Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 17

Buổi đấu giá cứ vậy tiếp diễn, rất nhiều đồ vật khác được đưa lên, từ quý giá đến những đồ khó có cơ hội nhìn thấy. Thẩm Xuyên chỉ mải ngắm nghía miếng ngọc của mình không để ý gì đến bên dưới, giờ mới nhìn kĩ miếng ngọc được điêu khắc rất tỉ mỉ, nó là màu trắng gần như trong suốt, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy bên trong có mấy đường viền màu đỏ. Đặc biệt còn có công dụng truyền âm cho người kia, giống như điện thoại ở hiện đại nên càng nghĩ càng thích thú, nhưng hai người lúc nào cũng đi cùng nhau, công dụng này cũng không cần thiết lắm.


Bỗng nhiên bên dưới truyền đến tiếng ồn ào làm thu hút sự chú ý của Thẩm Xuyên, cậu ngó xuống dưới tưởng là vật gì quý giá, vậy mà lại chỉ là một viên đan dược màu xanh thẫm. Không hiểu sao khi nhìn thấy nó, những người kia lại điên cuồng như vậy.


"Viên đan đó có gì đặc biệt thế?"


"Nó được gọi là Lục Sinh Đan, là viên đan mới nhất do lão dược sư Tích Quỷ Thần mới tạo ra, làm nghìn lần mới kết thành một viên, trăm năm mới xuất hiện một lần. Ca ca thấy những người ở đây, có khi đa số đều vì viên đan dược này mà đến."


"Chắc nó phải lợi hại lắm."


"Đúng là rất lợi hại, nó có thể giúp tăng cường sức mạnh gấp mười lần bình thường, đặc biệt những tu giả lâu năm không thể qua được cảnh giới, nếu uống viên đan dược này vào có thể thuận lợi đến bậc cao nhất. Ca ca nói xem, như vậy chẳng khiến đám người tu tiên mãi không thể lên cấp kia thèm thuồng?"


Thẩm Xuyên gật gật đầu, lợi hại đến đâu chung quy cũng không đến lượt một người trần mắt thịt như cậu. Giá của viên đan dược này thực sự khiến người ta há hốc mồm, mở đầu đã là 2 vạn linh thạch. Chung quy những người trên tầng cao lúc nãy im lặng cũng lần lượt đưa ra giá, và hai người A Tinh cùng Tô Triết hình như mục đích đến cũng là vì viên đan dược này.


* 1 vạn = 10.000


Cha của A Tinh chính là trưởng môn của phái Thanh Khương, ông ta bình thường đã lợi hại nếu có viên đan dược này thì công lực tăng vượt bậc có thể một tay che trời, đến lúc đó A Tinh chẳng phải muốn gì được nấy hay sao, cần gì uất hận ngồi dưới chen chúc với một đám ma quỷ tầm thường ở đây. Cho nên lúc nãy cô mới không muốn cố tranh chấp cặp ngọc bội, lấy được viên đan dược này rồi, điều đầu tiên làm chính là cho hai kẻ kia nếm đủ.


Con số rất nhanh đã được đẩy lên 5 vạn


Tô Triết đưa ra giá là 5 vạn 500.


Nhưng những người ở trên cũng không có ý định buông tha, nhất là người bí ẩn ngồi phía đối diện hai người. Vì khoảng cách khá xa, người kia lại kéo mũ xuống thấp nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng từ đầu đến giờ vẫn luôn là người kia đưa giá rất nhanh.


"6 vạn."


"6 vạn 300."


"6 vạn 700."


"7 vạn."


Thẩm Xuyên theo dõi mà cũng thấy hồi hộp thay, không biết loại đan dược quý giá này sẽ thuộc về tay người nào. Lúc này Tô Triết gương mặt đã lo lắng đổ thẫm mồ hôi, sư phụ đã cố gắng tiết kiệm và vun vét bao lâu để tiết kiệm được số tiền lớn, mong muốn mua về viên đan dược này, chỉ là không ngờ hôm nay đến lại nhiều người lắm tiền như vậy.


Lại thêm một người nữa bỏ cuộc, lúc này chỉ còn người bí ẩn ở trên tầng cao kia cùng Tô Triết. Thẩm Xuyên mỉm cười hứng thú quay qua hỏi Huyền Mặc vẫn ung dung ngồi từ nãy: "Đệ nói xem ai sẽ có được viên đan dược kia."


"Ai cũng được miễn là không phải hai kẻ lúc nãy."


Lúc đầu Thẩm Xuyên còn nghĩ lời nói của Huyền Mặc là vẫn ghi thù, thế nhưng khi con giá lên 9 vạn, người bí ẩn kia dường như cũng e dè đưa ra mức giá khá chậm. Tô Triết đang cảm thấy may mắn vì ban nãy không hoang phí nhiều, miễn cưỡng đủ tiền mua nổi vật này. Tiếng của Uyển Nương lại cất lên: "9 vạn linh thạch lần một."


"9 vạn linh thạch lần hai."


"10 vạn."


Chưa kịp mừng rỡ đón vật sắp về tay, lại có một giá đưa ra làm người khác không khỏi tò mò hướng lên nơi vừa được đưa giá. Mà Thẩm Xuyên cũng không khác đám người kia là mấy, hai mắt dường như muốn nhảy ra ngoài nhìn Huyền Mặc lắp bắp nói: "Đệ cũng muốn có viên đan dược này?"


"Không muốn." Huyền Mặc vẫn thản nhiên gõ tay xuống bàn: "Chẳng phải lúc nãy nói rồi sao, ai lấy nó cũng được miễn không phải hai người kia."


Xung quanh tò mò không biết thiếu niên trẻ tuổi từ đâu đến lại có nhiều tiền đến vậy, Tô Triết không ngờ trong một lần số tiền lại được nâng cao, huống chi trong túi cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nên do dự một lúc đành thả ra mức giá 10 vạn 100.


"12 vạn."


Xung quanh tiếng bàn tán lại càng ầm ĩ, số tiền của Huyền Mặc đưa ra quá cách xa. Đến lúc đầu cũng không ai dám đưa ra con số xa, cao hơn nhiều như vậy. Nhiều người nhìn Huyền Mặc bằng con mắt ngưỡng mộ, dù là người hay quỷ đều không phải suýt xoa, còn nhìn Thẩm Xuyên bằng ánh mắt ghanh tỵ. Thế nhưng không hiểu sao Thẩm Xuyên có chút buồn lòng, người kia tài giỏi lại nhiều tiền như thế, cậu thích hắn liệu có phải là với quá cao?


"12 vạn 100."


"15 vạn."


Lần này dường như Huyền Mặc có chút mất kiên nhẫn, nhìn xuống bên dưới nói băng giọng đủ cho A Tinh và Tô Triết nghe thấy: "Không mua được thì từ bỏ, cứ đưa ra từng giá thấp như vậy không cảm thấy mất thời gian sao?"


A Tinh chưa bao giờ bị mất mặt thế này, hơn nữa còn là vì tiền. Cô tức giận đứng lên muốn đáp trả thì bị Tô Triết giữ lại, dù sao trong túi hai người số tiền còn lại không đủ đành chịu thua. Hơn nữa đây là quỷ giới không thích hợp gây chuyện.


Dĩ nhiên đan dược kia cuối cùng cũng thuộc về Huyền Mặc, lần này người của Thiên Uy Các không đưa vật lên tận nơi cho họ nữa mà để tự mình xuống bên dưới lấy, số tiền lớn như vậy không thể trả bằng thẻ bài đơn giản. Vật cuối cùng được đưa ra mọi người cũng dần dần rời đi, nơi này chỉ cho một mình Huyền Mặc vào nên Thẩm Xuyên đành đứng ở ngoài đợi.


"Lại gặp nhau rồi." Thẩm Xuyên buồn chán dựa vào cửa, đang lúc không để ý thì có một giọng nói lạnh lùng cất lên bên tai. Vội vàng xoay người lại, nhưng chỉ thấy một người áo choàng đen đi xa xa không thể nhận ra được đó là người nào, Thẩm Xuyên không khỏi lo lắng, người kia quen cậu sao? Tại sao giọng nói này lại có một chút quen thuộc?


"Ôi ai đây? Cái tên kia không dẫn ngươi vào bên trong cùng sao, mà để ngươi đứng đây như chó canh cửa thế này?" Thẩm Xuyên không biết rốt cuộc mình đứng yên một chỗ, không đả động gì đến ai cũng có người đến gây chuyện là thế nào. Cậu mệt mỏi xoay người lại, nhìn A Tinh đang hênh hoang chống tay nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt chán ghét.


Xong rồi, ai bảo Huyền Mặc đi gây chuyện bây giờ đến lượt cậu là người gặp họa.


---
Thế giới trong truyện này đều là mình tự bịa ra, có gì khác với truyện khác mong đừng bắt bẻ :((((

Bình Luận (0)
Comment