Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 70

Vì chuyện Thẩm Xuyên làm ngày hôm đó, quả nhiên núi Trường Bạch được các phái phối hợp canh giữ cẩn thận hơn, đi ba bước là kết giới, người đi tuần thì phải nói là dày đặc như kiến săn mồi, làm hai người tránh phát mệt. Lúc này Thẩm Xuyên và Huyền Mặc vẫn đang ung dung ngồi trên mỏm đá, nhìn đám người cầm đuốc đi đi lại lại phía xa.


Thẩm Xuyên ngồi lâu chán nản nói: "Huyền Mặc hay là ta với ngươi đánh lên san bằng cả phái Thanh Sơn luôn đi, chứ cứ đi từng chút từng chút thế này không thấy ngán sao?"


Huyền Mặc một tay khoác lên bả vai Thẩm Xuyên an ủi: "Chúng ta vẫn chưa thể cùng một lúc trở mặt với tất cả các phái được, nhỡ đâu trong lúc giao chiến, Nhiễm Cảnh thừa cơ khởi động trận pháp thì lúc đó không ai có đủ năng lực để cản lại hắn."


"Ta nói đùa vậy thôi." Thẩm Xuyên cười cười nhìn hắn: "Huyền Mặc của ta nói gì cũng có lý, nói gì cũng đúng, đều nghe theo ngươi!"


"Ca ca cũng đã hứa với ta không hành sự tùy tiện như hôm trước rồi đó."


"Ta biết rồi, ta nhớ rồi, đừng có ngày nào cũng nhắc có được không?"


"Được, được." Huyền Mặc bị cậu chọc cho cười: "Chúng đi cả rồi ta xuống thôi."


Thẩm Xuyên gật đầu, cả hai từ trên vách đá nhảy xuống. Vừa tiếp đất bốn phía vốn im lặng đột nhiên xung quanh nổi lên cuồn cuộn là gió bão, tiếng giương cung bạt kiếm người người trong đêm tối hiện ra, chẳng mấy chốc đã bao vây hai người vào giữa. Họ đã dính phải mai phục.


"Ta không gây phiền phức không có nghĩa là phiền phức không đến tìm ta." Thẩm Xuyên nhún vai, nhìn qua một đám người vừa đến.


Đã bị bao vây thế này rồi muốn không đánh cũng không được mà.


Một bạch y tu sĩ bước ra, tay hắn cầm thanh trường kiếm vẻ mặt lạnh tanh, người này cũng thuộc dạng tu vi cao trong phái, thường theo các vị trưởng bối chạm trán hai người không ít lần, hắn bước ra đanh giọng: "Quả nhiên là hai kẻ các ngươi!"


Thẩm Xuyên mỉm cười đáp lại: "Đúng vậy gia gia của ngươi ở đây, cháu ngoan còn không mau hành lễ."


Huyền Mặc khóe môi giật giật.


Từ bao giờ y lại trở nên thích khiêu khích người khác như thế, cũng may không như vậy với hắn.


"Đừng có nhiều lời hôm nay các người không còn đường thoát khỏi đây đâu, xông lên!" Tiếng hắn vừa dứt lập tức dưới đất phát ra những ánh đốm linh quang, Huyền Mặc kéo Thẩm Xuyên lùi về sau, thì ra ở dưới đã được sắp đặt sẵn toàn là những sợi dây được tẩm pháp chú, thứ này được gọi là Tri Song với người thường thì không sao nhưng lại thứ khắc tinh của quỷ. Gọi là khắc tinh, không phải vì nó có thể gây ra đại họa lớn gì, chỉ đơn giản là không dễ tháo bỏ cũng như chặt đứt, nếu bị buộc lại trong một thời gian dài pháp lực trong người không thể thi triển.


Huyền Mặc cùng Thẩm Xuyên nhún người bay lên cao, xung quanh tứ phía mỗi người cầm đầu một sợi dây, tạo thành một cái lưới trải dài chỉ chực chờ họ rơi vào bẫy.


Tu sĩ ban nãy lại ra hiệu: "Tất cả đệ tử chú ý bày pháp trận!"


Lời hắn vừa dứt những tu sĩ khác nhận lệnh bày ra pháp trận tập luyện sẵn, người này xếp trên người kia bao vây sáu hướng, từ mỗi phía lao vào.


Tiếng kiếm xé gió vang lên bên tai, Huyền Mặc lâu lắm rồi mới triệu ra Thanh Trừng, còn Thẩm Xuyên triệu ra thanh kiếm đen của mình hai tựa lưng vào nhau lập tức ứng chiến. Hai người y phục phất phơ tung bay trên cao, phía dưới có Tri Song không thể cứ vậy tiếp đất đành ở trên không ra tay.


Mũi kiếm lao vào tầm mắt, Thẩm Xuyên nghiêm túc lại nâng thanh kiếm của mình lên, binh khí chạm vào nhau vang lên những tiếng sắc lạnh chói tai, từng đạo linh lực tuôn ra không ngừng. Đám tu sĩ kia đông nhưng còn thua xa mới đấu được với hai người họ.


Qua một hồi lâu hết người này lại người kia ngã xuống, tu sĩ lúc đầu thấy tình hình không ổn sắc mặt càng ngày càng kém, hắn quay qua ra lệnh cho đệ tử bên cạnh bắn ra pháo nhờ người đến ứng cứu. Một tiếng động lớn vang lên, pháo hiệu bắn lên trời tạo ra ngàn ánh lửa rực rỡ.


Thẩm Xuyên vừa đánh vừa quay qua Huyền Mặc khen ngợi: "Pháo hoa đẹp ghê."


Huyền Mặc: "...Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi, đợi thêm có người đến thì phiền phức."


Thẩm Xuyên hiểu ý nghiêm túc lại, lấy hai ngón tay trỏ vuốt dọc theo thân kiếm chuẩn bị ra tuyệt chiêu, Huyền Mặc dơ cao Thanh Trừng lên phía trên, cả hai ra hiệu bằng ánh mắt gần như cùng lúc ra tay. Bốn phía lập tức nổi lên cuồng phong dữ dội, đạo linh lực cuồng mạnh làm đám tu sĩ văng ra một đoạn dài, ngay ca tu sĩ lúc nãy chuẩn bị lao lên cũng bị chiêu này làm cho choáng váng ngã xuống, nhìn đám tu sĩ một nửa đã chết một nửa rên rỉ. Thẩm Xuyên giữ nguyên tư thế ở trên cao khẽ nhẩm pháp chú, bỗng chốc một thanh kiếm đã được nhân đôi lên thành trăm, Thẩm Xuyên đưa hai ngón tay trỏ lên nhìn quanh một lượt, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: "Giết!"


Thân kiếm rung lên một hồi rồi theo lệnh lập tức hướng người còn sống mà điên cuồng đâm chém, Thẩm Xuyên đứng ở giữa nhìn những sinh linh đã gần cạn kiệt sức lực vẫn gắng gượng chạy qua chạy lại, muốn tìm đường sống mà khóe môi chỉ hơi nhếch lên, đến khi đã xác định tất cả đã chết sạch Thẩm Xuyên mới thu hồi kiếm về. Cả hai tiếp đất lại lần nữa đứng trước cả núi thi thể.


"Cái này là họ gây sự với chúng ta trước." Thẩm Xuyên ánh mắt nhìn về phía Huyền Mặc giải thích.


"Ừm." Hắn lạnh nhạt một tiếng rồi nói: "Đi thôi."


Thẩm Xuyên đang định rời đi theo đột nhiên ánh mắt chợt lạnh đi, hướng về phía cỏ đằng sau lớn tiếng: "Kẻ nào?"


Huyền Mặc cũng dừng chân lại, rõ ràng ở trong bụi cỏ đó có tiếng động, hai người từ từ tiến về hướng đó. Thẩm Xuyên dùng linh lực một nhát chém bay đám cỏ vướng víu, bên trong phát hiện ra một ông cụ và một đứa bé gái đang run cầm cập ôm lấy nhau, ông cụ nhìn hai người kéo bé gái xuống cầu xin: "Cầu xin hai vị mở lòng khai ân, hai ông cháu chúng tôi chỉ là bị lạc đường đến đây, thật sự không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì cả, mong hai vị đừng giết chúng tôi!"


Ông cụ vừa nói vừa kéo đầu bé gái liên tục dập đầu xuống đất, Thẩm Xuyên khẽ quay qua nhìn Huyền Mặc, suy nghĩ một lúc rồi ánh mắt dịu xuống kéo tay áo hắn nói: "Chúng ta đi."


"Đa tạ hai vị tha mạng, đa tạ hai vị không giết!" Tiếng ông cụ liên tục cảm kích nhưng Thẩm Xuyên coi như không nghe thấy, cùng Huyền Mặc dùng thuật pháp bay về một hướng khác, nơi này rất nhanh sẽ có người đến không thể tiếp tục ở lại. Huyền Mặc từ đầu đến cuối không nói gì chỉ ôm nhẹ lấy eo Thẩm Xuyên, cậu mỉm cười nhưng có cười cũng không thể che đi vẻ mặt lạnh lẽo không rõ cảm xúc.


Cả hai đi không quá xa, tạm dừng ở một ngôi nhà bỏ hoang có thể do tu sĩ ngày trước tu luyện để lại. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ hai người quyết định nằm nghỉ ngơi, Thẩm Xuyên bên cạnh ôm lấy Huyền Mặc đầu liên tục dụi dụi vào người hắn, chả có vẻ gì là muốn nghỉ chút nào. Huyền Mặc mỉm cười nói: "Tiêu hao nhiều pháp lực như thế ca ca không thấy mệt sao?"


"Một chút cũng không thấy." Nghe Huyền Mặc mở lời trước, Thẩm Xuyên cũng không che giấu nữa trở mình ngồi trên người hắn, khóe mắt cong lên: "Vẫn còn dư sức làm nhiều chuyện."


Nói rồi cúi người xuống gặm lấy môi hắn.


Người ta đã chủ động hắn cũng nào dễ dàng bỏ qua, Huyền Mặc lập tức đổi khách thành chủ áp đảo Thẩm Xuyên xuống dưới thân. Trong cơn triền miên, Thẩm Xuyên liên tục khiêu khích nào là


"Ngươi nhanh lên một chút."


"Có được nữa không thế?"


"Nếu không được thì để ta nằm trên cho."


Từng câu nói như chọc đến khí phách vốn có của nam nhân. Trong căn nhà hoang chật vang lên những tiếng nức nở, dù vậy Thẩm Xuyên vẫn không ngừng dụ dỗ hắn làm hết lần này đến lần khác.


Cố quên đi cảm giác toàn thân như bị nhào nát, Thẩm Xuyên vốn lẽ đã ngủ đột nhiên trở mình quay qua nhìn Huyền Mặc, cậu dùng bàn tay trắng nõn của mình từ từ vuốt ve khuôn mặt hắn, rồi đến ấn đường Thẩm Xuyên dừng lại một chút, truyền ma khí lên đầu ngón tay rồi điểm lên người hắn.


Thẩm Xuyên thu tay lại khẽ gọi: "Huyền Mặc.... Huyền Mặc?"


Không có tiếng trả lời, dĩ nhiên đó cũng là mục đích mà cậu muốn.


Thẩm Xuyên ngồi dậy chỉnh lại quần áo, che dấu đi cảm giác hai đùi không ngừng run lên, cậu quay qua nhìn hắn không quên tạo ra một kết giới rồi lặng lẽ đi ra ngoài.


Chân Thẩm Xuyên vừa bước khỏi cửa thì phía sau Huyền Mặc từ từ mở mắt...

Bình Luận (0)
Comment