánh mắt
đó, thản nhiên, ấm áp, quyến luyến.
Nàng còn nhớ lần đầu tiên hắn đến, nàng bị đánh thức, hắn cuộn tròn trong
lòng nàng, “Ngủ đi, Giáng Bạch, trẫm chỉ đến nhìn ngươi, nhìn đến ngươi
trẫm mới ngủ được.”
Nàng khác biệt như vậy, khác biệt như vậy. Khác biệt đến mức dường như nàng
chính là thuốc an thần của hắn, khác biệt đến mức tình cũ tình mới dường như chỉ có nàng mới làm hắn ngủ say. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến vì sao
nàng lại khác biệt, nàng từng hỏi hắn, hắn chỉ cười: “Giáng Bạch khác
biệt như thế, lần đầu tiên gặp ngươi trẫm đã biết ngươi khác với những
người khác.”
Lần đầu tiên gặp mặt đã biết nàng khác biệt, vì sao khác biệt nàng lại
không hiểu. Lúc đầu nàng hồn nhiên cho rằng bọn họ lưỡng tình tương
duyệt, sự bao dung và ấm áp của hắn đối với nàng đều vì hắn cũng giống
như nàng, nhất kiến chung tình.
Cho nên nàng bắt đầu trở nên ngông cuồng, trở nên giống một sủng phi. Hành
động phô trương, ương ngạnh, không nể mặt, đối mặt với Hoàng Hậu cũng
dẫn mất đi sự tôn kính ban đầu, nàng còn nhớ biểu cảm của Hoàng Hậu
nương nương khi nhìn nàng ngày đó, mang theo một chút thương hại giống
như tiên hoàng, nàng ta nói: “Giáng Bạch, vì sao ngươi phải biến thành
thế này.”
Vì sao nàng phải trở lại giống trước kia, vì sao nàng không thể biến thành thế này. Nàng có sự sủng ái của Hoàng Đế mà hậu cung không có, nàng có
thể kéo Hoàng Thượng từ trên giường bất cứ một nữ nhân nào xuống, bao
gồm của Hoàng Hậu, bao gồm tất cả tình cũ tình mới lớn lớn nhỏ nhỏ. Nàng là người trong lòng Hoàng Thượng, nàng nghĩ vậy, nhóm tỳ nữ cũng nói
vậy. Có khi, cung nữ bên cạnh nàng cũng tiếc nuối, “Hoàng Thượng thường xuyên đến đây, tuy ít khi gọi chuẩn bị nước nhưng vì sao
nương nương luôn không có thai?” Nàng hạ lệnh xử trí cung nữ kia, dù là
người đã làm bạn nhiều năm cũng không nể tình. Nàng nghĩ nàng thật sự đã thay đổi, vì sao nàng lại biến thành thế này.
Chính nàng cũng không nói rõ bắt đầu từ lúc nào, nàng chỉ biết không thể để
người khác biết nàng mang tấm thân xử nữ. Nàng là phi tử Hoàng Đế sủng
ái nhất, là nữ nhân tôn quý trên vị trí tứ phi, là sủng phi ngay cả
Hoàng Hậu cũng phải nể mặt, làm sao có thể là xử nữ được.
Nàng nghĩ nàng trở nên ngày càng không giống chính mình cũng vì Hoàng Đế,
bất kể nàng làm gì hắn luôn bao dung, ấm áp. Nàng từng thấy những phi tử khác ở bên Hoàng Thượng thế nào, người người ngồi nghiêm chỉnh, biểu
cảm của Hoàng Thượng cũng chỉ ôn hòa. Nàng biết, nàng luôn biết bản thân khác biệt. Bất kể nàng làm gì sai, chỉ cần dùng ánh mắt sợ hãi nhìn
hắn, nhẹ nhàng gọi hắn “Điện hạ”, hắn đều có thể tha thứ, hắn đều sẽ dùng sự ấm áp và quyến luyến trước
sau như một của mình để nhìn nàng, bao dung hết thảy của nàng.
Ngay cả khi nàng đánh chết tân sủng của hắn.
Tiểu chủ kia không vô lễ với nàng, nàng chỉ nhìn thấy tiểu chủ kia yếu ớt
như lục bình, mềm nhũn được cung tì đỡ, là một cô gái rất dịu dàng, cũng cung kính quỳ gối với nàng, có điều nàng nhìn thấy bộ dạng gầy yếu của
nàng ta sẽ khó chịu. Nàng hỏi nàng ta: “Vị tiểu chủ này đêm qua thị tẩm phải không?”
Tiểu chủ kia lập tức đỏ mặt, cắn môi nói: “Thưa nương nương, vâng.” Nàng biết, Thẩm Sơ Hàn đã chạm vào nàng ta, làm chuyện mà từng ấy năm
qua bọn họ chưa từng làm. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cô gái này có thể ân ái ôn tồn với điện hạ. Trong đầu nàng nảy lên một
suy nghĩ, nhìn nàng ta không thoải mái thì xử lý thôi, điện hạ vẫn sẽ
trước sau như một bao dung nàng.
Không sai, điện hạ vẫn bao dung nàng. Ngày đó điện hạ tới cung nàng, hỏi nàng xảy ra chuyện gì.
Nàng gọi hắn điện hạ, nói tiểu chủ kia không tôn kính nàng.
Nàng nghĩ hắn hẳn là biết nàng đang nói dối, nhưng hắn không trách cứ nàng, hắn cũng không vạch trần nàng, chỉ nói: “Nàng mạo phạm ngươi, Giáng Bạch không sai, nhưng trẫm hy vọng Giáng Bạch
đừng làm chuyện khiến chính mình không vui.” Nàng không hiểu, nhưng nàng biết hắn bao dung nàng, vì thế nàng cười với hắn, nhào vào lòng hắn làm nũng.
Trong hậu cung chỉ cần nhìn thấy Thục Phi đều hận không thể quỳ xuống hoặc đi đường vòng, bản thân nàng một mình đi càng ngày càng xa, càng ngày càng xa. Đôi khi nàng sẽ nhớ đến khi mới vừa bước vào Đông Cung, Thái Tử Phi thỉnh thoảng tới tìm nàng thêu hoa, cùng nhau ngắm hoa du hồ, nhưng
nàng tránh phía sau điện hạ, tràn ngập ác ý với Thái Tử Phi, cảm thấy
Thái Tử Phi cũng thích điện hạ, nàng cũng tràn ngập ác ý với mỗi phi tử
xuất hiện sau. Hoàng Hậu nương nương hỏi nàng, vì sao ngươi lại biến
thành thế này.
Là vì đã trao cả con tim cho điện hạ còn tưởng rằng điện hạ cũng toàn tâm toàn ý yêu một mình nàng.
Là vì muốn đoạt lấy điện hạ trong rất nhiều rất nhiều hoa thơm cỏ lạ.
Là vì quá yêu điện hạ mất rồi.
Nàng không biết nàng có phải là người đặc biệt nhất trong lòng điện hạ tới
cuối cùng hay không. Có điều nàng biết nàng không phải duy nhất, sẽ
không là sự đặc biệt và khác biệt duy nhất.
Bởi vì Mạc Yên Nhiên.
Khi tuyển tú nàng không đi xem, nếu nàng đi có lẽ Mạc Yên Nhiên sẽ không
tiến cung, bởi nếu nàng đi nàng nhất định sẽ không để nàng ta vào cung,
Thẩm Sơ Hàn có lẽ sẽ theo ý nàng. Nhưng nàng không đi, cho nên có Mạc
Yên Nhiên.
Ban đầu nàng không biết nàng ta khác biệt đến mức nào, nàng chỉ nghe tỳ nữ
bên cạnh nói, Mạc Phi đi mời Hoàng Thượng bị đuổi về, nàng không coi là
chuyện lớn, tranh đấu hậu cung là trò cũ rồi, không có gì đáng ngại.
Nàng thầm nghĩ tới tiểu chủ vừa mới chết, nàng không sợ Hoàng Thượng
trách cứ, Hoàng Thượng cũng thật sự không trách cứ nàng. Thậm chí có một đêm Hoàng Thượng lật thẻ tên của Mạc Yên Nhiên lại đến chỗ nàng, trong
lòng nàng lại càng khinh thường Mạc Yên Nhiên.
Nhưng nàng dần dần biết được Mạc Yên Nhiên khác biệt, Hoàng Thượng vì nàng ta mà biếm Mạc Phi, Hoàng Thượng liên tục ngủ ở chỗ nàng ta năm đêm. Nàng
gần như hàng đêm ngồi đến bình minh, nàng có cảm giác nguy cơ, nàng
không biết vì sao cảm giác nguy cơ lại mãnh liệt như thế, nàng thật sự
sợ hãi, nàng không trải qua không có nghĩa nàng không hiểu, trong đầu
nàng luôn có hai người đang mây mưa thất thường, một gương mặt là điện
hạ, một gương mặt không thấy rõ nhưng nàng biết đó chính là Mạc Yên
Nhiên.
Nàng đi gặp nàng ta, nhìn đến gương mặt nàng ta, nghĩ tới vài ngày trước
nàng đột nhiên căm tức, muốn đánh chết nàng ta ngay tại chỗ. Nhưng không được, dù sao nàng không phải Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu mới phạt Mạc Yên Nhiên mấy ngày Hoàng Thượng đã đi tìm Mạc Yên
Nhiên, nàng cười lạnh, hận không thể bẻ gãy móng tay. Sau ngày ấy Hoàng
Thượng đến tìm nàng, ánh mắt vẫn ấm áp và bao dung. Nàng hỏi hắn: “Điện hạ giận nô tỳ sao? Giận nô tỳ trực tiếp nhục nhã tiểu chủ kia sao?”
Hoàng Thượng vuốt tóc nàng, trong mắt tràn đầy quyến luyến, nhưng giờ còn pha thêm chút gì khác, không biết là cái gì, nàng chỉ nghe Hoàng Thượng
nói: “Không phải giận ngươi. Chỉ là Yên Nhiên nàng tính tình còn trẻ
con, ngươi bao dung nàng nhiều hơn một chút.”
Nàng bị chiều hư rồi, lập tức không vui nói: “Chỉ có nàng ta tính tình trẻ con, thần thiếp chỉ nói vài lời nói thật thôi cũng không được sao?”
Biểu cảm của Hoàng Thượng trở nên có chút kỳ quái, hắn chưa bao giờ dùng
biểu cảm thế này nhìn nàng, nhưng một lúc sau vẫn dịu xuống: “Giáng Bạch, ngươi đừng gây chuyện với Yên Nhiên được không? Ngươi ở chung với nàng lâu cũng sẽ thích nàng, nàng là một…”
Thẩm Sơ Hàn còn chưa nói xong Phong Giáng Bạch đã ngắt lời hắn: “Thần thiếp
làm sao thích nàng ta được, nàng ta và thần thiếp cùng thích một nam
nhân cơ mà.”
Nhưng Hoàng Thượng không tỏ ra vui vẻ, chỉ dùng biểu cảm thản nhiên trước kia nhìn nàng, trong mắt dường như có thêm một thứ khác, nàng không hiểu.
Rất lâu sau này nàng mới biết, cảm xúc kia là áy náy.
Áy náy cái gì? Áy náy hắn quá mức bao dung nàng nhưng không thể thủy chung như một với nàng sao? Áy náy vì cuối cùng hắn đã thích người khác sao?
Áy náy vì nhiều năm qua nàng vẫn không thể biến thành một nữ nhân chân
chính sao?
Có một đêm Hoàng Thượng tới chỗ nàng, cùng nàng uống rượu, chơi cờ, vẽ tranh, giống những năm vẫn còn ở Đông Cung.
Nàng và Hoàng Thượng đều uống say, đến rất khuya mới ngủ. Lúc nửa đêm, không biết lấy dũng khí từ đâu nàng nhào vào lòng hắn muốn hôn hắn, hắn cũng
ôm lấy nàng, ghì nàng vào lòng, dùng tư thế chưa từng dùng với nàng, như đối xử với một đứa bé yếu ớt mà ôm nàng vào lòng, nàng cẩn thận nghe
những lời hắn nói: “Khanh Khanh ngoan, đừng làm loạn, lang quân không đi.”
Nàng cảm thấy sao trái tim lại đau đến vậy, loại ngữ khí này hắn chưa từng
dùng với nàng, là một loại nuông chiều, yêu thương. Hắn đối với nàng chỉ có ấm áp và quyến luyến, giống như một người bạn lâu năm. Nàng vùi đầu
vào lòng hắn, lau khô nước trên khóe mắt. Đừng khóc, Giáng Bạch, đừng
khóc. Nàng nói với bản thân như thế.
Mạc Yên Nhiên tốn nhiều công sức để đối phó nàng, thậm chí không tiếc bỏ đi đứa bé trong bụng mình, nàng không biết Mạc Yên Nhiên kiêng kỵ nàng đến thế, càng chưa từng phân tích rốt cuộc người thắng là ai. Nàng chỉ
không hiểu, nếu nàng có đứa con của điện hạ, nhất định sẽ ngàn vạn cẩn
thận bảo vệ, nhất định sẽ không để đứa bé bị bất cứ thương tổn nào.
Nhưng Mạc Yên Nhiên thì không, nàng ta không biết tiếc phúc một chút
nào, thậm chí nàng còn thấy rõ, khi nàng ta ngã trên mặt đất kêu khóc
gọi người, đáy mắt nàng ta vẫn chỉ có lạnh lùng và châm chọc nhìn nàng.
Vậy mà bệ hạ lại tới chất vấn nàng, một sự trào phúng đến mức nào, một sự
nhục nhã đến mức nào. Nàng nghĩ, cho dù nhận thì sao, cho dù nói chính
mình ra tay thì thế nào, Mạc Yên Nhiên kia là thứ gì, cũng chỉ là thứ đồ chơi giống Mạc Chỉ Vi mà thôi.
Nàng cho rằng điện hạ sẽ vẫn bao dung nàng, sẽ vẫn dùng sự ấm áp và quyến luyến để bao dung nàng.
Nàng cho rằng như vậy.
Nhưng Thẩm Sơ Hàn thì không, hắn thản nhiên hỏi nàng: “Thật sự là ngươi làm?”
Nàng ngẩng đẩu thừa nhận, nàng nói: “Điện hạ, ngươi làm sao có thể cho rằng
thần thiếp sẽ thích Mạc Yên Nhiên.” Nàng cười rộ lên, “Đó là nữ nhân của điện hạ mà thần thiếp yêu thích, thần thiếp làm sao có thể dễ dàng để
cho nàng ta sinh con của điện hạ!”
Thẩm Sơ Hàn không nói gì.
Nàng làm nũng với hắn: “Điện hạ, đứa nhỏ rồi sẽ lại có, thần thiếp thật sự
không thích Mạc Yên Nhiên, điện hạ đừng cần nàng ta được không?” Nàng
biết Mạc Yên Nhiên đặc biệt với hắn, nhưng nàng tin chính mình càng thêm đặc biệt. Có lẽ nàng đoán sai rồi, Hoàng Thượng lần nữa tức giận với
nàng, bởi vì cùng một nữ nhân. Hắn vung tay nàng ra, thậm chí nặng lời
với nàng.
Búi tóc nàng tan ra, bộ dạng dữ tợn khó coi.
Thậm chí dưới sự kích thích của Mạc Yên Nhiên, nàng nghĩ tới phương pháp tệ
hại nhất, định kê đơn hắn. Hắn cũng nhận ra rất nhanh, gần như lập tức
đập chén trà, nàng rõ ràng nhìn thấy sự chán ghét nồng đậm trong mắt
hắn, làm nàng sợ đến run rẩy, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, chỉ nói với
nàng, được, được, được lắm rồi phất tay áo bỏ đi. Lần này nàng đã nghĩ
rõ ràng, bệ hạ vốn không thích thân thể nàng, làm sao có thể vì trúng
dược mà chịu chịu thiệt, nàng cười rơi nước mắt, chịu thiệt, thân thể
Phong Giáng Bạch nàng lại chỉ là chịu thiệt mà thôi.
Nhưng điều này không phải chuyện khiến nàng khó chịu, khiến nàng khó chịu
nhất chính là những lời nói châm chọc mà Mạc Yên Nhiên nói với nàng,
cũng chính là thứ phá hủy toàn bộ của nàng. Giống Trân Phi, nàng làm sao có thể giống Trân Phi được, rõ ràng nàng là Phong Giáng Bạch, rõ ràng
nàng có thể chiếm cứ điện hạ, sủng quan hậu cung, có thể xử trí bất cứ
phi tử nào, là Phong Giáng Bạch trong lòng điện hạ.
Nàng nghĩ bệ hạ choáng đầu rồi mới kính yêu nàng như mẫu phi, còn tự cho
rằng nàng sẽ thích Mạc Yên Nhiên như hắn thích, nhưng hắn làm sao có thể quên nàng không hề là mẫu phi của hắn.
Đến giờ Phong Giáng Bạch mới hiểu, vì sao biểu cảm hắn nhìn nàng luôn là ấm áp mang theo quyến luyến, nhưng hắn nhìn Mạc Yên Nhiên lại cuồng nhiệt
và cháy bỏng, trước giờ nàng chưa từng là nữ nhân của hắn, nàng và mẫu
phi hắn giống nhau vậy sao? Giống đến mức hắn chuyển phần quyến luyến và ấm áp này tới trên người nàng?
Nhưng nàng không phải mẫu phi của hắn, nàng thương hắn vậy cơ mà.
Yêu chàng vậy cơ mà, điện hạ của ta.
Tầm mắt nàng chậm rãi mơ hồ, trong hắn hiện lên dáng vẻ của điện hạ, lại
chậm rãi biến thành Hoàng Hậu, “Giáng Bạch, vì sao ngươi lại biến thành
thế này?
Vì sao ta lại biến thành thế này?
Vì ta có người ta yêu.
Vì ta nghĩ chỉ một mình ta mới là đặc biệt với người kia.
Vì ta thật sự quá yêu, quá yêu điện hạ rồi.