Sau khi tỉnh tỉnh mê mê mà đem weibo quấy đến long trời lở đất, trong lòng Đoạn Ngọc Giác khen khen chính mình một phen, cảm giác mình thực sự là quá hiểu ý hòa ái dễ gần, vì vậy sau khi đóng weibo Đoạn Ngọc Giác ngược lại đi liên hệ Liên Phương.
Trên quang não của Đoạn Ngọc Giác từ từ xuất hiện thân ảnh của Liên Phương, Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy hắn còn hơi cười cười, gương mặt tinh xảo giống như thiên sứ, “Tìm tớ có chuyện gì?”
“Mẫu phụ của tớ thật giống như ngã bệnh, ” Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày nói, “Hắn đang uống thuốc, tâm tình thật không tốt, đây thật giống như là một chứng bệnh không dễ chữa trị.”
“Ồ ~” nụ cười trên khóe miệng của Liên Phương dần dần trở nên trêu chọc, “Nguyên lai đan dược sư đại nhân của chúng ta cũng sẽ lo lắng người khác a?”
“…” Đoạn Ngọc Giác câm miệng không nói lời nào, cậu tinh tế nhìn Liên Phương, luôn cảm giác Liên Phương thật giống mập một chút, đây thật là một chuyện khó mà tin nổi.
Không chỉ là mập, sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay trải qua rất tốt.
Bị con ngươi đen của Đoạn Ngọc Giác nhìn vào, dù là Liên Phương đều có chút không chịu được, đành phải cười nói: “Cậu không luyện chế đan dược chữa trị cho ngài ấy?”
“Cái kia sẽ hữu dụng sao?” Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày, ở trong bộ tộc hoa yêu, chữa trị đan là cho anh nhi hoặc là tiểu hoa yêu mới mấy tháng không có sức đề kháng dùng, thế nhưng bên trong tất cả đan dược chỉ có một viên đan dược chữa trị như thế.
Có người là hoa yêu chữa trị sư, đan dược sư hoàn toàn không cần luyện chế đan dược chữa trị.
“Đúng là đan dược chữa trị chỉ dùng cho anh nhi hoặc là tiểu hoa yêu mới mấy tháng không có sức đề kháng, thế nhưng đó là bởi vì chúng nó khi đó vẫn không có linh lực bảo vệ, rất dễ bị một ít bệnh khuẩn nhiễm khuẩn, mà chữa trị đan có thể khiến cho vi khuẩn gây bệnh biến mất.”
“Mẫu phụ của cậu cũng chỉ là bị bệnh khuẩn làm hại thôi, ” Liên Phương quay người cầm chén nước, “Bệnh khuẩn ở cái đại lục này chữa trị đan là có thể chữa được, cũng không phải ở trên chiến trường gãy cánh tay gãy chân cần tớ trong nháy mắt giúp bọn họ cầm máu nối liền, chút chuyện nhỏ này cũng tới tìm tớ, Tiểu Giác cậu đây là quan tâm sẽ bị loạn sao?”
Liên Phương nói xong lời cuối cùng, hai con mắt hơi loan lên, tạo thành một cái giả dối độ cong.
Đoạn Ngọc Giác trầm mặc nhìn đôi mắt trong suốt giống như nhìn thấu hết thảy mọi thứ kia của Liên Phương, nửa ngày mới cứng ngắc nói: “Tớ đi luyện chế đan dược.”
“Xì xì, ” Liên Phương nhất thời nhịn không được trực tiếp bật cười, hết cách rồi, bộ dáng người này trốn tránh thực sự là quá manh, giống như một con chuột đồng vậy, làm gì còn dáng vẻ lẫm liệt không thểm xâm phạm ngày hôm qua?
Mong muốn đùa dai trong nội tâm Liên Phương mãnh liệt bạo phát, cười nói: “Nam thần ngài luyện chế đan dược có thể hay không để cho nhân gia nhìn a ~ nhân gia nguyện ý vì ngài sinh tiểu bảo bảo ~!”
Bước chân của Đoạn Ngọc Giác lảo đảo một cái, trực tiếp ngã ở trên giường, bất động một lúc lâu trong tiếng cười to của Liên Phương.
Quả thực hơi quá đáng! Đoạn Ngọc Giác tức giận nghĩ, lấy tay đóng cửa video trò chuyện.
“Tớ chỉ là muốn hài tử mà thôi…” Liên Phương lẩm bẩm nói, trong con ngươi tất cả đều là cười trên sự đau khổ của người khác.
Liên Phương hoàn toàn không có ý thức có một thú nhân đã bước vào bên trong gian phòng, còn ở sau người hắn.
“Em muốn hài tử?” Thú nhân cao to tự nhân mang theo một vẻ uy nghiêm, ngay cả nói chuyện cũng có mấy phần cứng ngắc, tựa hồ đứng ở bên người Liên Phương, mỗi một miếng thịt trên người cũng căng thẳng.
Liên Phương: “…” Ngọa tào ngươi nói cái gì a có thể nói tiếng người sao?
Thú nhân ôm lấy Liên Phương, cằm khoát lên trên đầu Liên Phương, ngữ khí trầm thấp mà ôn nhu, “Không phải nghĩ nhiều.” Tạm thời không có hài tử cũng không sao, chúng ta sớm muộn sẽ có hài tử, cho nên em không cần lo lắng.
Liên Phương: “…” Ngươi có thể nhiều lời vài chữ sao? Ngươi cho rằng ta là đầu óc của ngươi à ngươi nói bốn chữ ta có thể não bổ một đống?!
Liên Phương bình tĩnh mà đẩy thú nhân một cái, thú nhân không để ý nhất thời bị hắn đẩy ra ngoài, dưới con mắt âm u của thú nhân, Liên Phương thản nhiên nói: “Tôi đói.”
“Ân.” Thú nhân cao to gật gật đầu, khom lưng sửa sang lại cổ áo cho Liên Phương, mở cửa thỉnh Liên Phương đi ra ngoài, mình mới đi ra ngoài đồng thời đóng cửa.
*******
Đoạn Ngọc Giác đóng cửa video trò chuyện liền đi luyện chế đan dược, loại đan dược này đối với cậu mà nói rất đơn giản, cậu luyện chế cũng rất dễ dàng. Chờ những đan dược này luyện chế tốt, Đoạn Ngọc Giác tìm cái bình nhỏ đem chúng nó sắp xếp gọn, dự định ngày mai mài thành phấn bỏ vào trong cháo của Ty Tu để hắn uống vào.
Sáng ngày thứ hai lúc thức dậy, Đoạn Ngọc Giác tìm quản gia làm bát cháo hoa, sau đó phất phất tay để cho quản gia rời đi, đem đan dược đã mài thành phấn bỏ vào bên trong cháo hoa, không ngừng mà quấy, cuối cùng cảm thấy xem cũng không thấy gì mới đem cháo hoa bưng đi. Mãi cho đến Đoạn Ngọc Giác nhìn chằm chằm Ty Tu đem chén cháo kia uống vào, Đoạn Ngọc Giác mới an tâm rời đi.
Cái phương diện chữa trị này vẫn là Liên Phương có kinh nghiệm hơn, hắn nếu nói có thể liền nhất định có thể, nghĩ như vậy, Đoạn Ngọc Giác an tâm không ít, liền cũng an tâm đi.
Ngày hôm nay đi Công đoàn đan dược sư tập hợp, rồi tiếp đãi đám nhân sĩ liên bang kia, sau đó mang theo bọn họ đi tới trường học đệ nhất của đế quốc.
Đều là đan dược sư, tự nhiên cũng là đi vây xem đan dược hệ a, những học sinh này ngày hôm qua đều nhận được thông báo, ngày hôm nay đều lấy mặt tốt nhất bày ra trước mặt bọn họ.
Trong phòng học rộng rãi sáng ngời, các học sinh cố ý ăn mặc trang phục gọn gàng thần thái sáng láng, mấy chục đôi mắt hữu thần chặt chẽ theo dõi theo thân ảnh của lão sư, nghe giảng bài cực kỳ nghiêm túc.
Bởi vì bọn họ đến, ngay cả khóa thực tiễn đã được an bài tốt cũng bị hủy bỏ, hết thảy đổi thành khóa lý luận.
Thề sống chết không cho liên bang một chút cơ hội tìm cớ.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngày hôm nay Nam Khanh Hoa hết sức thành thật, dưới con mắt có một vòng xanh đen, tinh thần thoạt nhìn rất tồi tệ, ngay cả tìm cớ đều không tìm, mắt buồn ngủ mông lung quả thực chính là ngày hôm trước Đoạn Ngọc Giác.
A Tát trừng hắn vài lần, Nam Khanh Hoa vẫn là dáng vẻ đó, con mắt của Lan Kỳ Phong xoay một cái, cười nói: “Nam khanh Hoa tiên sinh cần nghỉ ngơi một hồi sao?”
“Không cần!” Nam Khanh Hoa bị A Tát bấm một cái, suýt chút nữa nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt nói: “Đều là cái đống giường chiếu tồi tệ của để quốc, ta căn bản là ngủ không được!”
“Há, ” Lan Kỳ Phong lý giải gật gật đầu, “Giường chiếu không thoải mái xác thực không dễ để cho mọi người ngủ.”
“Đúng!” Nam Khanh Hoa lớn lối nói, “Ngươi cho chúng ta thiết lập loại phòng ngủ này chính là hại chúng ta!”
“Ân, ” Lan Kỳ Phong tràn đầy cảm xúc gật gật đầu, nói với tam trưởng lão, “Tiểu Tam, đã bảo cậu không nên mua giường chiếu của liên bang rồi mà, Nam Khanh Hoa tiên sinh cảm thấy giường chiếu kia quá kém!”
Mặt của Nam Khanh Hoa đều phồng thành màu gan lợn, tàn bạo mà nhìn Lan Kỳ Phong, nói, “Liên bang chúng ta mới sẽ không ra loại hàng nhái dỏm này đâu!”
“Nào có a, ” Tam trưởng lão vô tội nói, “Ta rõ ràng là tìm Nam chủ tịch quốc hội, vì sợ các người trụ không quen, không nghĩ tới Nam chủ tịch còn chưa đủ hiểu rõ cậu a, ai…”
Sắc mặt của Nam Khanh Hoa đặc biệt khó coi, tàn bạo mà nhìn Tam trưởng lão, ánh mắt chuyển hướng Đoạn Ngọc Giác hận không thể trực tiếp đem cậu ăn, mãi đến tận khi Tây Lộ hung hăng liếc hắn một cái, hắn mới quay đầu không nói.
Mã đản, tên Đoạn Ngọc Giác khốn khiếp kia cho chúng ta phương thuốc không thể thành công! Tối hôm qua thí nghiệm lâu như vậy, còn đem phương thuốc truyền tới trong căn cứ tiến hành thí nghiệm, chính là không có thành công!
Lò luyện đan của bọn họ đều sắp nổ hết!
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên cảm nhận được ánh mắt giống như giết người kia, tự nhiên cũng cảm giác được sóng tinh thần của Nam Khanh Hoa, trong con ngươi chợt lóe một tia thú vị. Người muốn viên đan dược kia, chính là Nam Khanh Hoa sao?
Đoạn Ngọc Giác ý vị thâm trường nhìn Nam Khanh Hoa một cái, đột nhiên bắt đầu mong đợi cảnh tượng buổi tối Nam Khanh Hoa yêu cầu cùng mình trò chuyện.
Vậy nhất định vô cùng thú vị.
Đoạn Ngọc Giác bồi tiếp mấy người liên bang đi xung quanh, mỗi một phòng học đều vào xem xem. Nam Khanh Hoa khốn đốn căn bản không khí lực cùng Đoạn Ngọc Giác đấu võ mồm, chỉ là đám người Lan Kỳ Phong còn đang khẩu chiến. Tây Lộ hỏi tại sao không có khóa thực tiễn, Lan Kỳ Phong cười híp mắt đánh thái cực, có lẽ là chương trình học thiết lập vấn đề đi.
Cứ đi dạo như thế cho đến giữa trưa, liên bang một chút lợi lộc đều không chiếm được, chỉ có thể theo đám người đế quốc đi đến nhà ăn chuẩn bị ăn cơm. Trong lúc đó, A Tát lấy một cái cớ thuận tiện để đi ra ngoài, trên thực tế là mở ra quang não quay một đoạn video đám người đế quốc ở trong phòng ăn, tìm kiếm hiện tượng học sinh đế quốc không văn minh, ý đồ bôi đen đế quốc.
Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn là, học sinh của trường học đệ nhất đế quốc đều ngay ngắn có trật tự, quy quy củ củ quả thực không giống như là học sinh ở cái tuổi này. A Tát đi dạo một vòng, thất bại xóa bỏ video, giữ lại này thứ đồ hư làm cái gì? Để làm rạng rỡ thêm mặt của đế quốc sao?
Đế quốc vốn là làm dáng!
A Tát hung tợn nghĩ, con mắt lóe lên, một kế hoạch hiện lên trong đầu. Đoạn Ngọc Giác luôn không khả năng lúc nào cũng được người khen đi! Đều sẽ có người đố kỵ hận cậu đi? Không bôi đen được tố chất của học sinh đế quốc, hắn vẫn có thể bôi đen Đoạn Ngọc Giác!
Không thể ra tay ở nơi có nhiều người, người nhiều như vậy tuyệt đối sẽ không nói Đoạn Ngọc Giác không được. A tát đi bộ ra nhà ăn, mở ra chức năng video của quang não, sau đó đội lên một cái mũ lấy từ trong túi của mình, đem áo khoác thay đổi một đổi, đeo lên kính mắt. Sau khi cảm thấy hoàn toàn không giống với lúc nãy, hắn mới đi đến một góc ít học sinh.
Phát hiện mục tiêu, con ngươi của A Tát sáng ngời, nhìn giống cái một thân đen thui có vẻ tối tăm chán đời, trong lòng xẹt qua vẻ vui sướng, học sinh như vậy rất dễ mang hận nha!
“Này, xin chào, ” A Tát cúi đầu nhỏ giọng nói, “Nơi này thật đúng là lạnh a?”
“Ân, ” người kia không quan tâm đáp, A Tát thở phào nhẹ nhõm, còn dễ tiếp cận hơn so với tưởng tượng của mình.
“Xin hỏi, Đoạn Ngọc Giác ở nơi nào?” A Tát cẩn thận nhấc lên đề tài.
Ánh mắt của người kia lóe lên một tâm tình nào đó, nhìn A Tát nói: “Ân… Đoạn Ngọc Giác thật giống ở nhà ăn, anh cũng là người ngưỡng mộ của Đoạn Ngọc Giác sao?”
Câu nói sau kia hơi gấp một chút, phối hợp thanh âm khàn khàn của người kia, không biết còn tưởng rằng người này hận chết Đoạn Ngọc Giác rồi đó.
Trong lòng A Tát vui vẻ, trên mặt lại giống như xấu hổ cúi đầu, nói: “Ân…”
“Đan dược của Đoạn Ngọc Giác thật lợi hại, em rất kính nể cậu ấy…”
Ánh mắt của người kia sáng lên, A Tát chuyển đề tài, uể oải nói: “Thiên phú của Đoạn Ngọc Giác thật tốt, thiên phú của anh thật là tệ, vĩnh viễn cũng không thể đến được trình độ như hắn…”
Lời còn chưa nói hết, người kia ‘Thịch’ bỗng nhiên đứng lên, lửa giận ngút trời nói: “Nam thần hết thảy đều là nỗ lực có được! Mới không phải dựa vào cái gì thiên phú!Thiên phú tinh thần lực của nam thần chỉ có năm! Nhiều nhất tính là trên trung cấp một chút, nhưng là nam thần vẫn có nhiều thành tựu như vậy! Đây là nam thần chính mình nỗ lực, sao ngươi dám tùy ý bố trí nam thần?!”
“Ngươi nhất định không là yêu thích nam thần! Ngươi chính là đến hắc nam thần! Ngươi cái tên khốn kiếp ta liều mạng với ngươi!”
A Tát hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là tình huống như thế, lập tức không phản ứng lại, bị người kia nhào vào, mũ lập tức bị hắn làm rơi. Trong lòng A Tát tràn đầy dự cảm không tốt, chỉ nghe người kia hô: “Ngươi là sứ giả liên bang?”
Ánh mắt của người kia nhìn một chút, “Ngươi dĩ nhiên mở ra video!”
“Liên bang hèn hạ!” Người kia cưỡi ở trên người A Tát la lớn, “Người đến người đâu!! Người liên bang đánh đập ta! Người liên bang muốn giết ta!!”