Thập nhấtPhong tử phát hiện lá mầm hương xuân của hắn biến thành màu đen, kẻ điên sợ hãi.
Phong tử ngồi xổm bên cạnh mầm hương xuân, lo lắng dùng ngón tay nhẹ vuốt hai viền lá đen.
Phương tử nói với mầm hương xuân: Xuân nhi Xuân nhi, ngươi làm sao vậy, ngươi làm sao vậy a.
Mầm hương xuân đứng đó, phờ phạc rũ thân cành xuống.
Phong tử khổ sở lầm bầm lầu bầu: Xuân nhi sinh bệnh rồi, Xuân nhi rất khó chịu, ta muốn cho xuân nhi chữa bệnh a.
Thập nhịCon của Lý Hán từ trong thành về. Nhi tử Lý gia nói: trong thị trấn chơi rất vui, so với thôn Hương Xuân náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nhi tử Lý gia ở trong thành sống khá tốt, mở một quán rượu nhỏ, công việc kinh doanh rất hưng thịnh.
Nhi tử Lý gia muốn đem theo nhi tử Trương gia, nhi tử Lưu gia cùng nhi tử Từ gia cùng đi vào thị trấn chơi.
Lúc xe ngựa đi đến cửa thôn, nhi tử Lý gia trông thấy kẻ điên từ phía sau sườn núi chạy tới.
Phong tử chạy đến trước mặt nhi tử Lý gia, cực kỳ vội nói: Xuân nhi sinh bệnh rồi, có thể mang ta đi tìm thầy lang không.
Thập tamNhi tử Lý gia rời nhà lâu, đã sớm quên trong thôn có một kẻ điên, càng không biết Xuân nhi là ai.
Nhi tử Lý gia thấy thiếu niên yếu ớt này thật sự rất vội, để hắn lên xe ngựa.
Trong xe nhi tử Trương gia, nhi tử Lưu gia cùng nhi tử Từ gia kinh ngạc nhìn nhi tử Lý gia.
Nhi tử Lý gia đối với bọn họ giải thích: tiểu huynh đệ này trong nhà có người sinh bị bệnh, muốn tới trong trấn tìm thầy lang.
Nhi tử Tam gia trong nội tâm lại càng không hiểu được: kẻ điên trong nhà tại sao có thể có người, kẻ điên làm sao có thể tìm thầy lang chứ.
Thập tứTrong thị trấn có một lang trung rất nổi danh, có thể trị khỏi rất nhiều bệnh.
Nhi tử Lý gia nói cho kẻ điên những lời này, liền mang theo nhi tử Tam gia đi cửa hàng mua rượu.
Phong tử ngây ngốc đi trên đường ở thị trấn, có một số người đem hắn trở thành tên khất cái, hướng hắn ném đồng tiền.
Phong tử nhặt lên đồng tiền, nhìn mứt quả cùng đồ chơi làm bằng đường chưa từng nếm qua.
Phong tử đem tiền đồng bỏ vào túi, nghe nói thỉnh thầy lang cũng giống như ăn kẹo hồ lô, là phải trả tiền.
Thập ngũPhong tử tìm được nhà thầy lang, thầy lang vừa mới khám bệnh tại nhà về.
Phong tử sốt ruột nói với thầy lang: Lang trung, Xuân nhi của ta sinh bệnh rồi, lang trung, ngươi chữa bệnh cho Xuân nhi a.
Thầy lang hỏi phong tử: Xuân nhi bây giờ là tình trạng gì.
Phong tử nghĩ nghĩ: thân thể Xuân nhi biến thành màu đen.
Thầy lang một bên chuẩn bị thuốc một bên hỏi: Xuân nhi là ai, là phu nhân của ngươi sao.
Phong tử ngây ngẩn cả người. Sau nửa ngày kẻ điên lại hì hì nở nụ cười, mắt híp thành hai vần trăng cong, cười có điểm ngốc.
Thập lụcPhong tử chạy đến tửu quán Lý gia, đem nhi tử Trương gia, nhi tử Lưu gia cùng nhi tử Từ gia đẩy ra ngoài.
Phong tử nói cho bọn hắn biết, thầy lang trong nhà chờ nhìn bệnh.
Tam gia nhi tử không thể để cho lang trung nổi danh chờ đợi, nên nhi tử Tam gia không tình nguyện mược xe ngựa nhi tử Lý gia.
Nhi tử Tam gia hỏi kẻ điên: ngươi có tiền đưa cho thầy lang à.
Phong tử sờ sờ tiền đồng trong túi quần, gật gật đầu.
Nhi tử Tam gia hỏi kẻ điên: Xuân nhi là ai, Xuân nhi này là ai chúng ta cũng không có nghe nói qua.
Phong tử nháy mắt mấy cái, hì hì cười nói: Xuân nhi là của ta...... Là ta bằng hữu tốt nhất của ta.
Thập thấtPhong tử đi vào nhà tranh, lúc chỉ thầy lang mầm cây hương xuân, thầy lang tức giận râu ria đều dựng đứng lên.
Nhi tử Tam gia nghiêm mặt đỏ lên, hướng thầy lang nổi danh xin lỗi.
Thầy lang nổi danh nói: các ngươi phải đưa tiền chẩn phí cho ta, trò đùa khôi hài này của các ngươi làm trễ nãi thời gian của ta.
Nhi tử Tam gia đối kẻ điên nói: còn không mau đem tiền đưa cho lang trung.
Phong tử liền từ trong túi quần móc ra vài đồng tiền, râu ria lang trung lại một lần nữa tức giận bị dựng lên.
Thập bátNhi tử Tam gia đều tự ra bạc, đem tiền chẩn bệnh đưa cho lang trung, lại mời lang trung ăn một bữa cơm.
Nhi tử Tam gia đem tất cả thức ăn và rượu từ trong nhà ra, mong lang trung đại nhân đại lượng, chớ vì tiếp mầm cây hương xuân mà tức giận.
Ưống rượu hơn ba lần, thầy lang uống rượu có chút sau, nhi tử Tam gia càng say đến không còn hình dáng.
Nhi tử Tam gia say khướt đưa lang trung về, từ cửa thôn trở về, đi ngang qua túp lều nhỏ của kẻ điên.
Nhi tử Tam gia liếc nhau, say khướt hướng túp lều nhỏ đi đến.
Thập cửuPhong tử ngồi xổm bên cạnh mầm hương xuân, khổ sở lầm bầm lầu bầu.
Vành mắt phong tử hồng hồng nói: Xuân nhi Xuân nhi, thầy lang không chịu cho trị bệnh cho ngươi. Xuân nhi Xuân nhi, ta nên làm cái gì bây giờ.
Nhi tử Trương gia chửi: kẻ điên, ngươi hại chúng ta không có đi dạo trong thành.
Nhi tử Lưu gia chửi: kẻ điên, ngươi hại chúng ta mất mặt.
Nhi tử Từ gia chửi nói: kẻ điên, ngươi hại chúng ta tiêu hết không ít ngân lượng.
Nhi tử Tam gia say khướt vây quanh nói: kẻ điên, ngươi nhìn, hai má ngươi thật rất đẹp mắt......
Nhị thậpNhi tử Trương gia đem kẻ điên đặt trên mặt đất, xé kiện xiêm y duy nhất của kẻ điên.
Nhi tử Lưu gia tách hai chân gầy teo của kẻ đen ra, đem gì đó chống đỡ tại cổ kẻ điên.
Nhi tử Từ gia cũng nắm bắt “vật kia”, tại bên miệng kẻ điên mà cọ qua cọ lại.
Phong tử giãy giãy, không thể giãy được, miệng bị “vật kia” của nhi tử Từ gia bịt kín.
Phong tử kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mầm cây hương xuân, nhìn chằm chằm giống như say mê.
Nhi tử Lưu gia đột nhiên đẩy vào, kẻ điên đột nhiên trợn tròn mắt, trong cổ họng hừ ô ô.