Diệp Thiên Nhi nhìn hắn ta một cách ngạc nhiên, vết thương của nàng rõ ràng toàn là máu, không thể nhìn rõ vết thương, làm sao hắn ta biết đó là vết thương do kiếm? Quần áo mặc lúc bị thương cũng không mặc trên người lúc này, cũng không nhìn thấy vết cắt do kiếm.
Diệp Thiên Dật nói: “Từ vết máu dính trên quần áo ngươi có thể biết được máu tươi chậm rãi chảy xuôi, không phun ra như một đòn tấn công nặng, mà nếu là yêu thú, có thể làm tổn thương ngươi tất nhiên cấp độ không thấp, ngay cả khi một con yêu thú cấp độ có móng vuốt sắc nhọn giống như một thanh kiếm, nó sẽ gây ra một cú đánh rất nặng cho con người chúng ta, cho nên đây chỉ có thể là một vết thương do kiếm hoặc do đao. Ai làm? "
Đừng nhìn Diệp Thiên Dật bây giờ có vẻ rất bình tĩnh, hắn đều đang kìm nén sự tức giận.
"Ngươi không cần biết, cứ giao cho ta là được."
"Ta không làm gì, ta là đồ phế vật, ta lại không đánh lại được ai, ngươi nói cho ta biết là ai, ta đi ngủ với vợ của hắn."
Diệp Thiên Nhi: "..."
"Là người Dương gia?"
"Ngươi không cần phải đoán, đi nghỉ ngơi đi."
Diệp Thiên Nhi nói một cách yếu ớt.
"Ta giúp ngươi trị thương."
"Chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi."
Diệp Thiên Dật bước tới, cưỡng ép kéo bàn tay ngọc ngà thon thả của Diệp Thiên Nhi, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn kéo lại, nhưng Diệp Thiên Dật khí lực rất lớn, sau đó nắm lấy cổ tay của nàng.
Diệp Thiên Nhi kinh ngạc nhìn hắn, hắn ta đang bắt mạch cho mình sao? Hắn biết y thuật sao?
Diệp Thiên Dật cảm nhận một chút rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may là độc tính không mạnh."
Sau đó Diệp Thiên Dật dùng ngón trỏ chạm vào một chút máu của Diệp Thiên Nhi rồi đưa lên chóp mũi ngửi, khẽ cau mày.
"Tử Mạn Đà La."
Diệp Thiên Nhi khiếp sợ nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng không biết là độc dược gì, nhưng nàng chỉ biết là Diệp Thiên Dật bắt mạch cho nàng một chút liền biết nàng trúng độc gì?
“Ngươi học y thuật khi nào?” Diệp Thiên Nhi khó hiểu hỏi.
"Hả? Y thuật?"
Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái, sau đó cười nói: "Không có, ta ra vẻ thôi."
"Vậy làm sao ngươi biết ta trúng độ."
"Ặc, vết thương của ngươi có máu tím đen, đây không phải là trúng độc thì là gì?"
Diệp Thiên Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
"Ngươi nghỉ ngơi đi, còn lại ta sẽ tính toán biện pháp."
Diệp Thiên Dật nói xong thì đi trở về phòng của mình.
Còn lại cứ để hắn nghĩ biện pháp? Diệp Thiên Nhi nhíu chặt mày, ý hắn ta là gì? Dương gia hay là... độc của nàng?
"Tử Mạn Đà La, cái này cũng không dễ giải quyết rồi đây."
Diệp Thiên Dật đi đi lại lại không ngừng trong phòng.
Đó là một loại cỏ độc, hiển nhiên là có người đã bôi nước ép của Tử Mạn Đà La lên thanh kiếm đả thương Diệp Thiên Nhi dẫn đến nàng bị trúng độc, loại độc này không mạnh, hơn nữa người bị trúng độc sẽ chỉ trở nên yếu hơn, với cảnh giới của Diệp Thiên Nhi, đoán chừng có thể chống đỡ được năm ngày, không giống như một số loại độc khác, một canh giờ là đi đời nha mà, và thậm chí còn biến thành một vũng máu.
Nhưng chất độc của Tử Mạn Đà La rất khó giải, chỉ có một cách, Tử Kim Ngân Hoa! Tử Kim Ngân Hoa là cách duy nhất để giải độc Tử Mạn Đà La! Mà vừa đúng lúc sáng mai Diệp Thiên Dật muốn đi tìm Tử Kim Ngân Hoa! Như vậy chuyến này hắn nhất định phải tìm được.
Vết thương của Diệp Thiên Nhi thì không đáng lo ngại, chủ yếu là do chất độc.
"Dương gia..."
Diệp Thiên Dật hơi hơi vuốt cằm.
Tại thời điểm vừa tới thế giới này và lục lọi trong trí nhớ, lúc tìm thấy thông tin Diệp gia bị hủy diệt, Dương gia kế vị tứ đại gia tộc, hắn đã nghi ngờ Dương gia, nhưng tứ đại gia tộc này có chỗ nào tốt? Không hề, chẳng qua chỉ là một mánh lới, cho nên Diệp Thiên Dật xua tan nghi ngờ này, bởi vì không có lợi gì, cho nên Dương gia vì sao phải âm thầm tiêu diệt Diệp gia?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, vì sao cứ nhất định phải là Dương gia diệt mới được? Dương gia âm thầm mời cường giả tiêu diệt không được sao? Lúc Diệp Thiên Dật nói ra cái tên Dương gia, hắn ta nhìn thấy rõ ràng biểu hiện trong mắt của Diệp Thiên Nhi, hắn ta chắc chắn đó là Dương gia làm, Diệp Thiên Dật không biết chuyện của nhà họ Diệp, nhưng ít nhất chính Dương gia đã đả thương Diệp Thiên Nhi.
Hắn không biết nguyên nhân trong đó, nhưng mấy năm nay Diệp Thiên Nhi đều đang điều tra, nàng làm sao có thể quên đi mối thù diệt môn?
Diệp Thiên Dật ghi nhớ những điều này trong lòng, nhưng bây giờ mấu chốt là tìm được Tử Kim Ngân Hoa.
Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi trên giường, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Hắn đã cảm nhận được thuộc tính phong, có thể cảm nhận được sức mạnh của băng, nhưng không thể thôi động...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Dật vừa mở mắt ra, một luồng khí tức chậm rãi phun trào! Cảnh giới của hắn vậy mà đã tăng lên tới Luyện Thể cảnh ngũ giai! Trực tiếp tăng lên ngũ giai?
Thiên phú cấp Thần Minh?
Không đúng không đúng! thiên phú yêu nghiệt đến đâu cũng không thể như thế!
Đó là... Thiên Hỏa Thiên Thủy song sinh thạch!
Diệp Thiên Dật đột nhiên nghĩ đến khối đá màu sắc đỏ rực đã bị mình hấp thụ tối hôm qua, chỉ có khả năng này, cái kia hẳn là nên thuộc về thiên địa linh vật cấp cao.
Cũng tốt, cảnh giới tăng vọt, ít nhất hắn đối với chuyến đi này càng thêm tự tin! Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chiến đấu qua, Địa giai võ kỹ Hỏa Thần Kiếp thậm chí cũng chưa từng phóng thích, lần này là lúc để làm điều đó.
Khi bước ra ngoài, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Thiên Nhi bị thương mà lại còn dọn dẹp phòng, thậm chí Diệp Thiên Dật còn thấy bữa sáng để trên bàn.
Cô gái này... biết rằng hắn đang đi học, cho dù bị thương, nàng vẫn thức dậy và làm bữa sáng cho hắn...
Diệp Thiên Dật thực sự không biết phải diễn tả như thế nào, hắn ta liếc nhìn căn phòng của Diệp Thiên Nhi đã đóng kín cửa.
"Chị, ta sắp lên lớp, ngươi lo dưỡng thương cho tốt."
Diệp Thiên Dật nói xong cắn bánh đi ra ngoài.
Trong phòng, Diệp Thiên Nhi mở ra đôi mắt đẹp.
"Tại sao chất độc này lại ăn mòn toàn bộ cơ thể của mình?"
Diệp Thiên Nhi cực kì khó hiểu lẩm bẩm một mình.
Nàng hiển nhiên cảm thấy độc tính không mạnh, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể dùng linh lực để giải độc, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng không tìm được thuốc giải, tình trạng của nàng có khi nào sẽ càng tồi tệ hơn.
Một bên khác Diệp Thiên Dật đã đến nơi đã hẹn trước.
"Bảo Bảo?"
Diệp Thiên Dật nhìn thấy chỗ có có một người thì hơi sững sờ một chút.