Một chiếc xe thể thao màu bạc nhanh chóng chạy trên đường cao tốc, lúc này bóng đêm ngập tràn, bầu trời bắt đầu hạ xuống những giọt mưa li ti, tiếng động cơ của chiếc xe thể thao hung hăng nổ vang rền ở trong bầu trời đêm yên tĩnh càng đặc biệt rít gào, Cù Đông Trần không chớp mắt nhìn kỹ phía trước, trong mắt lại có sóng lớn mãnh liệt.
“Lệ Thâm nói với em, phải giống nam nhân đi yêu anh…”
Câu nói này vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai hắn không dời đi được, Cù Đông Trần đáy mắt sâu thẳm, bộ dạng lạnh lùng lúc này toát ra một loại thống khổ khó giải thích được, hắn mân vành môi mân rất chặt, gân xanh trên tay hiển lộ, cả người dường như đang nỗ lực đè nén cái gì, xe ầm vang chạy vượt qua biển lớn…
Cuối cùng, rốt cục dừng lại tại một bến cảng.
Mở kính xe xuống tùy ý mưa bụi rơi vào, Cù Đông Trần một tay khoát lên kia, tựa lưng vào ghế ngồi đánh một điếu thuốc, ánh lửa lúc sáng lúc tối, như tâm tình hắn lúc này, chợt cao chợt thấp, tác động bất định.
Hắn nhớ năm đó hắn chúc mừng sinh nhật Lệ Thâm ở đây, vào lúc ấy bọn họ còn cùng nhau ra biển, đảo mắt đã 7 năm trôi qua, ngoại trừ cái bến cảng này, cái gì cũng thay đổi.
Giờ khắc này đã là màn đêm thăm thẳm, mưa càng rơi xuống càng lớn, mưa như trút nước, toàn bộ bến cảng bao phủ trong một màn nước mưa, thê thê mờ mịt, như cảnh tượng trong mộng không chân thực.
Bầu trời đêm giống như một cái nhà lao thực lớn, đem Cù Đông Trần vững vàng vây ở trong đó, trong không gian rộng lớn, ngoại trừ tiếng mưa rơi, hắn chỉ nghe được hô hấp của mình, trong mênh mông trùng điệp liếc mắt nhìn không thấy bờ, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Đêm đen tản đi, tiếng mưa rơi giảm nhỏ cho đến khi biến mất, bên trong sắc mây xám trắng hơi hơi điểm sắc lam, trời đã sáng.
Cù Đông Trần hơi di chuyển thân thể đã cứng ngắc từ lâu, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời còn chưa lên cao, bầu trời sau khi trút xuống cơn mưa, trong suốt, mát mẻ.
Hắn mới ý thức được mình đã ngồi ở chỗ này suốt cả đêm.
“Thâm phó, tan làm rồi còn không đi sao?” Có người đi ngang qua gõ xuống cửa phòng làm việc, cùng Lệ Thâm mỉm cười chào hỏi.
Lệ Thâm mặc áo khoác vào đang chuẩn bị đóng cửa rời đi, nghe được người khác gọi mình liền ngẩng đầu nở nụ cười nói, “Lập tức,”
Hắn tắt máy điều hòa và đèn xong, kéo cửa lên cùng đồng nghiệp đi về thang máy.
Đồng sự nhìn hắn chỉ mặc kiện áo lông mỏng, bên ngoài là một cái áo khoác đỏ hoa văn ô vuông rộng, có chút quá mức đơn bạc, không khỏi hỏi, “Thâm phó mặc ít như thế không thấy lạnh sao?”
Lệ Thâm nở nụ cười, đương nhiên không thể thừa nhận mình có yêu cầu về phong cách, chỉ đành phải nói, “Vẫn tốt chứ, lái xe cũng không lạnh mấy.”
Hai người một đường nói chuyện phiếm, ra đến đại sảnh Lệ Thâm cùng tạm biệt với hắn, đang muốn đi tới bãi đậu xe, lại nghe có người ở trong dòng người kêu tên của mình, “Lệ Thâm.”
Lệ Thâm dừng một chút, thanh âm này hắn quá quen thuộc, nhưng người kia tại sao sẽ xuất hiện ở đây?
Hắn nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Cù Đông Trần đứng ở một bên.
Hắn mi phong anh tuấn, hai tay tùy ý đút trong túi áo khoác, trên tóc còn có bông tuyết chưa tan, như người mới vừa đi ra từ bức họa.
Lệ Thâm nhất thời có chút hoảng hốt.
Cù Đông Trần thấy hắn sững sờ, từng bước một đi tới trước mặt hắn, hai người mặt đối mặt, hắn nhìn Lệ Thâm mang kính mắt mặc một cái áo khoác ô vuông, có bông tuyết rơi vào trên vai cùng trên tóc hắn, bộ dạng hắn vốn là có chút lãnh diễm, lúc này lại càng lộ ra một loại kinh diễm, Cù Đông Trần nhìn hắn, bỗng nhiên quên hết ngôn ngữ.
“Sao cậu lại tới đây?” Vẫn là Lệ Thâm phản ứng lại trước tiên, thân ảnh Cù Đông Trần dần dần ngưng tụ thành một điểm ở trong mắt hắn.
Cù Đông Trần nhìn đến thất thần, nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng che giấu bối rối của mình, mới nói, “Đi công tác, tiện đường qua đây hẹn cậu ăn một bữa cơm, có rảnh không?”
Hắn hẳn là cố ý hỏi thăm nơi mình công tác, nghĩ đến cú điện thoại trước đó cùng một câu quan tâm thu được trong đêm khuya kia, Lệ Thâm trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng vẫn gật đầu nói, “Được, cậu chờ tôi lái xe qua đây.”
Trên xe hai người nhất thời đều có chút trầm mặc, Lệ Thâm không biết muốn nói cái gì, Cù Đông Trần bỗng nhiên đuổi tới đây như vậy, hắn vẫn chưa hồi thần, cảm thấy có một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt.
Cù Đông Trần lại quay đầu nhìn hắn nói, “Dáng vẻ lúc cậu đeo kính…” Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Cũng rất đẹp.”
Không nghĩ tới Cù Đông Trần sẽ nói như vậy, Lệ Thâm liếc mắt nhìn hắn, đành phải nói sang chuyện khác hỏi hắn một ít chuyện làm ăn.
Cù Đông Trần nói, “Vẫn được, tôi bảo Lý Nhuệ kết nối cùng bọn họ, hiện tại hắn toàn quyền phụ trách chuyện bên kia.”
Lệ Thâm a một tiếng, Cù Đông Trần nhìn hắn, “Cậu thì sao, ở bên này đã quen thuộc chưa?”
Chờ một cái đèn đỏ, Lệ Thâm nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, chẳng biết vì sao có chút phân thần, hắn nói, “Cũng không tệ lắm, ít nhất ở đây không cần uống rượu tăng ca, quá thanh nhàn cho nên nhất thời vẫn chưa thích ứng được.”
Hắn mở chuyện trước, hai người không hẹn mà cùng khẽ cười một tiếng, Cù Đông Trần nói, “Ừm, hiện tại tửu lượng của tôi cũng không bằng cậu”
“Đúng vậy, tôi sớm đã phát hiện, ” Lệ Thâm liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ở Mỹ không có văn hóa sâu rượu.”
Hai người tán gẫu một chút chuyện đơn giản, Lệ Thâm một đường lái xe dừng trước một quán ăn.
Hắn cũng không dẫn Cù Đông Trần đi đến nhà hàng quá đặc biệt, mà là đứng trước một tiệm ăn đầy tiếng người huyên náo.
Lệ Thâm quay đầu nói với hắn, “Chỗ này điều kiện tuy rằng không tốt lắm, thế nhưng đây là quán ăn ngon nhất tôi từng ăn trong một tháng qua.”
Cù Đông Trần cười nói, “Ừm, nghe cậu.”
Ngày đó Cù Đông Trần ăn cơm xong rồi đi, xe chuyên dùng ngừng trước cửa đón hắn đến sân bay, Lệ Thâm hỏi hắn, “Sao lại đi vào giờ này?”
Cù Đông Trần nói, “Đặt xong vé máy bay rồi, sáng mai còn có buổi họp, không thể vắng.”
“Vậy, chú ý an toàn.”
“Được, cậu cũng cẩn thận.”
Hai người nói tạm biệt, trên đỉnh đầu Cù Đông Trần có hoa tuyết bám vào lộn xộn, hắn ngồi vào trong xe, mãi cho đến khi xe rời đi, Lệ Thâm mới quay người rời đi.
Hai tiếng sau, Lệ Thâm nhận được tin nhắn của Cù Đông Trần, “Đã đến nơi an toàn, cậu thì sao, về nhà chưa?”
Lệ Thâm nhìn mấy chữ trên màn hình, hồi lâu, mới trả lời, đã đến nhà.
Hắn ném di động xuống đi tới ban công hút thuốc, tuyết rơi khiến thành thị lúc này mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, Lệ Thâm mở cửa sổ ra mặc cho gió thổi tới, gió lạnh xen lẫn hoa tuyết nhào tới trên mặt, hắn lại không chút nào cảm thấy lạnh.
Hắn không biết tại sao Cù Đông Trần lại xoay chuyển thái độ với hắn, chuyển biến rõ ràng như vậy, trước ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, hiện tại lại đuổi theo đến Lâm thành chỉ vì hẹn mình ăn một bữa cơm.
Đây cũng không thể chỉ một câu hổ thẹn là có thể giải thích.
Trong đêm đen yên tĩnh, tim Lệ Thâm đập có chút tăng nhanh.
Ngày đó sau khi trả lời tin nhắn hai người cũng không liên lạc lại, mãi đến tận một tuần lễ sau, Lệ Thâm mới nhận được điện thoại của Cù Đông Trần, hắn nói, “Tôi đến Lâm Thành, một lát nữa tan làm rồi tới đón cậu.”
Lệ Thâm đang khom người ở phòng nghỉ ngơi rót nước uống, hắn vẫn chưa trả lời, cốc lại loảng xoảng ầm một tiếng vỡ nát trên đất.
Đồng sự nghe thấy tiếng liền vội vàng tiến lên hỏi hắn có sao không, Lệ Thâm giải thích, “Không có chuyện gì, chỉ là thả cốc không vững thôi.”
Cù Đông Trần ở bên kia hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Lệ Thâm nhéo nhéo ngón tay bị bỏng nước sôi, nói, “Tôi làm rơi cốc uống nước, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.”
Cúp điện thoại, Lệ Thâm đang muốn lấy chổi quét tước thủy tinh vỡ trên đất, sớm có người trước hắn một bước xoay người lại thu thập, Lệ Thâm vội vàng nói, “Tiểu Lý em để ở đó đi, anh tới thu dọn là được.”
Nữ sinh ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mới vừa công tác không lâu, cùng văn phòng với Lệ Thâm, dung mạo xinh đẹp, cười rộ lên đặc biệt đẹp đẽ, cô cười nói, “Không có chuyện gì đâu Thâm phó, lập tức xong ấy mà, tay anh có sao không, trong ngăn kéo của em có mỡ bôi vết bỏng, em đưa cho anh.”
Lệ Thâm nhìn cô lập tức đã quét tước xong cũng không cự tuyệt nữa, chỉ nói, “Vậy khổ cực cho em, tay anh không có việc gì, chỉ hơi nóng một chút.”
Tiểu cô nương ngước mắt lên nhìn hắn một cái, trên mặt có chút hồng.
Hắn lại không chú ý, mà là đi tới một bên gọi lại cho Cù Đông Trần, đối phương nói cho hắn biết, “Tôi đã đến ngay dưới lầu.”
Không biết hắn sao lại nhanh như vậy, Lệ Thâm nhất thời có chút lúng túng, “Đông Trần, tôi hôm nay có hẹn, nếu không lần sau đi, lần sau cậu tới Lâm thành tôi sẽ lại hẹn cậu.”
Bên kia hơi hơi dừng một chút, mới hỏi, “Đồng nghiệp?”
Lệ Thâm hàm hồ không rõ ừ một tiếng, nói, “Xin lỗi, vừa nãy quên nói với cậu.”
Lại mở miệng ngữ khí rõ ràng có chút không tốt, nhưng Cù Đông Trần vẫn là nhịn được, nói, “Không sao.”
Sau đó cắt đứt điện thoại.
Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh đường dây bận, trong lòng chợt có chút trống trải.
Dừng vài giây, Lệ Thâm bỗng nhiên chạy về hướng thang máy.
Cù Đông Trần đang định gọi điện thoại bảo tài xế tới đón, giây sau lại nhìn thấy Lệ Thâm từ trong đại sảnh chạy nhanh ra.
“Cù Đông Trần, ” Lệ Thâm gọi hắn lại, bước nhanh đi lên trước, “Cậu chờ một lát.”
Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất hiện, Cù Đông Trần ngây ngẩn cả người, điện thoại tiếp thông cũng không nói chuyện, Lệ Thâm chạy tới trước mặt hắn, bên kia điện thoại có người gọi hắn Cù tiên sinh, hắn trực tiếp cắt đứt.
Cầm di động nhìn Lệ Thâm thở hổn hển.
“Cậu đi gấp như vậy làm gì…” Hắn muốn đưa tay ra xoa mặt Lệ Thâm, có chút trách cứ hỏi một câu.
Lệ Thâm nhìn hắn hỏi, “Cậu chừng nào thì trở lại? Nếu không gấp, tôi cơm nước xong sẽ liên lạc với cậu.”
“Ngày mai.” Cù Đông Trần bật thốt lên.
Lệ Thâm gật đầu một cái, nói, “Vậy cậu chờ tôi, tôi chỉ ăn một bữa cơm.”
Cù Đông Trần không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, “Được, tôi chờ cậu.”
Đợi Lệ Thâm trở về, Cù Đông Trần nhìn phương hướng hắn rời khỏi sửng sốt một hồi lâu mới giơ tay bấm điện thoại cho thư ký, “Giúp tôi hủy bỏ vé máy bay đêm nay, đúng, không quay về, lùi hội nghị ra sau, cứ nói là tôi sắp xếp, như vậy đi.”
Kỳ thực người Lệ Thâm hẹn cũng không phải đồng nghiệp gì, mà là đối tượng hẹn hò trước đó Lệ Vanh sắp xếp, bởi vì đã sớm hẹn tốt, về tình về lý hắn đều không thể đột nhiên lỡ hẹn.
Sau khi Lệ Vanh sắp xếp xong liền đem tên và bức ảnh của đối phương gửi tới cho hắn, nhà gái gọi là Thôi Tinh Tinh, hai mươi bảy tuổi, đang là giáo sư Đại học ở Lâm thành.
Cô gái này dung mạo xinh đẹp, mũi cao miệng nhỏ, điển hình mỹ nữ Đông Phương, phản ứng đầu tiên khi Lệ Thâm nhìn thấy bức ảnh chính là Lệ Vanh đến cùng chiêu nạp những mỹ nữ này từ đâu cho hắn vậy? Bức ảnh lúc trước đưa cho hắn xem cũng thế, hắn chỉ tùy tiện lật xem vài tấm, đều là mỹ nữ một màu.
Lúc đến địa điểm cần đến hắn mới phát hiện đối phương đã đến trước hắn một bước, Lệ Thâm có chút xin lỗi nói, “Thật ngại quá Thôi tiểu thư, trên đường tới đây có kẹt xe, để cô phải chờ tôi rồi.”
Thôi Tinh Tinh người thật so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn, hai người đứng chung một chỗ quả thực là một đôi bích nhân, người chung quanh liên tiếp quăng tới ánh nhìn chăm chú.
“Anh không đến muộn, là tôi tới sớm thôi, vì lo lắng kẹt xe cho nên tôi ra khỏi nhà rất sớm.” Thôi Tinh Tinh nhìn hắn nói, một đôi mắt linh động lại mỹ lệ.
Hai người ngồi chung ăn một bữa cơm, Lệ Thâm không tận lực tìm đề tài, ngược lại là Thôi Tinh Tinh nói tương đối nhiều, nhưng cử chỉ rất hào phóng, trò chuyện cùng Lệ Thâm từ công tác cho tới hứng thú sở thích, một bữa cơm ngược lại ăn đến vui vẻ.
Đợi hai người phân biệt chia tay ngoài cửa tiệm cơm, Thôi Tinh Tinh chủ động mở miệng nói, “Không biết cuối tuần anh có thời gian không, tôi biết có một bộ phim điện ảnh không tồi sẽ công chiếu…”
Lệ Thâm cười nói, “Tôi biết, bộ phim kia tôi cũng mong đợi đã lâu, đến lúc đó tôi sẽ hẹn cô, cuối tuần tôi đều có thời gian.”
Thôi Tinh Tinh trong mắt có tia sáng, “Được a, vậy tôi chờ điện thoại của anh.”
“Ừm, trên đường lái xe cẩn thận.” Lệ Thâm nói với cô.
Sau khi tạm biệt, Lệ Thâm đứng bên dưới một tàng cây ngay góc phố đốt một điếu thuốc, khí trời quá lạnh, hắn bật mấy lần mới châm lửa lên được, sau khi hít vài hơi mới lấy điện thoại ra tìm dãy số của Cù Đông Trần, không ngờ đối phương tiếp cũng rất nhanh, tựa hồ vẫn luôn nắm di động trong tay.
“Cậu xong rồi à?” Cù Đông Trần hỏi hắn.
“Ừ, cậu còn ở Lâm thành không?”
“Có, cậu bây giờ ở đâu, tôi tìm cậu.”
“Cậu nói cho tôi cậu ở đâu đi, tôi sẽ qua đó, hoàn cảnh ở đây cậu không quen, lái đến đây có phần chậm.”
Cù Đông Trần tựa hồ ở bên kia nở nụ cười, nói, “Tôi có tài xế.”
Lệ Thâm lúc này mới ồ lên một tiếng, muốn nói sao mình lại quên mất cái này, dừng một chút mới báo địa chỉ cho hắn.
Cù Đông Trần nói, “Phỏng chừng nửa giờ nữa tôi mới đến nơi, khí trời quá lạnh, cậu ngồi trên xe chờ tôi.”
“Được, chờ cậu đến thì điện thoại cho tôi.”
Cúp điện thoại, Lệ Thâm đứng đó hút xong một điếu thuốc, hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã hạ xuống từng bông tuyết bay lả tả, sắc trời đã hoàn toàn tối, đối diện trong tiệm cơm tiếng người sôi động, có người không ngừng ra ra vào vào, hoặc là tình nhân nắm tay nhau, hoặc là bạn bè túm năm tụm ba, tràn đầy mùi khói lửa nhân sinh.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn, người qua đường lại càng ôm chặt lấy nhau.
Mãi đến tận khi Cù Đông Trần đứng trước mặt hắn, Lệ Thâm mới phát hiện chẳng biết lúc nào trên người mình bám đầy một thân hoa tuyết.
Cù Đông Trần lúc này cởi xuống khăn quàng cổ của mình vây lên cho hắn, nhíu mày nói, “Cậu điên rồi à? Bảo cậu chờ tôi trên xe, sao lại đứng ở đây nửa giờ.”
Lệ Thâm lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Cúi đầu xem khăn quàng cổ thâm sắc vây quanh trên cổ mình, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Cù Đông Trần lại tựa như hết thảy chuyện vừa nãy đều là điều đương nhiên, tiếp tục nói, “Xe của cậu ở đâu? Chúng ta đi qua đó.”
Tựa hồ là sợ hắn lạnh, còn lấy một điếu xì gà ngậm trong miệng nhen lửa, đánh hai cái liền đưa cho hắn.
Thuốc để bên môi, Lệ Thâm há miệng ngậm vào trong.
Ngồi trên xe, Lệ Thâm mới nhớ tới hỏi hắn, “Cậu ăn cơm chưa?”
Vốn cho là sẽ nhận được câu trả lời khẳng định ăn rồi, lại nghe thấy Cù Đông Trần nói, “Vẫn chưa.”
“Cái gì?” Lệ Thâm phút chốc ngước mắt lên nhìn hắn, “Đã giờ này rồi, sao lại còn chưa ăn, tôi còn tưởng cậu…”
“Một người cũng không biết đi đâu ăn, ăn cái gì, nếu không cậu bây giờ theo tôi đi ăn chút gì đi?”
Lệ Thâm nhìn hắn, hơi có chút bất đắc dĩ, “Nếu không đến nhà tôi, tôi nấu cho cậu bát mì?”
“Được.” Cù Đông Trần trả lời rất thẳng thắn, quay đầu cười hỏi hắn, “Cậu còn có thể nấu mì à.”
Lệ Thâm vừa phát động xe vừa nói, “Ai, cậu coi thường người rồi, tôi còn biết làm cơm cậu có tin không.”
“Không tin.”
“Không tin thì thôi, ” Lệ Thâm cười hút xong một điếu thuốc, nói, “Xì gà này của cậu vị không tồi.”
Hai người một đường trò chuyện, trở lại nhà trọ, Lệ Thâm chỉ chỉ ghế sô pha để Cù Đông Trần nghỉ ngơi một lát, sau đó thoát áo khoác cùng khăn quàng cổ liền đi vào nhà bếp.
Cù Đông Trần đứng ở đó hỏi hắn, “Có cần tôi hỗ trợ không?”
Lệ Thâm mở tủ lạnh ra lấy trứng gà, nói, “Không cần, trong tủ lạnh có nước sô-đa cậu tự mình lấy đi, tôi lập tức làm xong ngay đây, đói bụng thì trên bàn có bánh mì.”
“Cũng không đói bụng.” Cù Đông Trần cùng hắn đi vào nhà bếp, nhìn hắn bắt tay áo lên xắn đến một nửa, đang đứng đó rửa hành.
“Lúc nào thì học được làm cơm?” Cù Đông Trần mở miệng hỏi hắn.
Sửng sốt một chút, Lệ Thâm mới nói, “Mấy năm trước đi, khi đó ở dưới cơ sở luôn ăn đồ ngọt tôi cũng thấy chán, cho nên thỉnh thoảng sẽ làm cơm.”
Nấu nước, rửa hành, đánh trứng gà, cuối cùng là mì… Cù Đông Trần dựa vào trên cửa xem Lệ Thâm làm đâu vào đấy vì mình nấu một bát mì, nhìn trong nồi tỏa ra nhiệt khí hừng hực, nhìn Lệ Thâm quay đầu hướng hắn nói “Lập tức xong” bỗng nhiên có loại cảm giác không chân thật mãnh liệt.
Hắn thiếu chút nữa nhịn không được muốn tiến lên ôm lấy hắn từ phía sau, đành phải không ngừng nhắc nhở bản thân không được vội vàng, phải từng bước từng bước mà đến, nhưng giờ khắc này nội tâm đã sớm sóng lớn mãnh liệt, như nước nóng nổi lên trong nồi, xì xì mà nổi bọt bong bóng.
Hắn thật ra là có cất giấu tâm tư, rõ ràng có thể một người giải quyết cơm tối, lại cố tình muốn đợi Lệ Thâm, đối Lệ Thâm nói một câu tôi chưa ăn cơm, chỉ là muốn nhìn thấy phản ứng của hắn, không nghĩ đến người này sẽ vì hắn tự mình xuống bếp.
Cù Đông Trần chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó sắp tràn ra ngoài.
Mì sợi nấu xong đặt trên bàn, còn tri kỷ thêm một cái trứng gà, Cù Đông Trần ăn một miếng, Lệ Thâm hỏi hắn, “Tay nghề của tôi vẫn được chứ?”
Cù Đông Trần ừ một tiếng, nhìn hắn nói, “Ăn thật ngon.”
Lệ Thâm bồi hắn ngồi đó ăn cơm, vừa hút thuốc vừa chơi di động, kết quả một điếu thuốc còn chưa hút xong Cù Đông Trần đã ăn xong một bát mì.
“Nhanh như vậy?” Lệ Thâm một tay kẹp thuốc lá, ngước mắt nhìn hắn.
Cù Đông Trần rút tờ giấy qua lau khóe miệng, nhìn hắn nói, “Đây là bữa cơm ngon nhất tôi ăn trong bảy năm qua qua.”
Còn không đợi Lệ Thâm phản ứng, hắn đã đứng lên chủ động cầm chén bưng vào phòng bếp rửa, lúc đi ra Lệ Thâm đã ngồi trên ghế sa lon tước quả kiwi, Cù Đông Trần rút một tờ giấy lau khô ráo nước trên tay, ngồi vào bên người Lệ Thâm.
Hắn ngồi cách Lệ Thâm rất gần, Lệ Thâm cũng có thể cảm giác được hô hấp của hắn, khoảng cách gần như thế, rõ ràng không có ý nghĩ gì, cũng sẽ bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác khiến người căng thẳng.
Lệ Thâm gọt xong quả kiwi đưa tới trước mặt hắn, hỏi, “Ăn không?”
Cù Đông Trần nói tiếng cảm ơn, nhận lấy.
Trong phòng bầu không khí nhất thời có chút yên tĩnh.
Lệ Thâm cảm thấy mình nên nói chút gì, liền hỏi, “Tôi cũng là tới đây mới biết GE ở Lâm thành đang làm một hạng mục mới.”
“Ừm, cho nên gần nhất tôi qua đây tương đối nhiều.”
“Vậy tiểu Tô đâu? Cậu không mang theo em ấy lại đây?”
Kỳ thực Lệ Thâm hỏi câu này cũng chỉ là nhất thời nhớ tới, mà Cù Đông Trần quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, có chút ý tìm tòi nghiên cứu, đáy mắt còn có chút mơ hồ vui vẻ, hắn nhìn Lệ Thâm nói, “Bọn tôi chia tay rồi.”
“Cái gì?”
Hắn nghiêm túc nói, “Tôi và Tô Nhiên chia tay.”
Lệ Thâm trong mắt có rõ ràng kinh ngạc, Cù Đông Trần nhìn hắn, trước một bước mở miệng nói, “Cậu còn nhớ lúc đó cậu hỏi tôi có yêu Tô Nhiên không, vào lúc ấy tôi không trả lời cậu, nếu bây giờ cậu còn muốn nghe, tôi có thể nói cho cậu biết đáp án của tôi.”
Lệ Thâm chỉ cảm thấy hô hấp đang dần dần tăng nhanh.
Trong phòng yên tĩnh hiếm thấy, có một loại tâm tình mơ hồ đang ấp ủ bên trong, Cù Đông Trần cách hắn càng ngày càng gần, tay phải chẳng biết từ lúc nào đã đặt trên eo Lệ Thâm, trong mắt hắn như u đàm sâu thẳm, môi của hắn cách hắn gần như vậy, thiếu một chút nữa sẽ hôn lên, ngay khi hắn cũng sắp mở miệng, di động đột nhiên chấn động.
Bỗng nhiên xuất hiện một cú điện thoại phá vỡ hết thảy bầu không khí trước đó, Lệ Thâm hơi thở hổn hển nói, “Di động cậu rung kìa.”
Cù Đông Trần tức giận đến kém chút nữa muốn phá luôn điện thoại.
Nhưng sau khi nhìn thấy điện báo, hắn vẫn là không tình nguyện nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Nói.” Hắn lạnh lẽo cứng rắn mà phun ra một chữ, ánh mắt lại vẫn thâm tình nhìn Lệ Thâm.
Mà qua vài giây, sắc mặt Cù Đông Trần liền ngưng trọng, hắn đứng lên đi qua một bên, ngữ khí trầm trọng, “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ bảo Lý Nhuệ lập tức tới, tôi hiện tại sẽ đuổi về từ Lâm Thành.”
Lệ Thâm đi tới bên cạnh hắn hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cù Đông Trần cúp điện thoại, vừa nhấn số lần nữa vừa nói, “Một cổ đông đột nhiên muốn rút lại vốn, tôi hiện tại phải lập tức trở lại.”
Lệ Thâm cau mày, biết được cổ đông đột nhiên rút lại vốn đối GE có ảnh hưởng, thần sắc cũng không khỏi trở nên nặng nề, hắn nâng cổ tay liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp mười giờ, hắn lập tức dùng di động lên website xem vé máy bay, từ Lâm Thành bay đến A thành chuyến cuối cùng bay sau một tiếng, mà vé máy bay đã toàn bộ bán sạch.
“Không có chuyện gì, bên phía cổ đông kia tôi có biện pháp, ” Cù Đông Trần nhìn hắn nói, “Tài xế đã ở dưới lầu chờ tôi rồi, tôi hiện tại xuống.”
Lệ Thâm đem áo khoác đưa cho hắn, lại mặc vào cái của mình, hắn nói, “Tôi tiễn cậu.”
Hai người đi tới trước xe, Cù Đông Trần không nhịn được tựa vào ôm lấy eo hắn, nhưng lại lập tức buông ra, nói, “Nhanh lên trên đi, trời lạnh.”
Lệ Thâm buộc khăn quàng cổ lên cho hắn, bóng đêm thâm trầm, tựa như đôi mắt Cù Đông Trần, Lệ Thâm nhìn hắn, “Cậu trước tiên đi xử lý chuyện GE, đợi lần sau gặp mặt, tôi hi vọng nghe được đáp án hôm nay cậu chưa nói xong.”
Cù Đông Trần bỗng nhiên nắm chặt tay hắn, “Được, chờ tôi.”
Xe rời đi, Lệ Thâm mới cúi đầu nhìn lòng bàn tay mới vừa rồi bị Cù Đông Trần nắm chặt, người đi rồi, nhưng dư ôn vẫn còn, Lệ Thâm đứng dưới màn đêm như nước, hồi lâu sau, hắn bắt tay tiến tới bờ môi của mình.