Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 2

Tôi nghĩ đã 10 năm kể từ khi tôi còn là một đứa bé.

Pháp thuật đúng là tuyệt vời. Với nó, tôi có thể dễ dàng thực hiện những ngón đòn vượt xa giới hạn của con người.

Đập đá ư? Dễ thôi.

Chạy nhanh gấp đôi bọn đũy ngựa? Tất nhiên rồi.

Nhảy vượt mái nhà? Cược một ăn mười với tôi nhé.

Nhưng tôi e là tên lửa hạt nhân vẫn ăn đứt tôi. Pháp thuật có thể tăng sức chống chịu nhưng đấy là một thứ vũ khí hủy diệt của Trái Đất đó.

Cái suy nghĩ “Thế giới này không có đầu đạn hạt nhân, vậy có ổn khi bỏ cái này ra không?” đã từng làm tôi đắn đo, nhưng còn gì giá trị khi mà thế lực bóng tối lại có được vị trí độc tôn thông khi tôi chùn bước cơ chứ?

Không, hoàn toàn không.

Vì thế, tôi tiếp tục phấn đấu để có được một cơ thể chống chịu lại cả đầu đạn hạt nhân. Với mục tiêu đó, tôi đã dành ngày qua ngày để nghiên cứu và luyện tập. Gần đây, một khả năng đã nảy sinh trong đầu tôi, và giờ tôi đang thử nghiệm nó.

Ồ, nhân tiện mà nói, gia tộc mà tôi được chuyển sinh vào đó là của một quý tộc. Đó là một dòng họ đã sản sinh ra biết bao hiệp sĩ sử dụng pháp thuật để tăng cường thể chất bản thân – nên hay còn được gọi là pháp kiếm sĩ. Và tôi đã được nuôi dưỡng cùng với nỗi kỳ vọng và tôn kính để trở thành một người thừa kế chính đáng của gia tộc này... hoặc có thể không. Ôi dào, bọn họ chỉ đối xử với tôi như bọn kiếm sĩ học việc thông thường thôi.

Thế lực bóng tối chỉ lộ diện sức mạnh thật sự khi gặp người và thời điểm phù hợp. Từ giờ cho tới lúc đó...

Tôi giấu nghề, nhưng điều đó không có nghĩa những buổi luyện tập dành cho kiếm sĩ học việc lại hoàn toàn vô ích. Tôi đã có thể học được cách thế giới này sử dụng pháp thuật để chiến đấu. Nó là cơ hội để xem lại cách chiến đấu của tôi.

Nói thẳng ra, những kỹ thuật chiến đấu mà tôi học được ở kiếp trước tinh tế và có lý gấp mấy lần mấy kỹ thuật ở đây. Tôi dễ dàng nhận ra điều này qua việc xem những trận đấu võ ở kiếp trước. Những ngón võ vô dụng và những chuyển động không cần thiết đã bị loại bỏ hết, các võ đường đã học hỏi và cải tiến những điểm mạnh của từng ngón võ từ những võ đường khác. Sự hòa nhập đó mang những võ đường bước tới đỉnh cao của sự hoàn hảo.

Tất nhiên, những môn võ hiện đại có những giới hạn được gọi là ‘quy tắc’, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng nhiều đòn võ đã cải tiến lẫn nhau thông qua những quá trình nghiên cứu và tuyển chọn.

Nhưng ở thế giới này, để tôi so sánh nhé. Trước hết, hoàn toàn không có cách nào một môn võ ở nước này có thể được truyền bá sang nước khác. Không có võ đường nào muốn truyền môn võ lại cả. Có những ngón đòn mà chỉ có học viên từ võ đường đó được phép lĩnh hội và sử dụng ở trong đạo trường mà thôi. Dù một môn võ có được truyền bá rộng rãi thì cũng chẳng có phương tiện truyền thông nào để giúp điều đó xảy ra. Nói cách khác, không có sự hòa nhập, không có sự tuyển chọn, cũng không có sự cải tiến. Nếu tổng kết lại thành một từ, tôi có thể nói võ thuật ở đây rất là ‘nhàm’.

Nhưng cách chiến đấu ở thế giới này về cơ bản lại rất khác so với thế giới trước. Tất nhiên là do pháp thuật rồi. Vì nó, những thông số cơ bản của con người nằm ở những cấp độ khác nhau.

Sức mạnh thể chất là một ví dụ. Ai cũng có thể nâng bổng người khác lên chỉ với một tay. Vì thế, những kỹ thuật vật lộn trở nên lỗi thời. Dù tôi có nâng ai đó lên, họ cũng có thể dễ dàng nhảy lên trời chỉ bằng một cú gập cơ bụng. Cho dù tôi có ép ai đó phải vào thế thủ, họ cũng có thể đá bay tôi chỉ với một cú gạt chân. Ờ đó, kỹ thuật vật lộn; biến, cút, xéo!

Con người đánh theo kiểu con người, yêu tinh chiến đấu theo kiểu của yêu tinh. Quỳ!

Thêm nữa, tốc độ và khoảng cách mỗi bước chân của con người cũng khác, nên maai (khoảng cách một người tạo ra với đối thủ để dễ dàng tấn công, phòng thủ. Nó được định đoạt qua nhiều yếu tố như góc tấn công, độ trễ của đòn đánh, nhịp tấn công, v.v. Maai dài hay ngắn sẽ quyết định xem tầm ra đòn và độ hiệu quả có ổn hay không. ) cũng khác luôn. Và thật sự, đây là thứ quan trọng nhất. Võ thuật thực chất là một trận đánh dựa trên maai. Khoảng cách, góc, vị trí, đây là những gì làm nên những trận đánh.

Mất một khoảng thời gian để tôi quyết định maai của mình ở thế giới này. Ý tôi là, ở đây, maai người ta dài vãi ra. Bọn họ đã có thể tung đòn từ khoảng cách tới 5 mét. Tất nhiên, sải bước của họ dài, và họ di chuyển nhanh, nên điều đó cũng dễ hiểu thôi. Lúc đầu, tôi đã ấn tượng với điều đó và nghĩ ‘Ồồồồồồ, đây là cách chiến đấu của thế giới này đây...” nhưng trời ạ, hóa ra chỉ là do những kỹ thuật phòng thủ của bọn họ chưa phát triển mà thôi.

Có những người ở thế giới cũ cũng thế - bọn họ phòng thủ quá kém nên cứ kéo giãn khoảng cách một cách vô ích với đối thủ của mình càng nhiều càng tốt.

Đòn tấn công của đối phương đáng sợ quá ư? Liệu ở một chỗ mà đối phương không chạm tới thì tôi sẽ an toàn? Cho nên, đó là lí do đánh nhau trở thành những chuỗi hành động vô vị lặp đi lặp lại, bao gồm việc đối phương nhào vô đánh sau đó rút về. Giữ vị trí? Xin lỗi nhé, những chuyển động tới lui đơn giản và vô dụng không được tính như giữ vị trí.

Đối với tôi, 5 mét hay 100 mét đều vô nghĩa. Sau rốt, những đòn đánh không thể chạm đích ở mấy khoảng cách đó. 6 mét, 7 mét, 10 mét đều thế. Vô nghĩa cả thôi, nên hãy bước tới gần và thu hẹp khoảng cách nhé, có được không?

Nhưng có một sự khác biệt rất lớn ở một khoảng cách đặc biệt, 1 milimet. Tại đây, liệu đòn tấn công của tôi có trúng, hay đối phương sẽ kịp né? Điều đó sẽ được thể hiện thông qua góc đánh và nhiều lí do khác. Ngay cả việc nhích sang nửa bước hay xoay người sang hướng khác cũng mang lại hoặc mất đi vô số lợi thế rồi. Bởi vậy sẽ là vô ích khi phải chạy 5 mét chỉ để tung một đòn đánh rồi nhảy 6m lùi về.

Tất cả những định kiến về thế giới khác và pháp thuật đã làm tôi bối rối trong một khoảng thời gian, nhưng gần đây tôi đã quyết định được maai của bản thân, cho nên chắc là ổn, tôi tin thế.

Ờ, đó. Nhiêu đó cũng đủ giải thích những buổi tập huấn hằng ngày ở nhà tôi nó như thế nào. Chỉ có mình tôi, chị gái và bố tôi – bố tôi dạy cho chị và tôi, rồi chị và tôi sẽ đấu với nhau. Bà chị lớn hơn tôi 2 tuổi có vẻ như khá là tài giỏi và hẳn sẽ trở thành người thừa kế căn nhà này. Ở thế giới nơi mà pháp thuật có thể sử dụng, con gái cũng mạnh đến điên người. Cho nên con gái trở thành chủ gia đình không hề hiếm.

Và vì điều đó, tôi bị chị gái mình giã cho nhừ tử mỗi ngày. Ý tôi là, sao mà thắng được chứ? Dù gì thì để trở thành thế lực bóng tối, tôi phải làm bộ như mình có một cuộc sống bình thường như Nhân Vật Phụ A.

Đó là lí do mà ngày nào tôi cũng ‘Uii daaaa, chị hai ơiiiii, chị mạnh quá ~’ khi bị ăn đập.

Vậy đấy, đó là cuộc sống hằng ngày của tôi. Ban ngày thì ngoài những bài học về cách trở thành một quý tộc, tôi có nhiều thứ khác phải làm để trở thành một Nhân Vật Phụ A, nên tôi chẳng có mấy thời gian rảnh.

Thế nên những buổi tập cá nhân hẳn phải được thực hiện vào ban đêm, ngay sau khi mọi người đã an giấc. Tất nhiên, điều này làm giảm thời gian ngủ của tôi. Nhưng bằng việc kết hợp giữa ngồi thiền và pháp thuật hồi phục, tôi đã có thể tạo ra một thói quen ngủ độc nhất vô nhị, dù ngắn nhưng lại cực kì hiệu quả.

Bình Luận (0)
Comment