Diệp Thiên Nhi nhìn vào mắt của Diệp Thiên Dật, nàng cảm thấy ánh mắt của Diệp Thiên Dật rất chân thành, nàng cảm thấy khi còn bé, trong ánh mắt của hắn luôn vẩn đục, nhưng bây giờ dường như hắn đã thay đổi, tất nhiên chỉ có ánh mắt là khác chút thôi.
Đương nhiên, nàng sẽ không tin rằng em trai mình sẽ ngay lập tức thay đổi từ một kẻ cặn bã biến thành một người tốt, và nàng sẽ không bao giờ nghĩ điều đó có thể xảy ra, nàng chỉ mong hắn sẽ từ từ tốt hơn một chút.
“Ngày mai ta sẽ đến trường Học viện Thiên Thủy để kiểm tra. Nếu thật sự giống như lời ngươi nói, ta sẽ đứng về phía ngươi.” Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật, nhẹ nhàng nói.
Bị hắn ta làm tổn thương nhiều lần như vậy, nàng vẫn lựa chọn tin lời Diệp Thiên Dật.
“Được!” Diệp Thiên Dật gật đầu một cách ấm ấp.
"Ta mong ngươi đừng lừa dối ta nữa đấy."
Diệp Thiên Nhi khẽ thở dài và nói, mặc dù cô luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên Dật đang nói dối mình, có thể người mất mặt khi tới học viện vẫn sẽ là nàng, nhưng nàng luôn muốn tin hắn, nàng tin rằng em trai mình không tệ như vậy và sẽ trở nên tốt hơn.
Một câu đơn giản như vậy khiến Diệp Thiên Dật lại cảm thấy rất khó chịu.
"Đừng lo, đây là lần cuối cùng."
Diệp Thiên Dật nhìn vào đôi mắt màu lam tuyệt đẹp của nàng và nói.
Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật, hai người nhìn nhau, hóa ra nàng ấy đã thay đổi cách nhìn trước đó rồi.
Diệp Thiên Nhi quay mặt sang một bên, trong lòng rất vui mừng vì những gì Diệp Thiên Dật nói, nhưng nàng đang tự hỏi, làm sao Diệp Thiên Dật lại đột nhiên trở nên tốt nhiều như vậy? Trước đây không hề trưởng thành một chút nào.
Trước đây, hắn cũng đã nói bao nhiêu lần đây là lần cuối cùng, nhưng...
Lần cuối cùng... Nàng cũng không dám hy vọng đây là lần cuối cùng, nàng chỉ mong rằng từ từ sẽ tốt hơn là được rồi.
"Đói bụng rồi phải không, ta đi nấu cơm."
Diệp Thiên Nhi nói xong thì đứng dậy, thuận tay đeo chiếc tạp dề vào người.
Diệp Thiên Dật là người duy nhất trên đời này có thể khiến nàng chủ động nấu ăn, điều này khiến người khác không thể không ghen tị.
Diệp Thiên Dật xoa xoa cái bụng, sau đó gật đầu; "Ta đói sắp chết rồi, ta muốn ăn thịt lợn kho tàu."
"Ừm."
"Còn muốn ăn canh sườn nữa."
"Được."
Diệp Thiên Dật cứ thế đứng tựa lưng vào cửa bếp, nhìn Diệp Thiên Nhi đang ở trong phòng bếp trổ tài nấu nướng, mặc dù đang nấu ăn nhưng từng động tác của nàng ấy đều tao nhã và xinh đẹp... thật sự giống như một tiên nữ giáng trần.
"Chị ơi, chị nói xem, chúng ta có khi nào sẽ phải xa nhau không?"
Diệp Thiên Dật vẫn đứng đó, cắn một quả dưa chuột rồi cười cười hỏi.
Diệp Thiên Nhi đột ngột dừng lại sau lưng Diệp Thiên Dật, sau đó lại tiếp tục thái thịt, nhẹ giọng nói: "Trừ phi đến một ngày nào đó ngươi không cần ta nữa."
"Vậy thì không đâu, kẻ phế vật ta thì cần phải ở bên chị cả đời."
"Ngươi không phải phế vật."
Diệp Thiên Nhi đặt con dao xuống, rồi quay người lại nhìn Diệp Thiên Dật, nói với giọng điệu chắc nịch.
Cho dù Diệp Thiên Dật đã làm tổn thương trái tim nàng rất nhiều lần, cho dù hắn ta thực sự kém cỏi, nhưng trong lòng nàng vẫn không thừa nhận rằng hắn ta là phế vật, là người hư hỏng.
Diệp Thiên Nhi chậm rãi đi về phía Diệp Thiên Dật, đứng trước mặt Diệp Thiên Dật, dáng người cao cao của nàng chỉ thấp hơn Diệp Thiên Dật nửa cái đầu, sau đó nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật rồi từ từ chậm rãi giơ tay lên, dùng mu bàn tay mềm mại không dính bẩn, vừa sửa lại tóc mái rối bù của Diệp Thiên Dật, vừa nói: "Trên đời này không người nào là phế vật cả, cũng không có người nào là hư hỏng cả đâu. Cái gọi là phế vật chính là ngươi đã tự thừa nhận trong lòng mình rằng ngươi là phế vật, nếu vậy thì ngươi chính là đồ phế vật thật sự."
Sau đó, nàng bỏ tay xuống, nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật và tiếp tục nói: “Thế giới này không công bằng. Chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi mới có thể khiến bản thân càng ngày càng bớt bị bất công. Một ngày khi mà ngươi có được thành công, người khác chỉ có thể ngước nhìn ngươi và nói, thế giới không công bằng với họ, nhưng mà ngươi có muốn trở thành người phải đi nhìn người khác và nói rằng thế giới không công bằng với ngươi hay không? "
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
"Tất cả mọi người khi sinh ra đều là con người có một đôi mắt và một đôi bàn tay. So với ngươi thì ta có thua thứ gì không? Ta không thua thứ gì cả!" Diệp Thiên Nhi nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật và nói một cách chân thành.
Thành thật mà nói, trong lòng Diệp Thiên Dật thực sự hơi sốc, Diệp Thiên Nhi này, thật sự là rất đặc biệt.
Mỗi người khi sinh ra đều là con người có một đôi mắt và một đôi bàn tay. So với chị thì ta có thua thứ gì không? Ta không thua thứ gì cả!
Diệp Thiên Dật nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, một người chị gái như vậy mà vẫn không dạy dỗ nổi Diệp Thiên Dật trước đây, cuối cùng thì hắn ta phế vật đến mức nào cơ chứ?
“Ta biết rồi mà.” Sau đó Diệp Thiên Dật hít thở sâu và gật đầu.
"Hãy chăm chỉ luyện tập thật tốt nào. Nếu ngươi không hiểu, ngươi có thể hỏi giáo viên ở học viện, cũng có thể hỏi ta. Tài năng chỉ là điểm khởi đầu, và chăm chỉ cố gắng mới đi được đến điểm kết thúc."
Diệp Thiên Dật quay lại và tiếp tục thái thịt.
"Chị ơi, chị cắt thịt trước đi, ta chiên hai quả trứng giúp chị."
Sau đó Diệp Thiên Dật bật lửa, đun nóng dầu rồi đập trứng vào.
Diệp Thiên Nhi liếc nhìn Diệp Thiên Dật, hắn có vẻ sẽ từ từ khá hơn...
Diệp Thiên Dật càng ngày càng cảm thấy Diệp Tiên Nhi rất có sức hút, quyến rũ, sự quyến rũ của nàng ấy không chỉ là ở ngoại hình, mà còn là khí chất và tấm lòng của nàng ấy, sau đó Diệp Thiên Dật quay lưng lại, nhìn Diệp Tiên Nhi thái thịt, càng nhìn càng bị mê hoặc.
"Tiểu Dật à?"
Diệp Tiên Nhi quay lại nhìn Diệp Thiên Dật và thấy hắn ta đang ngẩn ngơ.
"Dạ?"
Diệp Thiên Dật tỉnh táo lại.
"Quả trứng của ngươi..." Diệp Thiên Nhi nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiên Dật liếc xuống.
"Trứng của ta làm sao?"
Sau đó Diệp Tiên Nhi chỉ vào cái chảo phía sau Diệp Thiên Dật.
"Trứng của ngươi... bị cháy xém mất rồi kìa."
Diệp Thiên Dật: "..."