Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo

Chương 20

Lệ Thâm rời khỏi một lúc lâu, A Luân mới dám lặng yên không một tiếng động tới gần phòng bao, y quan tâm muốn nhìn tình huống bên trong một chút, nhưng bước chân vừa mới tới gần, còn chưa kịp có động tác kế tiếp, cửa phòng bỗng nhiên mở ra từ bên trong, Cù Đông Trần vận jacket đen đứng trước mặt y, sắc mặt ủ dột, mi phong lạnh lùng, hắn nhìn A Luân cau mày nói, “Cậu ở đây làm gì?”

A Luân không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cúi đầu thấp giọng nói, “Ngài vẫn luôn không đi ra, tôi muốn vào xem một chút…”

Cù Đông Trần không nghĩ tới sẽ còn có người quan tâm hắn, đánh trống lảng mà nở nụ cười một tiếng, ngữ điệu chậm lại, hắn nói, “Tôi không sao.”

Một giây kế tiếp, A Luân lại nhìn lòng bàn tay của hắn kinh hô, “Trần ca, tay của ngài…”

Cù Đông Trần thuận ánh mắt của y cúi đầu xem, lòng bàn tay của hắn không biết khi nào thì bắt đầu chảy máu, mùi máu tanh nồng dọc theo vân tay từng giọt rơi xuống, A Luân lo lắng muốn đi kiểm tra thương thế của hắn, lại bị Cù Đông Trần ngăn lại, hắn như là không cảm giác được chút đau nào, cũng không biết mình khi nào bị thương, chỉ là ngưng mi nói, “Đừng đụng tôi.”

Trong mắt của hắn là hàn ý hiu quạnh, mang theo đau khổ không thể nói rõ, hắn đưa tay vỗ vỗ vai A Luân, sau đó vòng qua y đi ra ngoài,

A Luân ngơ ngác mà nhìn phương hướng hắn rời khỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.

Một lát sau, A Luân mới lấy lại tinh thần, cắn môi đẩy cửa ra đi vào muốn thu thập gian phòng một chút, lại nhìn thấy trên thảm trải sàn tất cả đều là bình rượu vỡ, trên bàn khắp nơi bừa bộn, có rượu vàng ồ ồ chảy ra ngoài, A Luân kinh sợ, nghĩ đến Cù Đông Trần vừa rồi như không có chuyện gì xảy ra mà đứng trước mặt mình, người kia vừa rồi một mình ở trong phòng, đến tột cùng đã trải qua cái gì?

Quản lý lúc này đã đứng phía sau y, thở dài một tiếng nhẹ đến mức không thể nghe thấy nói, “Cù tổng dặn dò, toàn bộ ném.”

Cù Đông Trần lúc này đã ngồi lên xe Lý Văn, nửa người hắn thấp thoáng trong đêm đen, trầm giọng nói, “Một ngày, tìm ra địa điểm A Long bắt cóc Hứa Dĩnh.”

“Vâng, Trần ca.”

Rạng sáng người đi trên đường phố rất ít, xe lái ở lối đi bộ, tình cờ có mấy chiếc xe thể thao rít gào chạy qua, Cù Đông Trần đem cửa sổ xe mở xuống thấp nhất, xem ánh đèn lưu ly bên ngoài.

Một lát sau, bầu trời bỗng nhiên bắt đầu mưa.

Vừa mới bắt đầu chỉ là rơi li ti, chỉ chốc lát liền có xu thế mưa tầm tã, sóng nước chảy không ngừng khiến cảnh, vật, người chung quanh trở nên mơ mơ hồ hồ, cần gạt nước trên cửa sổ chắn gió đem nước mưa từng tầng từng tầng quát đi, tiền cảnh trở nên chợt rõ ràng chợt mơ hồ, Cù Đông Trần nhìn nước mưa ngoài cửa sổ, ảnh toàn thân là ngâm ở trong hầm băng, lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Cù Đông Trần liền bị từng trận chuông điện thoại đánh thức. Xem màn hình di động biểu thị là Lý Văn, Cù Đông Trần ngồi thẳng lên nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Trần ca, tìm được A Long…”

Cù Đông Trần nghe được hắn ở bên kia tựa hồ có hơi do dự, nhíu mày lại nói, “Nói tiếp, làm sao vậy?”

“Thế nhưng bị người khác giành trước một bước, lúc chúng ta chạy đến Lệ nhị công tử đã mang người đi.” Lý Văn dừng một chút, tựa hồ đang xoắn xuýt tìm từ, hắn nói, “Lệ công tử bảo tôi nói với ngài, việc này không để yên.”

Cù Đông Trần hỏi, “Tìm được Hứa Dĩnh rồi?”

“Tìm được, A Long thiếu chút nữa đã cưỡng bức cô ta, hoàn hảo người nhà họ Lệ đúng lúc chạy tới, bọn họ hiện tại đã mang A Long mang đi, Trần ca, làm sao bây giờ?”

Cù Đông Trần trầm giọng nói, “Trước rút lui trở về.”

Cúp điện thoại, Cù Đông Trần rơi vào trầm mặc.

A Long là nửa đường đi theo hắn, lai lịch người này hắn rõ ràng, gan lớn lòng dạ ác độc, to to nhỏ nhỏ phòng giam không có nơi nào gã không ngồi xổm qua, lúc trước phái gã đi giám thị Hứa Dĩnh, hắn đích xác là có ý nghĩ sau này sẽ động tới Hứa Dĩnh, mà không nghĩ tới, A Long dĩ nhiên tự ý hành động, một mình theo dõi Hứa Dĩnh không nói, hiện tại chó cùng rứt giậu, dĩ nhiên làm ra chuyện bắt cóc, chỉ trách Cù Đông Trần đối với hắn quá yên tâm, mấy tháng này lại vội vàng làm chuyện Cù Lăng Ba bàn giao, cho nên không chút nào nhận ra A Long đối Hứa Dĩnh động tâm tư khác, hiện tại nhớ lại, hắn mới đột nhiên rõ ràng, A Long đoán chừng là trong quá trình theo dõi, đối Hứa Dĩnh động tà niệm rồi.

Lý Văn sau khi trở lại liền lập tức đến văn phòng hắn, Cù Đông Trần lại an bài hắn đi nhìn chăm chú đám hàng Cù Lăng Ba bàn giao kia, cái khác không cần phải để ý đến.

“Trần ca, A Long bên kia…”

“Chuyện của hắn tôi sẽ xử lý, ” hắn nhìn Lý Văn nói, “Anh dán mắt vào đám hàng kia là được, đã qua năm ngày rồi, Nhị thúc ngay cả một tin tức cũng không có, tôi có chút bận tâm, vào lúc này, đừng để xảy ra bất kỳ sự cố gì.”

Lý Văn muốn nói lại thôi mà nhìn hắn, Cù Đông Trần mở miệng, “Muốn nói cái gì?”

“Lệ nhị công tử bên kia, ngài không giải thích sao?” Lý Văn lo âu mở miệng, hắn biết Cù Đông Trần và Lệ Thâm là quan hệ gì, sáng nay lúc Lệ Thâm ôm Hứa Dĩnh đi ra, biểu tình Lệ Thâm nhìn về phía hắn khó giải thích được làm cho hắn lạnh cả sống lưng, hắn biết Lệ Thâm đã đem bút trướng tính trên người Cù Đông Trần, cho nên muốn khuyên Cù Đông Trần giải thích.

“Hắn một mực nhận định là tôi, tôi giải thích cũng vô dụng, ” Trên mặt Cù Đông Trần nhìn không ra biểu tình, hắn thờ ơ nở nụ cười, ánh mắt không lãnh, “Hắn sẽ không bỏ qua tôi, tôi biết.”

Chuyện Cù Đông Trần nghĩ đến rất nhanh liền ứng nghiệm, buổi chiều Lệ Thâm liền gọi điện thoại tới cho hắn, bảo hắn trở về gặp mình.

Trở lại nơi đó, đương nhiên là nơi đã từng là “Nhà” của hai người.

Cù Đông Trần một đường lái xe trở lại nơi quen thuộc, Lệ Thâm muốn trả thù hắn thế nào, hắn ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ nữa, nếu song phương đã đến nước này, cần gì phải mang may mắn trong lòng.

Mà Cù Đông Trần làm sao cũng không nghĩ tới chính là, Lệ Thâm đứng ở nơi hai người từng sinh hoạt, đứng ở đó phóng tầm mắt nhìn, trong phòng mỗi một góc vẫn còn mang theo dư âm hơi ấm lẫn nhau, cầm chứng cứ của hắn lạnh giọng nói cho hắn biết, “Hoặc là ngồi tù, hoặc là xuất ngoại, Cù Đông Trần, chính cậu chọn.”

Đó là địa điểm Cù Lăng Ba bàn giao hắn gửi hàng, còn có những thứ khác, rất nhiều, chuyện hắn đã từng làm qua, từng cái từng cái, rõ ràng phơi bày trước mắt hắn.

“Người của tôi đã tìm được nơi cậu tích trữ hàng, Cù Đông Trần, tôi cậu đều rõ ràng, ở bên trong là cái gì, ” Lệ Thâm nhìn hắn, phảng phất đang nhìn một người cực kỳ xa lạ, hắn nói, “Tôi hiện tại cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu lập tức xuất ngoại, chuyện cậu phái người bắt cóc ý đồ cưỡng dâm Hứa Dĩnh, tôi có thể không truy cứu, nơi cậu tích trữ hàng, cũng sẽ không có người biết.”

Lúc Cù Đông Trần mười tuổi, Cù Lăng Phong bắt đầu bồi dưỡng hắn làm người nối nghiệp mình, bài học đầu tiên hắn được học chính là, không nên để bất luận người nào nắm lấy nhược điểm của mình, không nên tin bất luận người nào.

Vào lúc ấy Cù Đông Trần cái hiểu cái không, hất cằm hỏi Cù Lăng Phong, ngài cũng không thể tin tưởng sao?

Cù Lăng Phong gật gật đầu, nghiêm mặt nói, đúng, nếu muốn sống yên phận trong cái xã hội này, con phải học được chỉ tin tưởng mình.

Mười tám tuổi, Cù Đông Trần làm hỏng nhiệm vụ quan trọng Cù Lăng Phong an bài cho hắn, nguyên nhân là đồng bọn lớn lên từ nhỏ với hắn bỗng nhiên lâm trận phản chiến phản bội Cù gia, còn tiện thể lấy đi chứng cớ quan trọng nhất, nếu không phải Cù Lăng Phong sớm có dự kiến, đúng lúc cứu vãn, Cù gia lần đó lành ít dữ nhiều.

Cù Đông Trần nhớ đến chính mình quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, cắn răng thừa nhận từng nhát roi Cù Lăng Phong quất xuống, “Cha trước đây đã dạy con cái gì, con quên mất sao?!”

Cù Đông Trần trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, trên người mỗi một chỗ đều đau rát, trên mặt hắn vặn vẹo nói, “Hắn là bằng hữu con, con không ngờ hắn sẽ phản bội con.”

“Vô liêm sỉ! Ta nói với con, Cù Đông Trần, trên đời này, con chỉ có thể tin tưởng chính con! Con nhớ rõ cho ta, sau này mỗi thời mỗi khắc, đều phải vĩnh viễn nhớ tới ngày hôm nay ta dạy dỗ con!”

Vào giờ phút này, Cù Đông Trần đứng trong gian phòng này nhìn Lệ Thâm nắm chứng cứ của mình, chợt cảm thấy sau lưng từng trận tiếp một trận đau thấu xương, đó là dấu roi Cù Lăng Phong lưu lại.

Hắn không nhịn được cười dưới đáy lòng, nguyên lai đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn ấu trĩ như vậy, phạm vào sai lầm đồng dạng bảy năm trước, cho rằng tình nghĩa so với ích lợi quan trọng hơn, cho là người hắn yêu vĩnh viễn sẽ không đối với hắn đuổi tận giết tuyệt.

Cỡ nào ấu trĩ, cỡ nào buồn cười.

Hắn ở cái “nhà” này, nơi bọn họ cùng nhau lưu lại bao nhiêu chứng cớ trái pháp luật của mình, hắn biết, hắn trước đây làm việc chưa bao giờ cố ý tránh Lệ Thâm, mật mã máy vi tính hắn cũng chưa từng đổi qua, tuy rằng hắn làm việc lưu loát sạch sẽ, nhưng chỉ cần Lệ Thâm có tâm, hắn có thể tìm được chút gì, Cù Đông Trần trong lòng so với bất luận người nào đều phải rõ ràng.

Cho nên vào giờ phút này, Cù Đông Trần ngước mắt nhìn Lệ Thâm, ánh mắt lom lom nhìn, hắn muốn nhìn rõ ràng, hắn ép mình nhìn rõ ràng, đây là người hắn yêu nhiều năm như vậy, đây chính là người hắn ngay cả một lời nói nặng cũng không nỡ nói, bây giờ cầm chứng cứ của hắn, từng bước một ép hắn về tuyệt cảnh.

Nước mắt từ lúc nào chảy xuống, Cù Đông Trần không biết, trong ký ức rất nhiều năm, hắn cũng không chảy qua nước mắt, lúc Cù Lăng Phong rời đi, hắn quỳ gối trước linh vị cha mình mắt đỏ lên nói năng khí phách mà dập đầu ba cái, sau đó rất nhiều năm, hắn cũng chưa từng khóc qua.

Hắn cho là cả đời này, mình cũng sẽ không bao giờ vì bất luận người nào bất cứ chuyện gì mà rơi nước mắt, bởi vì hắn cho rằng sẽ không có người nào có thể đi vào nơi sâu nhất trong nội tâm hắn, dễ dàng nắm lấy tâm hắn, làm cho hắn đau lòng khó nhịn.

Nhưng là hắn vẫn sai rồi, hơn nữa sai thái quá, hắn đã quên kỳ thực có một người vẫn luôn được hắn cẩn cẩn dực dực trân giấu ở đáy lòng, không nhìn nổi người kia khổ sở, không nỡ người kia thương tâm, người nọ không biết, kỳ thực hắn căn bản cũng không có kiêu ngạo gì, sau khi yêu hắn, hết thảy kiêu ngạo của hắn, cũng đã cho người kia rồi.

Cù Đông Trần nhìn Lệ Thâm, từ khóe miệng bức ra một nụ cười thê lương, hắn hỏi Lệ Thâm, “Lệ Thâm, đây là cậu trả thù tôi sao? Buộc tôi ngồi tù, khiến cả đời tôi đều hủy ở trong tù, đây chính là cậu trả thù sao, cậu liền… Hận tôi như vậy sao?” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hắn đã run rẩy.

Hắn đột nhiên quay mặt sang không nhìn Lệ Thâm nữa, dương quang xuyên thấu qua cửa sổ hắt lên trên mặt hắn, Cù Đông Trần lau sạch nước mắt chưa khô trên mặt, quá lúng túng, hắn buộc mình nuốt nước mắt trở về, hắn tự nói với mình, quá khó coi, Cù Đông Trần, sự kiêu ngạo của mày đâu, tại sao đến giờ phút này, mày vẫn không buông được hắn.

Hắn nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Lệ Thâm, mím môi dáng dấp như là cực lực ẩn nhẫn, hắn cảm thấy buồn cười, liền cảm thấy chính mình thực sự đáng thương.

Lệ Thâm nói, “Cù Đông Trần, Hứa Dĩnh bây giờ còn ở trong bệnh viện, tinh thần hoảng hốt…”

“Mẹ nói đừng nhắc đến cô ta!” Cù Đông Trần bỗng nhiên tiến lên một phát bắt được cổ áo Lệ Thâm, mắt đỏ bức hắn đến góc tường, hắn bây giờ không muốn nghe tên của nữ nhân kia, đặc biệt là từ trong miệng Lệ Thâm, hắn một chữ cũng không muốn tiếp tục nghe!

“Lần này là tôi ngã xuống, Lệ Thâm, tôi con mẹ nó nhận thức, ” hàm răng của hắn đang run rẩy, như là dùng hết toàn bộ khí lực nói ra, “Cậu thật sự không muốn gặp lại tôi, được, tôi đi.”

Hắn buông Lệ Thâm ra, tự mình lui về phía sau vài bước, bỗng chốc, hắn hướng Lệ Thâm nở nụ cười, “Kỳ thực cậu không cần như vậy, cậu hẳn phải biết, Lệ Thâm, chỉ cần cậu mở miệng, tôi đều sẽ thỏa mãn cậu, nếu cậu muốn tôi ngồi tù, tôi cũng có thể, chỉ cần cậu…”

“Lập tức xuất ngoại!” Lệ Thâm bỗng nhiên đánh gãy lời hắn, như là nghe không vào, ánh mắt như lệch khỏi quỹ đạo, “Chỉ cần cậu xuất ngoại, chuyện giữa chúng ta, xóa bỏ.”

“Được.”

Một lát sau, Cù Đông Trần hướng hắn phun ra một chữ, sau đó, hắn quay người đi, hắn cảm thấy hết thảy trong căn phòng này đều làm cho hắn không thể thở nổi, không khí chật chội ngầm chiếm hô hấp hắn, tất cả quen thuộc như vậy, hiện tại hắn lại chỉ cảm thấy sợ sệt, cơ hồ cũng giống như chạy trốn, hắn vội vàng rời đi.

Cho nên hắn không nhìn thấy, cũng sẽ không nhìn thấy, Lệ Thâm trong nháy mắt ngay khi hắn quay người, ánh mắt toát ra đồng dạng thống khổ, yên lặng suy nghĩ muốn kêu tên của hắn, cuối cùng chỉ nghe được một tiếng đóng cửa kiên quyết.

Ý chí cường nén rốt cục sụp đổ trong nháy mắt, Lệ Thâm chợt ngồi xổm người xuống miệng lớn hô hấp, nhếch miệng muốn nói điều gì, trong phòng không đãng tịch liêu chợt truyền ra một câu thấp không nghe thấy được, mang theo tiếng khóc, Đông Trần, xin lỗi.

Cù Đông Trần là vội vàng lựa chọn xuất ngoại, tất cả mọi người kỳ quái hắn lâm thời nảy lòng tham, hắn đem chuyện của công ty từng cái bàn giao cho phó tổng, phó tổng hỏi hắn, muốn đi bao lâu.

Cù Đông Trần dừng một chút, nghĩ đến chuyện hắn bàn giao cho Lý Văn, hắn để Lý Văn ở lại chờ đợi thời cơ, chỉ cần hủy diệt chứng cứ trên tay Lệ Thâm, hắn có thể trở về.

Hắn nói, “Rất nhanh, anh thay tôi tạm thời xử lý sự vụ trong công ty, chẳng mấy chốc tôi sẽ trở về.”

Cù Lăng Ba cũng vừa trở về từ Bắc Kinh, mất liên lạc nhiều ngày như vậy, hắn chỉ đơn giản giải thích một câu, “Xử lý một ít chuyện riêng, không tiện khởi động máy.”

Cù Đông Trần cũng không tiện hỏi lại. Cũng chỉ nói với Cù Lăng Ba, hắn phải xuất ngoại bồi Thẩm Mạn Văn một quãng thời gian.

Cù Lăng Ba tựa hồ còn có tâm sự của hắn, không nghi ngờ hắn, chỉ dặn dò một câu chú ý an toàn.

Chú cháu hai người cứ như vậy mang tâm sự riêng nói tạm biệt, vào lúc đó, chỉ cho rằng ngàn vạn lần nói lời từ biệt sẽ đơn giản gặp lại lần nữa, thẳng đến về sau mới biết, lần này chia xa, lại thành vĩnh biệt.

Cù Đông Trần đón xe đi sân bay, không để bất luận người nào đưa, cũng không nói cho bất kỳ bằng hữu nào.

Hắn nhìn thấy cao ốc san sát nối tiếp nhau ở trước mắt chạy như bay mà qua, nhìn thấy người đi trên đường cùng xe cộ mỗi người bận rộn, nhìn thấy cây cối cao to bên đường cùng hoa cỏ không biết tên, nhìn thấy bé gái trên lưng đeo cặp sách màu đỏ đứng ở lề đường thương tâm mà khóc lóc… Hắn nhìn thấy rất nhiều rất nhiều quang cảnh trước đây chưa bao giờ lọt vào mắt hắn, hắn cảm thấy thành phố này quen thuộc như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Một khắc khi máy bay cất cánh, Cù Đông Trần trong tiếng nổ thật lớn nhắm hai mắt lại, hắn lớn lên trong tòa thành này, ở đây trải qua cái chết của cha, trải qua bản thân lột xác cùng trưởng thành, trải qua mong mà không được trong đời, đây là thành phố mang lại hồi ức cho hắn, bây giờ, hắn muốn tạm thời rời đi, rời đi cái nơi hắn quen biết lại xa lạ này, đi đến một nơi khác, con đường hắn chưa biết, khởi đầu mới.

Một ca khúc bỗng nhiên vang lên bên tai, âm điệu quen biết lần thứ hai xông vào đầu óc hắn.

La di da di da da

La di da di da da

La di da di da da

La da da

I am tired by truth like an anchor

Em chán ghét những sự thật ấy đã trói em như chiếc mỏ neo

Anchored to a bottomless sea

Rồi vững vàng kéo em xuống đại dương sâu thẳm

I am floating freely in the heavens

Em tự do tự tại nơi thiên đường

Held in by your heart’ s gravity

Nhưng sức hút từ trái tim anh khiến em sâu sắc bị hấp dẫn

All because of love, All because of love

Bởi vì đây là tình yêu nơi anh, bởi vì em đã trao anh tình yêu

Even though sometimes you don’ t know who I am

Cho dù có những lúc anh cũng chẳng biết em là ai

I am you, everything you do

Em hiện hữu trong anh, từng hành động cử chỉ của anh

Anything you say, you want me to be

Trong từng lời anh nói, từng điều anh muốn ở em

You’ re me with your arms on a chain

Trong anh hiện hữu vòng tay em ôm chặt lấy anh

Linked eternally in what we can’ t undo

Chẳng thể buông xuôi, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau vì những gì còn dang dở

And I am you

Và trong em có hình bóng anh

……..”I Am You”- Kim Taylor. Nghe ở đây

“Cù Đông Trần đi rồi?”

“Ừm.”

“Cần gì phải như vậy, cậu suy nghĩ một chút, hắn sẽ hận cậu bao nhiêu…”

“Cậu rõ ràng thế cục bây giờ, vị rơi đài phía trên kia, Cù Lăng Ba đã bị theo dõi, phía trên bất động thanh sắc đang tra hắn, tôi không có lựa chọn.”

“Cậu có thể nói chân tướng cho hắn biết.”

“Không, nói cho hắn biết chân tướng, hắn sẽ không đi, hắn là người trọng tình nghĩa, sẽ không bỏ Cù Lăng Ba mặc kệ, càng sẽ không để cho cơ nghiệp ba hắn khổ cực dốc sức làm ra bị hủy diệt trên tay hắn, bây giờ ép hắn đi, hắn sẽ nghĩ rằng mình còn có cơ hội trở mình…”

“Cho nên cậu liền lợi dụng chuyện của Hứa Dĩnh, khiến Cù Đông Trần nghĩ cậu đang trả thù hắn?”

“Đúng, không quản người bắt cóc Hứa Dĩnh có phải hắn sai khiến hay không, tôi đều muốn lợi dụng cơ hội này, trên tay tôi nắm giữ những tài liệu này, hắn ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết, cho nên hắn không thể không đi.”

“Cậu cho rằng cậu có thể giấu hắn bao lâu? Hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết…”

“Tôi sẽ không để hắn biết, chỉ cần hắn rời đi, sẽ không thể trở về nữa, tôi có biện pháp.”

Dung Cẩm Giác ở bên kia thấp giọng thở dài, muốn nói, đây cũng cần gì phải vậy, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt trở vào, chỉ hỏi, “Người bắt cóc Hứa Dĩnh cậu định làm thế nào?”

“Đưa gã vào ngục giam, khiến gã cả đời cũng không có cơ hội trở ra.”

Dung Cẩm Giác biết Lệ Thâm nói được là làm được, hai người yên lặng trong chốc lát, Dung Cẩm Giác mới tiếp tục nói, mang theo giọng điệu khuyên lơn, hắn nói, “Nếu đã đi đến một bước này, cậu cũng đừng ôm tâm tư gì với hắn, hắn là hận cậu chết đi được, cậu vẫn nên ngẫm lại, làm sao mà sống tốt cuộc sống sau này đi.”

“Ừm, tôi biết, ” Lệ Thâm ngửa đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, dương quang chiếu đến mức hắn muốn rơi lệ, hắn nở nụ cười, nói, “Lúc biết hắn tính kế tôi, tôi đúng là vô cùng tức giận, cũng cực hận, nói rất nhiều lời thương tổn hắn, bây giờ còn ép hắn đi, nhưng chỉ cần hắn an toàn, tôi chỉ muốn hắn an toàn.”

Cúp điện thoại, Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp, từng căn cao ốc chọc vào giữa tầng mây, máy bay kéo ra những sợi mây tơ mỏng, như một nụ hôn thân mật của người yêu rơi vào cần cổ.

Lúc này đang là buổi chiều, có gió nhẹ êm ái xoa trên mặt, Lệ Thâm nhắm mắt lại, cảm giác được Cù Đông Trần đang ôn nhu vuốt ve chính mình, tôi yêu cậu, hắn nhìn thấy Cù Đông Trần chảy nước mắt mở miệng nói với mình, tạm biệt.
Bình Luận (0)
Comment