Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 35

Thực sự, Diệp Thiên Dật đã nhìn thấy rất nhiều điều kỳ quái trong cuộc đời mình, và hắn cảm thấy rằng bất kể những thứ kỳ quái như thế nào, chúng cũng không kỳ quái bằng việc này.

Không thể nào...

Hắn thực sự cũng khá đẹp trai, không có nghi ngờ gì về điều đó, nhưng hắn chắc sẽ không hạ gục Thi Gia Nhất chỉ bằng ngoại hình của mình, đúng không?

Nếu Thi Gia Nhất là một phụ nữ không biết gì, Diệp Thiên Dật vẫn có thể tiếp nhận, nhưng khi nhiệm vụ kích hoạt, nội dung của nhiệm vụ được ghi rõ ràng, Thi Gia Nhất lại ở đó, làm sao có thể?

Khi Diệp Thiên Dật đang cố tìm cách hôn Thi Gia Nhất, nàng ấy đã chủ động nói "Kiss me", giờ thì Diệp Thiên Dật thực sự rất bối rối.

Cảm giác này như thế nào?

Cứ như thể ngày nào bạn cũng mua vé số và cố gắng trúng số, bỗng một ngày bạn nhìn thấy một cụ ông ngã ở ven đường, đầu óc quay cuồng, không biết có giúp được gì hay không, ngươi đang đấu tranh tư tưởng với Diệp Thiên Dật, hắn đang cố gắng tìm cách làm sao có thể hôn nàng, cuối cùng là ngươi chọn giúp đỡ, ai ngờ ông lão này không có con cái, lại là người giàu có nhất thành phố, liền nhận ngươi làm con nuôi, toàn bộ gia sản đều giao cho ngươi!

Không sai, đây là cảm giác lúc đó.

"Ừm... Nói thật là ta hơi hoảng. Ta nghe nói gần đây hình như có virus và nó có thể lây qua đường giọt. Chẳng lẽ ngươi muốn truyền cho ta à?"

"Đừng nói nhảm, làm nhanh lên."

Ye Tianyi; "..."

"Hôn nhanh."

Ngay khi Thi Gia Nhất nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên, chứng tỏ lòng không yên.

"Vậy thì... sau đó ta có thể chạm vào ngươi không?"

Thi Gia Nhất: "..."

"Chạm vào em gái ngươi đấy*! Nhanh lên!"

(* Một câu chửi ở bên đấy.)

Diệp Thiên Dật liếm môi.

Cũng có lý, tuy thân thể này chạm không biết bao nhiêu cô gái, nhưng hắn thật sự chưa từng hôn một ai, kiếp trước hắn và Phong Nhã là thanh mai trúc mã, nhưng lại không tới mức nắm tay nhau như bao bạn thân khác...

Diệp Thiên Dật vẫn còn chần chừ một lúc.

"Chuẩn bị đi."

Diệp Thiên Dật hít một hơi thật sâu, rồi đưa môi của mình tiến sát lại nàng.

Trong tích tắc, đầu họ trở nên trống rỗng.

Diệp Thiên Dật thì thoải mái, Thi Gia Nhất thì lo nghĩ.

Công nhận mềm thật, lại có một chút mát lạnh...

Còn Thi Gia Nhất thì sao?

Cô nàng bị tê liệt thân thể rồi. Bất hạnh thật chứ! Nụ hôn đầu của nàng đã mất! Thế mà lại bị một tên cặn bã lấy đi! Khó chịu quá! Nhưng quên đi, nàng thật sự rất may mắn khi gặp được hắn, nếu không thì mấy năm nay nàng có thể không còn sống sót.

"Đinh... Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Nụ hôn đầu của Thi Gia Nhất], phần thưởng nhiệm vụ: giá trị kéo điên cuồng +3000000, thuộc tính gió ngẫu nhiên, phát hành trong một giờ."

"Ding... bạn đã kích hoạt nhiệm vụ nâng cao của Quý cô Gia Nhất No.1 [Thượng Nhị căn], thời gian nhiệm vụ: trong thời gian tồn tại của hệ thống, hình phạt nhiệm vụ: không có, phần thưởng nhiệm vụ: [Toàn bộ thuộc tính gió đều được sử dụng thành thạo]."

Diệp Thiên Dật: "..."

Chà! Hệ thống này thực sự thưởng cho hắn!

"Ngươi không đưa lưỡi ra?! Ngươi bị gọi là đồ cặn bã cũng đúng!"

Thi Gia Nhất buông hắn ra, nhìn Diệp Thiên Dật đang đỏ mặt.

Nếu nàng không đưa lưỡi ra thì cũng chẳng có tác dụng gì, nàng thật sự không còn cách nào khác ngoài chết đi cho xong!

Diệp Thiên Dật: "..."

Dạ rồi, ta phải đưa lưỡi ra!

Hắn thực sự không hiểu rằng người này muốn làm gì. Chẳng lẽ là hai khối Hồng Lam tình quyên đó à? Hình như là như vậy.

"Vậy ta có thể chạm vào ngươi được không?"

Thi Gia Nhất: "..."

"Làm nhanh lên!"

Diệp Thiên Dật tiếp tục hôn lại.

"Tốt……"

Vào lúc này, Thi Gia Nhất cắn vào đầu lưỡi của hắn, đồng thời, ngọn lửa trong tay Diệp Thiên Dật biến thành sức mạnh màu đỏ rực lửa nằm gọn tỏng lòng bàn tay hắn ta. Toàn thân hắn ta sáng lên bởi ánh sáng đỏ rực. Sức mạnh thuộc tính lửa bị lực lượng này rút ra vô cùng nóng bỏng, một phần sức mạnh thuộc tính lửa phun ra dọc theo đầu lưỡi, viên ngọc mà Thi Gia Nhất ôm đối diện hóa thành sức mạnh màu lam chìm vào trong cơ thể nàng. Ánh sáng xanh tỏa ra và hơi thở vô cùng lạnh lẽo, nhưng Diệp Thiên Dật không thèm để ý, lúc này ai sẽ chú ý đến mấy thứ ngoài lề này?

Ngay sau đó, màu đỏ lửa trên người Diệp Thiên Dật và màu xanh lam trên người Thi Gia Nhất truyền cho nhau dọc theo cánh tay họ nắm lấy nhau, màu đỏ lửa của hắn truyền đến cơ thể Thi Gia Nhất, và màu xanh trên người của nàng truyền đến Diệp Thiên Dật, đồng thời hai sức mạnh này hòa trộn vào nhau.

Diệp Thiên Dật cảm thấy trong người đột nhiên lạnh toát, nhưng thế thì có sao? Bây giờ mới quan trọng, đây là một việc lớn.

Diệp Thiên Dật đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình... Ngoài ra, tại thời điểm này nam nhân sẽ cảm thấy muốn giơ hai tay nên người đối phương, không phải sao? Nhưng Diệp Thiên Dật lại thả Thi Gia Nhất ra, nắm chặt tay hắn.

Thi Gia Nhất nhắm mắt làm ngơ, từ hồi hộp, ngại ngùng ban đầu rồi dần dần về sau chú ý hơn đến những thay đổi trên cơ thể, rồi...

Cô chợt cảm thấy bàn tay của tên kia...

Thi Gia Nhất đột nhiên mở to đôi mắt!

Móa nó!

Nàng muốn chặt hắn ta ra thành trăm mảnh!

Nhưng...

Vẫn chưa kết thúc, nàng không thể đẩy hắn ra, nếu môi hai người tách ra, mọi chuyện sẽ kết thúc! Một khi nàng đẩy, phản ứng của hắn chắc sẽ kinh hoàngắm!

Rất tức! Thực sự Thi Gia Nhất rất tức!

Người của Diệp Thiên Dật bỗng cứng đờ.

"Đinh... Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ [Thượng Nhị căn], giá trị lôi kéo điên cuồng +5000000, và phần thưởng nhiệm vụ [Thông thạo toàn bộ thuộc tính gió] sẽ được phân phối cùng thuộc tính gió."

"Đinh… Ngươi đã kích hoạt một nhiệm vụ cấp cao [Cưa đổ Thi Gia Nhất], giai đoạn nhiệm vụ: trong thời gian tồn tại của hệ thống, trừng phạt: không có, phần thưởng nhiệm vụ: cảnh giới tăng thêm mười bậc."

Diệp Thiên Dật: "..."

Nụ hôn kéo dài khoảng hai phút, Diệp Thiên Dật không buông tay trong suốt quá trình, hắn ta thậm chí ngày càng trở nên thoải mái hơn, trong khi Thi Gia Nhất đang cố chịu đựng.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng Họa Thủy mở ra, nàng ta kinh ngạc bước ra.

Làm thế nào có thể có nhiệt và lạnh truyền ra từ bên ngoài? Chuyện gì đã xảy ra? Họa Thủy nghi ngờ bước ra ngoài, sau đó nàng sững sờ, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình chữ "O" lớn, vẻ mặt đầy vẻ khó tin và khó tin.

Cái! Méo! Gì! Vậy!????

Cùng lúc đó, ánh sáng trên người hai người họ tan biến, ngay lúc tan biến, Thi Gia Nhất trực tiếp đẩy Diệp Thiên Dật ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

"Diệp Thiên Dật, đồ khốn!"

Thi Gia Nhất xấu hổ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, nhanh chóng kéo cổ áo ngủ của nàng lên.

Lúc này, bọn họ đột nhiên cảm giác được bên cạnh có một bóng người, bọn họ nhìn về phía cửa phòng của Họa Thủy, nhìn thấy nàng đang làm mặt nghi ngờ, Thi Gia Nhất nhất thời không biết làm sao, trong lòng thật sự có chút luống cuống.

"Cô Thi... Diệp Thiên Dật… Hai người..."

Không ngờ nàng lại gặp cảnh tượng như vậy!

"Ừm-"

Lúc này, Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi của mình, nhìn về phía Họa Thủy, sau đó thành khẩn nói:

"Nếu ta nói chính cô Thi đã dụ dỗ ta trước, ngươi có tin không?"

Họa Thủy:???
Bình Luận (0)
Comment