Trần Chí An thét lên, cuộc tấn công bất ngờ và bóng tối khiến hắn bủn rủn chân tay, Hắn vô thức muốn lấy tay giữ cửa, nhưng anh ấy không thể giữ vững được, cả người trượt cái ịch xuống đất. Mặt đất dính dầu nhớt, cộng thêm độ nghiêng, hắn trượt chân theo quán tính của mình, cả người hét lên rồi trượt dọc theo bức tường phía sau.
Ầm--
Ngay sau đó, chân hắn đập vào tường, tưởng là đã hết, nhưng không... bức tường phía sau cùng rộng chừng một mét bị chân hắn đá văng lên, lớp đất đá trong đó cũng bị đẩy ra ngoài. Hắn trượt chân ra ngoài và rơi xuống bãi cỏ ở tầng một.
Tất cả mọi người: "..."
Đúng vậy, bức tường này cũng đã bị Diệp Thiên Dật phá nát, chỉ có diện tích một thước, không thể phá hủy cái gì, toàn bộ bức tường còn lại cũng không bị ảnh hưởng, đây là tầng hai cũng không cao lắm, võ giả sẽ không bị thương gì nhiều. Nhưng chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Chỉ là lúc này Diệp Thiên Dật đang rất tức giận!
Khó khăn lắm mới làm ra được những thứ này để trị Họa Thủy mà lại bị hắn phá hủy rồi?! Ngươi có thể vào bằng cửa trước mà, tại sao ngươi phải đi bằng cửa sau? Đồ khùng này!
"Định mệnh! Anh Diệp, ta hiểu rồi!"
Lúc này, Lý Băng kinh ngạc nói.
Hử?
Diệp Thiên Dật nghi ngờ nhìn hắn, còn mọi người thì nhìn Lý Bang.
"Anh Diệp sớm đã phát hiện có người muốn đến gây sự với mình, cho nên anh mới làm mấy thứ này để chơi khăm hắn, đúng không?"
Lý Băng nhìn Diệp Thiên Dật với ánh mắt sùng bái.
Mọi người chợt hiểu ra.
"Woa! Thật là lợi hại! Ta còn tưởng Diệp Thiên Dật muốn hại Họa THủy chứ."
"Ta phải nói, mặc dù ra tất ghét hắn, nhưng vẫn rất sự ngưỡng mộ hắn! Người đó rõ ràng có thể vào bằng cửa trước, nhưng hắn lại đi qua cửa sau. Cái này cũng có thể tính ra sao? Woa!"
"Thật là đẹp trai, thật thông minh, ước gì có thể có được tình một đêm với hắn cũng được, hí hí..."
"..."
Mọi người kinh ngạc nói.
Diệp Thiên Dật:???
Diệp Thiên Dật ho khan rồi khẽ nói: "Ừ, đương nhiên ta tính hết cả rồi. Ta biết thừa các ngươi nghĩ ta muốn hại Họa Thủy. Dù sao cả lớp còn mỗi nàng chưa vào lớp thôi mà, nhưng ta làm sao có thể hại nàng ấy được chứ. Dù gì cũng là bạn cùng lớp mà, nàng ấy cũng xinh, làm sao ta nỡ đối xử với nàng ấy như thế chứ? Tất cả thứ này là chuẩn bị cho tên này này "
"Anh Diệp ngay cả việc người này sẽ đến trước Họa Thủy cũng tính ra được, thực sự là mạnh mẽ!"
Lý Bằng bái phục.
Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi của mình.
Lúc này, Họa Thủy và Thi Gia Nhất cùng nhau đi vào bằng cửa sau, họ nhìn thấy mọi thứ lộn xộn phía sau.
"Có chuyện gì vậy? Ngươi làm à?"
Thi Gia Nhất liếc nhìn Họa Thủy.
Họa Thủy hồn nhiên nói: "Ta ở trong văn phòng với cô Thi suốt nãy giờ mà."
“Cô Thi, có người đến gây chuyện với anh Diệp, sau đó bị anh Diệp trị rồi."
Lý Bang nói.
Trần Chí An lúc này người đầy bụi đất tức giận chạy tới.
"Diệp Thiên Dật, ngươi không được..."
Chưa nói xong hắn đã nhìn thấy Thi Gia Nhất
Không phải, hắn ta đến tìm Diệp Thiên Dật, câu "Diệp Thiên Dật ra đây" cũng nói ra rồi, cũng thể hiện ra được điều gì, nhưng cô Thi đang ở đây, và Họa Thủy cũng ở đây... hắn không thể nói ra.
Trần Chí An nuốt nước bọt.
"Diệp Thiên Dật, ngươi không được... không được tốt…. không được thành tích tốt ta cũng không tin!"
Diệp Thiên Dật:???
Tất cả mọi người:???
"Trần Chí An? Ngươi làm gì ở đây? Nghe nói ngươi đến gây chuyện với lớp mười của ta?"
Thi Gia Nhất liếc hắn nói.
Trần Chí An biết nàng ấy là một người tài giỏi, nhưng quá phô trương và cũng là con nhà gia giáo, không hiểu sao nàng ấy lại thích tên khốn Diệp Thiên Dật này, không hiểu tại sao, có phải vì Diệp Thiên Dật đẹp trai không? Hmm... rất có thể.
Thi Gia Nhất nổi tiếng bao che cho lớp mình, hắn ta không muốn chọc tức nàng.
“Không… Cô Thi, ta đến đây chỉ để chúc mừng bạn Diệp đã gia nhập lớp trung cấp, chỉ có vậy thôi, chỉ vậy thôi.” Trần Chí An nói với một nụ cười gượng gạo.
“Ta còn chưa biết thứ hạng mà ngươi đã biết rồi hả?” Thi Gia Nhất nhếch khóe miệng hỏi.
"Ta đoán."
"Vậy còn người ngươi bị làm sao vậy.."
“Ta chỉ đến chúc mừng, không ngờ bụi phấn lại rơi trúng người.” Trần Chí An giải thích.
"Nói dối, ngươi rõ ràng đến gây sự với anh Diệp..."
Lý Bang chưa kịp nói xong, Thi Gia Nhất đã giơ tay bảo dừng lại, sau đó nhìn về phía Trần Chí An nói: "Ngươi đụng vào tường hả?"
Trần Chí An gật đầu.
"Vậy thì đền tiền đi."
"TA……"
Trần Chí An rất tức giận, hắn đụng đâu có mạnh đến mức làm đổ tường chứ? Nhưng nếu nói đến để gây chuyện? Đó vẫn là lỗi của hắn! Nên hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng.
"Đền, ta sẽ đền."
Trần Chí An nghiến răng.
Điều hạnh phúc nhất của lớp mười này là có một cô giáo chủ nhiệm như Thi Gia Nhất.
"Ừmmm, đến lúc đó tôi sẽ đi đòi giáo viên của cậu. Về lớp đi."
Trần Chí An tức giận liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái, tuyệt vọng bỏ đi.
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, may mà có tên này đến, nếu không Họa Thủy về cùng Thư Gia Nhất, thì có lẽ Thi Gia Nhất là người hứng trọn rồi.
Nhưng cũng phải cảm ơn Thi Gia Nhất, hắn không tin Thi Gia Nhất không nhìn ra chuyện gì.
Họa Thủy đi ngang qua bên cạnh Diệp Thiên Dật, liếc nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ lạ, khi về đến chỗ ngồi, cô còn cẩn thận kiểm tra ghế trước khi ngồi.
Kỳ lạ, nàng luôn cảm thấy rằng đây điều là Diệp Thiên Dật muốn làm để đối phó với mình.
Diệp Thiên Dật không nói nên lời, giác quan thứ sáu của người phụ nữ này quá lợi hại rồi.
"Vào lớp thôi!"
Thi Gia không nói gì thêm, đi lên bục giảng.
Lúc này, Lý Bác Nhân từ bên ngoài đi tới, hắn chỉ muốn tới xem Diệp Thiên Dật một chút thôi, dù sao thì Diệp Thiên Dật cũng là trường hợp đặc biệt, sau đó liền nhìn thấy cảnh tượng ở cuối lớp!
"Cô Thi, có chuyện gì vậy!"
Lý Bác Nhân chỉ vào cảnh tượng ở góc lớp tức giận nói.
"Là ta làm!"
Lúc này, Lý Băng đứng lên, nghiêm túc nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
Anh em tốt!
"Ngươi! ngươi! ngươi!!"
Lý Bác Nhân tức giận chỉ vào Lý Bang.
"Phạt hai vạn!"
Lý Bác Nhân tức giận nói.
Lý Băng đột nhiên cúi đầu.
"Con biết rồi thưa ông nội."
Diệp Thiên Dật:???
Tất cả mọi người:???