Thấy Huyền Mặc không phản ứng gì, Thẩm Xuyên nổi hứng muốn trêu chọc cố tình nói thêm: "Không tin à? Nó quả thật là con gái ta đó, thông minh, lanh lợi, lại còn nhìn rất giống ta... A. " Chưa kịp nói hết câu, cả người Thẩm Xuyên đã bị Huyền Mặc kéo vào trong lòng. Cậu liếc mắt nhìn hắn, Huyền Mặc khẽ nhướn mày hỏi: "Con của ngươi với ai?"
"Dĩ nhiên là với thê tử của ta rồi."
"À... thê tử." Huyền Mặc kéo Thẩm Xuyên sát lại, một tay giữ chặt lấy eo, một tay đưa xuống nhéo lên vùng thịt dưới mông một cái làm Thẩm Xuyên khẽ kêu lên.
"Ta vừa ngủ với ca ca mất rồi, làm sao giải thích với thê tử của ngươi đây hả?" Hắn vừa nói vừa không ngừng xoa phần tròn trịa phía sau, Thẩm Xuyên vòng hai tay qua cổ Huyền Mặc mỉm cười: "Sao vậy? Nghe tin ta có thê tử rồi thất vọng à? Không vui? Hay ghen? Yên tâm đi con gái của ta ngoan lắm, ta sẽ kêu nó gọi ngươi là phụ thân."
"Làm gì có con nào mà tuổi còn nhiều hơn cha? Ca ca không nói ta còn tưởng đó là mẹ ngươi đó." Thẩm Xuyên bị Huyền Mặc chọc cho cười, lời này mà để Ngọc Tịnh Yên nghe thấy chắc sẽ nổi điên mất. Nói rồi, Huyền Mặc cúi gần xuống nhìn Thẩm Xuyên cười gian xảo nói: "Ca ca đã muốn có con đến vậy thì chúng ta đẻ một đứa là được."
"Hửm? Ai đẻ, ngươi đẻ nhá?" Huyền Mặc lại nhéo eo Thẩm Xuyên, tuy dùng sức nhẹ nhưng cũng khiến Thẩm Xuyên bị nhột co người lại, Huyền Mặc hôn nhẹ lên tai Thẩm Xuyên rồi khẽ nói: "Trong người ca ca còn đang giữ nòi giống của ta đấy, ngươi nói xem nên là ai?"
Thẩm Xuyên trợn trừng mắt, có cái gì đó không đúng cho lắm. Hình như độ mặt dày của Huyền Mặc ngày càng tăng rồi đúng không???
Vốn dĩ định chọc tức hắn không ngờ lại bị trêu ngược lại, Thẩm Xuyên có chút không can tâm, nhìn thấy vẻ mặt này, Huyền Mặc trong lòng lại cực vui vẻ xoa xoa má Thẩm Xuyên. Định cúi xuống gặm lấy bờ môi đang mím chặt kia, rồi tiếp tục làm 'điều nên làm' thì từ xa lại truyền đến tiếng gọi gấp gáp.
"Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, không xong rồi! Ngươi mau đi mà xem... ngoài... kia...có chuyện rồi." Tiếng nói chậm dần theo tiếng bước chân và rồi là im bặt.
Thẩm Xuyên mắng thầm trong lòng người đến không đúng lúc, vội buông Huyền Mặc ra ho khan một tiếng, cúi đầu xuống chỉnh lại quần áo. Sau khi hai người đã lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày, Ngọc Tịnh Yên vẫn không ngừng há hốc mồm một tay còn đang chỉ chỉ không nói nên lời.
Ngọc Tịnh Yên rất muốn khóc, cô hiện tại đang đau lòng có được không? Tại sao người bằng hữu duy nhất không tiếc thương, đồng cảm với cô thì thôi lại còn ở nơi này ân ân ái ái với tình lang chứ? Không quan tâm đến cảm giác của người khác sao?
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Xuyên thấy Ngọc Tịnh Yên mãi không nói nên lời đành lên tiếng hỏi trước. Ngọc Tịnh Yên trừng mắt nhìn hai người một lượt, cảm giác như thú cưng mình nuôi bao năm chuẩn bị bỏ nhà theo kẻ khác, nàng tiếc nuối đến mức nước mắt chực trào mới nặn ra được một câu: "Đồ vô lương tâm!"
Thẩm Xuyên nhíu mày: "Tìm ta chỉ để nói câu đó?"
"A..." Được Thẩm Xuyên nhắc Ngọc Tịnh Yên mới nhớ ra mục đích mình đến, vội vàng nói: "Ở ngoài có một đám người đến tìm ngươi, nói nếu còn không chịu ra gặp sẽ đánh vào đây đó!"
Nghe đến đây Huyền Mặc cũng quay ra nhìn, Thẩm Xuyên thì không lấy làm lạ cho lắm ung dung hỏi: "Lại là đám người tu chân?"
"Phải, nhưng lần này kẻ đến pháp lực cũng không phải dạng tầm thường, ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn."
Thẩm Xuyên ánh mắt thoáng chốc đã thay đổi, nhìn sang Huyền Mặc nói: "Ngươi ở đây chờ, ta đi một chút rồi về."
Huyền Mặc không trả lời, cũng không để ý đến bên cạnh còn người, tiến đến khoác tay ôm lấy Thẩm Xuyên nói: "Chúng ta cùng đi."
Ngọc Tịnh Yên: "......." Xem như ta chết rồi đi.
Ba người đi theo hướng kết giới, nếu như Lạc Thành của Huyền Mặc cho phép bất cứ ai cũng có thể vào thì Vong Thành của Thẩm Xuyên lại hoàn toàn ngược lại. Bởi vì rất đơn giản, cậu căm ghét đám người kiêu căng ngạo mạn tự cho mình là chính nghĩa kia, gặp một người muốn giết một người, sao lại có thể cho những thứ dơ bẩn đó xông vào địa bàn của mình chứ.
Khi ba người đến nơi, kết giới đã bị đám người kia làm hỏng vài chỗ nhỏ. Thẩm Xuyên vung tay thu lại toàn bộ, kết giới vừa được hạ kẻ địch cũng xuất hiện ngay trước mắt, người đến không nhiều lắm chỉ khoảng hơn hai mươi, trong đó cũng có vài người Thẩm Xuyên biết mặt. Những người này đều là đệ tử các môn phái, pháp lực không tệ đều từ Nguyên Anh trở lên. Còn có đại trưởng lão của phái Nghê Sơn, Tích Lộ chân nhân, ông ta cũng được coi là một trong những trưởng lão chức cao vọng trọng ít khi xuất đầu lộ diện, xuất hiện ở đây đúng thật là chuyện lạ. Thẩm Xuyên bỗng chốc cảm thấy hứng thú, hôm nay là ngày gì mà chỗ này của cậu đông vui vậy?
Tích Lộ vừa thấy Thẩm Xuyên xuất hiện, mặt vội đen lại tức giận quát: "Từ Huyền cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện!"
"Đừng, đừng, đừng." Tích Lộ vừa mở miệng Thẩm Xuyên đã xua xua tay cắt ngang: "Từ giờ đừng gọi ta là Từ Huyền nữa, thật không may mắn chút nào. Ta họ Thẩm tên Xuyên cứ gọi ta là Thẩm Xuyên đi, không muốn thì gọi một tiếng gia gia cũng được."
"Ngươi..." Tích Lộ tuy pháp lực cao cường nhưng tuổi tác đã không còn trẻ, vì lên Tán Tiên khá là muộn nên bộ dạng hiện tại là một đại bá ngoài năm mươi, người ta nói người càng sống lâu càng cổ hủ, khó tính. Bị Thẩm Xuyên nói một câu đã tức đến đỏ cả mặt, chĩa kiếm ra định động thủ.
Thẩm Xuyên lắc đầu nhìn về phía Huyền Mặc, cũng may Huyền Mặc của cậu có nhiều tuổi một chút nhưng cũng không cổ hủ dễ giận như lão già này nha, còn rất là đẹp nữa. Thẩm Xuyên vừa khen ngợi trong lòng xong, đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Huyền Mặc bên tai: "Cái tên Từ Huyền đấy nghĩa là gì? Không lẽ ca ca thực sự là muốn từ ta sao?"
Thẩm Xuyên: "........" Thôi xong, lúc nãy không nhớ đến Huyền Mặc còn đứng đây. Thẩm Xuyên vội lắc đầu nguầy nguậy cười trừ: "Không phải, không phải, lúc đó ta chỉ đặt bừa một cái tên thôi, không có ý gì cả. Nào có chuyện ta muốn từ ngươi chứ, đúng không?"
Càng muốn chối lại càng khẳng định điều hắn nói là đúng, Huyền Mặc nhìn Thẩm Xuyên vẻ mặt hiện rõ lên ba chữ: Ta không tin.
Rồi quay mặt đi hướng khác.
Thẩm Xuyên: "......" Nhầm rồi. Thì ra nhiều tuổi ai cũng dễ giận giống ai thôi!
"Trác Mạn Thương Huyền thì ra ngươi cũng ở đây, đúng là yêu ma chỉ đi đôi với quỷ giả hai kẻ các ngươi lại ở chung với nhau, tốt lắm ta đỡ mất công đi tìm!" Tích Lộ thấy mình bị lơ sang một bên không ai để ý nên cao giọng hùng hổ nói. Nhưng gã vừa dứt lời, ở trên mái nhà không xa truyền đến tiếng cười văng vẳng thu hút sự chú ý, đám đệ tử đằng sau Tích Lộ quay ra nhìn nhau, căng thẳng nhìn về nơi phát ra tiếng cười kia. Giờ mới để ý đã có một nam nhân ngồi đó từ lúc nào, tay cầm bình rượu một chân cong lên, tay gác trên gối vẻ mặt tươi cười nhìn về hướng này.
Hắn dùng bộ dạng khinh miệt cười một cái, khuếch trương giọng nói của mình cực kỳ lớn: "Tích Lộ ngươi già rồi nên bị mù sao? Không nhìn thấy đại ca ngươi cũng ở đây à?!" Nói xong Yến Thanh Ngọc khẽ đưa mình một cái bay lên cao, hạ xuống đứng ngay trước mắt Tích Lộ.
Ngọc Tịnh Yên nãy giờ im lặng không nói gì, nhìn thấy Yến Thanh Ngọc vội tránh đi.
"Ngươi là kẻ nào?"
"Lại dám nói những lời như vậy với Tích trưởng lão, chán sống rồi sao?"
Đám đệ tử đằng sau Tích Lộ, nhìn thấy Yến Thanh Ngọc không coi ai ra gì vội nhao nhao lên chửi rủa. Tích Lộ dơ một tay lên ra hiệu im lặng rồi nhìn thẳng Yến Thanh Ngọc, nói: "Thanh Ngọc Lan Sam lâu rồi không gặp, vừa hay đều ở đây, đã vậy hôm nay ta thành toàn cho các ngươi chôn cùng một chỗ!"
"Ha ha ha... Ngươi vừa nói cái gì?" Yến Thanh Ngọc như nghe phải cái gì nực cười lắm, hắn vừa cười lớn vừa ôm lấy bụng, đến Thẩm Xuyên cũng khẽ cười khẩy một cái. Yến Thanh Ngọc cười đến mức đám người Tích Lộ mặt đen như than mới dừng lại, hắn lau lau khóe mắt cố nhịn cười nói: "Tích Lộ à Tích Lộ, không nói ta còn tưởng ngươi đang đi đóng kịch. Ngươi nhìn lại mình đi, một Tán Tiên nho nhỏ còn coi mình là Thượng Tiên? Mà cho dù Thượng Tiên hôm nay có xuất hiện ở đây cũng chẳng là gì, một trong ba người bọn ta chỉ cần động nhẹ tay một cái đã đủ giết chết đám chuột nhắt các ngươi..."
Yến Thanh Ngọc dừng lại một chút, tuy miệng tươi cười nhưng ánh mắt lại mang vài phần sát khí, hắn trầm giọng xuống nói: "Thành toàn cho chúng ta chôn cùng một chỗ? Sao không nói ngược lại hôm nay là ngày chết của các ngươi đi?"