"Ta biết." Huyền Mặc lớn tiếng, hắn dừng lại một chút cố hạ thanh âm của mình xuống nhìn thẳng Thẩm Xuyên nói: "Chuyện đó ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao? Ta không biết vì sao ngươi lại nói như vậy nhưng hiện tại, ở đây, ngay thời khắc này người ta tìm là Thẩm Xuyên. Bây giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải là Thẩm Xuyên mà ta quen không?"
Thẩm Xuyên nghẹn họng, đúng rồi lần đầu tiên gặp Ngọc Tịnh Yên nàng đã nhìn ra cậu có hai linh hồn, tại sao không nghĩ đến Huyền Mặc cũng có thể nhìn thấy chứ? Dù sao đã lỡ miệng, những lời của Huyền Mặc không phải là đang hỏi, chỉ là muốn nghe chính miệng cậu thừa nhận. Cũng không thể trốn tránh mãi, Thẩm Xuyên nhếch môi cười nói: "Phải thì sao mà không phải thì sao? Huyền Mặc ngày đó ngươi nói ngươi hận ta, chẳng lẽ hiện tại tìm đến là muốn trả thù? Nếu vậy thì không cần nói nhiều, ta sẽ không đánh lại muốn ra tay thì làm nhanh đi."
"Trả... thù?" Huyền Mặc có chút khó khăn nhắc lại lời của Thẩm Xuyên: "Trong lòng ngươi chỉ nghĩ được ta đến tìm ngươi chỉ để trả thù thôi sao?"
"Không thì còn có thể như thế nào? Ta làm hại ngươi là sự thật, dù ngươi có oán ta cũng không có mặt mũi trách, không lẽ ngươi rảnh rỗi đến mức tìm đến đây chỉ để ôn lại chuyện cũ? À mà... giữa chúng ta cũng đâu có gì để nói đúng không?"
Không biết có phải ảo giác hay không mà Thẩm Xuyên nhìn thấy viền mắt Huyền Mặc đỏ lên, hắn không trả lời hai người im lặng đứng đó nhìn chằm chằm nhau, như muốn nhìn thấu luôn tâm can của đối phương, cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.
Không lẽ nói đúng quá làm hắn không biết nói gì luôn rồi?
Đến lúc Thẩm Xuyên bỏ cuộc không chịu nổi nữa, dời mắt đi nơi khác mới nghe Huyền Mặc cất tiếng: "Phải, ta hận ngươi. Chẳng lẽ người ta luôn yêu thương muốn giết chết ta, đến cả việc hận người đó cũng không được sao?"
Thẩm Xuyên thoáng giật mình, hắn vừa nói là người luôn yêu thương?
"Lúc mới tỉnh dậy ta còn từng muốn hành hạ ngươi cho ngươi chịu đủ mọi tra tấn, hoặc là chặt hết tứ chi để xem ngươi sau này còn ra tay với ta được nữa không, về sau lại nghĩ ta yêu ngươi nhiều như vậy không nỡ nhìn thấy ngươi đau đớn, hay là cứ nhốt lại trông chừng ngươi thật tốt sống với ta nốt quãng đời còn lại là được rồi. Ta đã từng nghĩ như thế, vậy nhưng ta không tìm thấy ngươi."
"Ta đi khắp mọi nơi chỉ nhận lại một kết quả... ngươi đã chết rồi."
"Ngươi có biết cảm giác lúc đó của ta thế nào không?" Huyền Mặc rũ hai mắt xuống đặt một tay lên ngực trái của mình nói: "Ta lục tung cả tam giới lên làm đủ mọi cách, vậy mà một mảnh hồn phách của ngươi cũng không tìm thấy, thứ duy nhất tồn tại liên quan đến ngươi chỉ còn lại một miếng ngọc bội vỡ, ngươi nghĩ ta không có trái tim thì không biết đau sao? Ta cứ tưởng lúc đó đã là đau đớn nhất rồi cho đến hôm nay... Hóa ra ngươi không hề chết, luôn ở cạnh ta còn rất gần chỉ là không muốn gặp ta."
Lời hắn nói thực sự là từ tâm can, Thẩm Xuyên nghe cũng thấy lòng mình khẽ run lên, nhưng vẫn tỏ ra như không có gì, nói: "Được, đã như vậy ta hỏi ba câu ngươi chỉ được trả lời phải hoặc không phải, trả lời thật lòng nếu có nửa lời nói dối ta tuyệt đối sẽ không nương tay."
Huyền Mặc không từ chối coi như đã đồng ý, Thẩm Xuyên dừng lại một chút hỏi: "Ngày đó ngươi cứu ta không phải là trùng hợp đúng không?"
"Chuyện này..." Nhìn thấy hắn ngập ngừng Thẩm Xuyên vội cắt ngang: "Ngươi chỉ cần trả lời phải, hoặc không."
Chỉ cần ngươi nói không phải, mọi chuyện ngày trước ta sẽ coi như chưa xảy ra, chỉ cần...
Huyền Mặc hơi cúi thấp đầu xuống nói: "Phải, nhưng mà ta..."
"Câu thứ hai, ngôi nhà ngươi dẫn ta đến là nơi ngày trước ngươi ở cùng với Lạc Tranh... đúng không?"
Ngập ngừng một lúc, lại là cái gật đầu nhẹ.
Thẩm Xuyên gượng cười, dù biết đã chẳng còn hy vọng nhưng vẫn cố nói nốt: "Những điều ngươi làm với ta... cũng chỉ là hoài niệm chuyện ngày trước thôi đúng không?"
"Thẩm Xuyên ta..."
"Ngươi trả lời đi!"
"Phải, ta thừa nhận những chuyện đó nhưng mà ta..."
"Nếu đã như vậy, Huyền Mặc giữa ta và ngươi còn gì để nói?" Thẩm Xuyên cười chua xót: "Nếu trong lòng ngươi đã không quên được người khác thì đừng bắt đầu với người mới, cũng đừng mang người ta ra làm trò đùa như vậy. Hiện tại ngươi nói ngươi yêu ta, lời nào là thật lời nào là giả đây? Ngươi có còn nhìn rõ hiện tại ta là ai không?!"
"Ta thực sự không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa, ngươi cút đi cho ta, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi!"
"Ngươi nghe ta giải thích đi được không?" Nhìn thấy Huyền Mặc muốn tiến lại gần mình, Thẩm Xuyên vội lùi về phía sau nói lớn: "Ta cái gì cũng không muốn nghe, những thứ ta muốn biết đã biết cả rồi, nếu ngươi còn không đi đừng trách ta trở mặt vô tình!"
"Ngươi câm miệng!" Lần này Huyền Mặc quát thực sự lớn làm Thẩm Xuyên giật bắn mình, từ lúc quen hắn đến giờ ngoại trừ lần cậu vô tình thấy bức tranh kia ra, Huyền Mặc chưa bao giờ lớn tiếng như vậy.
Tức giận gì chứ? Người nên tức giận không phải là cậu sao?
Thẩm Xuyên thấy khóe mắt mình cay cay, chưa bao giờ thấy tủi thân như vậy vừa nói nước mắt vừa chực rơi xuống: "Ngươi còn dám quát ta?"
"Chẳng phải ngươi mở miệng ra một đòi chém hai đòi giết sao? Ta cũng thật tò mò không biết rốt cuộc giờ ngươi lợi hại đến mức nào, đã vậy thì ra tay đi." Nói xong Thẩm Xuyên đã thấy hắn triệu ra Thanh Trừng trên tay.
Câu trước còn nói yêu như thâm tình lắm, câu sau đã đòi đánh được rồi. Thẩm Xuyên thực sự không theo nổi sự thay đổi chóng mặt này, cảm thấy có nguy hiểm cậu theo bản năng lùi lại đằng sau vài bước.
Lúc nãy mạnh miệng như vậy là muốn đuổi hắn đi, chứ bản thân cậu biết rõ mình không thể ra tay với hắn, sau chuyện ngày trước cậu đã từng thề đời này sẽ không làm tổn thương hắn thêm lần nào nữa.
Hơn nữa lúc đầu cũng đã nói, nếu hắn muốn trả thù cậu cũng sẽ không đánh lại.
Huyền Mặc tiến lại gần, Thẩm Xuyên xoay người tránh nhưng bị hắn dễ dàng bắt được, nắm chặt lấy một bên tay cậu nói: "Không phải là muốn đánh nhau sao? Tại sao còn chưa động thủ?!"
"Ngươi buông tay ra... A." Thẩm Xuyên dãy dụa, Huyền Mặc dùng sức quá mạnh làm cậu muốn vùng ra, bây giờ hai người đánh tay đôi cũng chưa chắc đã thua hắn, thế nhưng Thẩm Xuyên lại không muốn mình thành người nói lời không giữ lấy lời. Ra tay không được mà tránh cũng không xong, Thẩm Xuyên khổ sở khẽ kêu lên. Mà Huyền Mặc thì không nương tay một chút nào, hắn bẻ hai tay cậu ra đằng sau lưng rồi dùng Thanh Trừng trói chặt chúng lại với nhau, Thẩm Xuyên hốt hoảng nhìn hắn: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Ta vừa phát hiện ra một điều..." Huyền Mặc dừng lại buộc dây trói lại bằng nút chết, dây này của hắn chắc như vậy linh lực cỡ nào cũng không thoát nổi, Thẩm Xuyên cũng không muốn tốn công vô ích. Chỉ là ánh mắt đó của hắn làm Thẩm Xuyên trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, cậu nuốt xuống một ngụm nhìn hắn lắp bắp hỏi: "Điều gì?"
Huyền Mặc cười nửa miệng, nhẹ nhàng bế Thẩm Xuyên lên trên tay nhìn người trong lòng mình căng thẳng co người lại, hắn cố tình cúi người xuống nói nhỏ vào tai cậu: "Ta không thể dùng lời nói nói chuyện đàng hoàng với ngươi."
Thẩm Xuyên mở to hai mắt nhìn hắn, nếu còn là người chắc chắn giờ này đã bị hành động của Huyền Mặc làm cho sợ chết khiếp rồi. Ánh mắt đó của hắn không khác gì thợ săn nhìn con mồi chuẩn bị lên đĩa, nghĩ đến đây Thẩm Xuyên lắc đầu nguầy nguậy một câu mắng chửi một câu đòi hắn thả xuống.
Mà Huyền Mặc nào nghe, thành trì này xây giống với nơi ở của hắn như vậy, hắn như ở nhà không tốn chút công sức tìm đến căn phòng quen thuộc, nhìn qua cách bài trí một lượt quả nhiên bên trong cũng giống y hệt nơi hai người từng ở chung.
Ít ra người này trong lòng có hắn mới hao tâm tốn sức đến thế. Nghĩ thế trong lòng cũng thoải mái hơn phần nào.
Cánh cửa bị linh lực đóng chặt lại, Thẩm Xuyên bị hắn ném mạnh lên giường không một chút thương tiếc, cậu hoảng sợ nén đau lăn vào trong góc.
"Huyền Mặc rốt cuộc ngươi định làm gì?"