*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người lúc bắt đầu đã có chút muộn, khi Cù Đông Trần tỉnh lại thì Lệ Thâm đang tắm, hắn nằm trên giường ngây ngẩn một hồi mới đứng lên đi gõ cửa phòng tắm.
“Làm gì?”
“Lát nữa cậu ra ngoài không? Nếu không đi thì để tôi gọi bác gái đến làm cơm.”
“Được.” Lệ Thâm ngắn gọn đáp lại một chữ.
Cù Đông Trần đi tới đầu giường tìm điện thoại di động, tối hôm qua quần áo của hai người một đường ném thẳng từ phòng khách tới phòng ngủ, hắn không nhớ rõ là đã ném chỗ nào rồi, đi đến phòng khách lại tìm được ở cửa ra vào, hắn nhìn thấy đĩa hoa quả trên bàn trà trước khi đi công tác hắn đã đặt ở đó, hơn phân nửa đã hư thối, vẫn luôn để nguyên ở vị trí cũ.
Cù Đông Trần dừng một chút.
Mọi thứ bày biện trong phòng khách, cùng với vị trí bày biện trước khi hắn đi không xê dịch chút nào. Chính hắn có một chút chứng cưỡng bách nhẹ, cho nên bất kỳ đồ vật nào hắn từng cầm qua đều phải chỉnh tề trả về chỗ cũ, nhưng Lệ Thâm thì lại bất đồng, sinh hoạt của hắn tùy tính, thường thường vật gì qua tay hắn liền không biết đã ném đi chỗ nào rồi.
Ánh sáng trong mắt Cù Đông Trần thu nhỏ lại.
Bác gái đến rất nhanh, Cù Đông Trần lau tóc từ buồng tắm đi ra đã ngửi thấy hương vị từ nhà bếp truyền đến, hắn liếc nhìn thư phòng một cái, Lệ Thâm đang dựa vào trên ghế tatami* đọc sách, mái tóc hơi dài dán vào trên trán.
Hắn chậm rãi đi đến nhà bếp.
Bác gái đang hầm canh sườn rong biển, nhìn thấy hắn bước vào liền lễ phép gọi một câu tiên sinh, Cù Đông Trần đứng ở đó trong chốc lát, mới hỏi, “Tôi đi công tác mấy ngày nay, bác có đến không?”
Bác gái lắc đầu, “Không có, mấy ngày nay Lệ tiên sinh cũng không gọi điện cho tôi.”
Cù Đông Trần ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ăn xong bữa sáng Cù Đông Trần liền ra ngoài, Lệ Thâm vẫn đang ăn canh, ngẩng đầu nhìn hắn quần áo chỉnh tề đang cúi người đổi giày, hỏi một câu, “Đi đâu vậy?”
“Buổi chiều có hội nghị.” Cù Đông Trần cũng không ngẩng đầu lên nói.
Trước khi ra cửa, Cù Đông Trần như là sực nhớ tới cái gì mới mở miệng nói, “Buổi chiều cậu có ở nhà không?”
“Cũng không nhất định, ” Lệ Thâm nói, “Vừa nãy Dung Cẩm Giác gọi điện tới, nói muốn hẹn tôi thảo luận chút chuyện.”
“Cậu phải họp bao lâu?” Lệ Thâm bỗng nhiên mỉm cười hỏi hắn.
Cù Đông Trần tuy rằng không nhìn hắn, nhưng nghe được giọng cười nhẹ kia liền biết hắn có ý gì, mạnh miệng nói, “Chỉ bằng sức chiến đấu kia của cậu…”
Kết quả lời còn chưa nói hết Lệ Thâm đã đi tới phía sau hắn vỗ xuống cái mông, “Lực chiến đấu này của tôi nha, làm đến mức cậu rên rỉ liên tục, cậu không phải ngủ xong một giấc liền quên mất tối hôm qua có bao nhiêu sảng khoái đi?”
Cù Đông Trần không để ý người này khiêu khích, sau khi thay xong giày nói câu tôi đi liền đóng cửa rời đi.
Lệ Thâm không để ý phủi phủi miệng, ngồi xuống tiếp tục uống canh sườn, bác gái mỗi lần đến đây làm cơm đồ ăn đều hợp khẩu vị của hắn, Cù Đông Trần ngược lại ăn rất ít, người kia cực kì kén chọn, từ nhỏ được thả ở trong đống tiền nên mới nuông chiều ra tật xấu này, hôm nay hắn cũng chỉ tùy tiện ăn mấy thìa cơm đã để bát đũa xuống, nhiều đồ ăn như vậy, Lệ Thâm nhưng lại tình nguyện tự mình một người từ từ ăn.
Cù Đông Trần tính khí rất kém, ba câu không hợp ý, hắn liền bắt đầu bày sắc mặt, nói chuyện câu nào khó nghe câu đó, Dung Cẩm Giác là bạn thân Lệ Thâm, từ nhỏ cùng hắn lớn lên trong một khu nhà, cho nên quan hệ tự nhiên so với những người khác thân cận hơn chút, chuyện Lệ Thâm và Cù Đông Trần cùng một chỗ cũng chỉ có hắn biết được, sau lại cùng Cù Đông Trần liên hệ mấy lần, đều là chút qua lại trong kinh doanh, sau lưng lại không nhịn được hỏi Lệ Thâm, Cù Đông Trần kia chính là một con sói con thích ăn tươi nuốt sống, cậu đến cùng coi trọng hắn ở chỗ nào? Nhiều nam nam nữ nữ đứng xếp hàng muốn trèo lên giường cậu, cậu lại không muốn, kết quả đi tìm một tên hắc đạo lập nghiệp, cậu không có tật xấu đi? Không ai lại muốn làm vò đã mẻ lại sứt
(? Chỗ này tui k hiểu lm, thỉnh cao nhân giải đáp T.T) đến mức này.
Cái miệng này của Dung Cẩm Giác có tính chất di truyền gia tộc, Lệ Thâm cùng hắn quen biết nhiều năm, tự động loại bỏ câu cuối cùng, chỉ đáp, bọn tôi chỉ là theo nhu cầu mỗi bên, chuyện cũng chỉ có như vậy.
Chưa từng thấy pháo hữu còn ở chung.
(Pháo hữu ý chỉ bạn giường, ở đây muốn nói đã là bạn giường mà còn chung sống như người yêu đó).Ấn đường Lệ Thâm nhảy nhảy a
(chỗ ở giữa hi đầu lông mày), mắt lạnh nhìn người bên cạnh, tôi đây thích M không được sao? Tôi có thể chịu đựng cậu tên biến thái này nhiều năm như vậy, tại sao không thể cùng một tên biến thái khác cùng nhau sinh hoạt?
Dung Cẩm Giác rốt cục ngậm miệng không nói.
Lệ Thâm là nói thật, hắn và Cù Đông Trần hai năm qua tuy rằng nhìn như cùng một chỗ, nhưng kì thực gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cái từ “nhà” này trên danh nghĩa cũng chính là một nơi để bắn pháo, bất đồng duy nhất thì cũng chỉ là nơi cố định mà thôi, mà mặc dù có thể duy trì con số hai năm này, chẳng qua bởi vì song phương ở trên phương diện kia tương đối phù hợp, huống chi, Lệ Thâm bất luận là đối với nữ nhân hay là nam nhân, chỉ thích ở bên trên, Cù Đông Trần lại nguyện ý để hắn thượng, sao không làm?
Ngược lại Cù Đông Trần vẫn rất hữu tâm, ở nội thành mua một gian nhà không nói, còn đặc biệt mời bác gái tới làm cơm, cách mấy ngày hắn cũng sẽ tới ở lại, Lệ Thâm lại bởi vì nơi này gần với nơi hắn công tác, đi bộ 15 phút là đến, cho nên một tuần cũng có ba, bốn ngày là ở đó.
Bỏ đi nguyên nhân về tính cách, Cù Đông Trần kỳ thực là một bạn đời xem như không tồi, cho nên cho dù giữa hai người chỉ tồn tại ràng buộc về thể xác, nhưng mối quan hệ này, vẫn duy trì được hai năm.
CHÚ THÍCH:
*Ghế tatami – Ghế bệt tatami là ghế gấp không chân có thể gập gọn, đa góc, dùng cho làm việc thư giản, chăm sóc sức khoẻ.