Chương 10: Phụ tử suốt ngày hận nhau
Kinh đô rất nhiều người chú ý đến nhất cử nhất động của Hoàng Thiên Trấn, Hoàng Thiên Trấn tra được chút gì, đa phần bọn hắn cũng đều biết.
Tể Tướng phủ “Bùm”
Trần Hoài Giang che giấu tâm trạng rất sâu lúc này cũng nổi giận, đây là lần đầu tiên hắn ném cốc.
"Là ai, là ai sinh sự vào lúc này."
Trần Hoài Giang siết chặt nắm đấm, chuyện mà hắn sợ nhất đã phát sinh rồi, triều đình vừa mới bắt tay vào tiếp quản Hắc Giáp quân đoàn, không nhìn thấy Đông Võ Vương có một xíu dao động.
Chỉ sợ một chút tâm tình của Đông Võ Vương sẽ ảnh hưởng đến việc triều đình tiếp nhận Hắc Giáp quân đoàn, nhưng cứ khăng khăng vào lúc này lại có người giở trò quỷ, đụng vào Thanh Long vệ, đây là sợ Đông Võ Vương không nổi nóng sao.
"Không được, các đại thế lực đều không muốn nhìn thấy Đông Võ Vương trả lại binh quyền cho triều đình, bọn hắn đều đang ép Đông Võ Vương tạo phản."
"Thái độ của Đông Võ Vương là có thay đổi, nhưng ta không thể đánh cược, cũng không dám đánh cược, vẫn là phải đề phòng một chút đối với Đông Võ Vương."
Trần Hoài Giang không phải sợ Đông Võ Vương, hắn là sợ âm mưu quỷ kế của các đại thế lực, nhiều âm mưu quỷ kế bức Đông Võ Vương tạo phản như vậy, Đông Võ Vương thật sự bị ép tạo phản cũng không có gì kỳ quái.
Trần Hoài Giang không dám nghĩ quá nhiều, liền vội vàng đứng dậy chạy đến hoàng cung thương lượng bố cục với hoàng đế, để phòng các biến hoá đột ngột.
"Vương gia, Phượng Hoàng vệ, Huyền Vũ vệ cùng Bạch Hổ vệ bị điều động khẩn cấp rồi."
"Phượng Hoàng vệ tăng cường thủ vệ Hoàng thành, Huyền Vũ vệ cùng Bạch Hổ vệ mơ hồ tạo thành cảnh tuyến phòng bị đối với Thanh Long vệ, Lôi Bình thống lĩnh truyền tin hỏi chỉ lệnh của Vương gia ngài là cái gì?"
"Hắc Giáp quân đoàn cũng xuất hiện một số náo động, một bộ phận bọn họ cho rằng Vương gia ngài là không thể nào hạ mệnh lệnh để cho cho triều đình tiếp nhận bọn họ."
"Cho rằng ngài là bị triều đình giam lỏng, hạ mệnh lệnh như vậy là bị ép, có mấy Tướng Quân đã chuẩn bị mang binh vào cung cứu Vương gia ngài."
Lý Quý cúi đầu báo cáo tin tức thu thập được với Hoàng Đông Kiệt.
"Thật là, không có người nào khiến ta bớt lo."
"Truyền lệnh cho Lô Bình, không cần làm cái gì cả, nên làm gì thì làm."
"Về phần Hắc Giáp quân đoàn bên kia, bảo Bạch Lão mang theo bức thư ta tự
tay viết đi một chuyến. Đọc xong bức thư ta tự tay viết, còn có người nào liều lĩnh, Trình Lão Tướng Quân sẽ biết giải quyết như thế nào."
"Về phần những chuyện khác, chờ ta xem xong đống thư tịch này rồi nói."
Lý Quý thấy chủ tử không nói gì thêm, liền đứng dậy lui xuống sắp xếp.
Thiên lao
Hoàng Thiên Trấn đi về phía phòng giam giam giữ Lôi Diệp.
"Đại Thế Tử, cứu ta, ta là bị oan, ta không có sát hại Triều Dương Công Chúa."
Lôi Diệp nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thiên Trấn, không nói hai lời liền trực tiếp quỳ xuống.
Bây giờ người có thể cứu hắn chỉ có Đại Thế Tử, nếu như ngay cả Đại Thế Tử cũng vứt bỏ hắn, vậy thì hắn thật sự sẽ bị chết oan mất.
"Ngươi nói ngươi là bị oan, vậy ngươi có thể nói cho ta biết."
"Tại sao trong góc phòng của Triều Dương công chúa lại có mảnh vỡ ngọc bội trên người ngươi?"
"Tại sao có người nhìn thấy ngươi quanh quẩn gần nơi ở của Triều Dương công chúa?"
"Tại sao hung khí sát hại Triều Dương công chúa lại ở trong phòng ngươi?"
Trong lòng của Hoàng Thiên Trấn khẳng định là có người dùng việc này để tính kế phụ vương hắn, nhưng hắn phá án chính là cần chứng cứ, hắn cũng hy vọng Lôi Diệp là bị hãm hại.
"Đại Thế Tử, chuyện buổi sáng ngày hôm trước, ta không nhớ. Khi đó ta không biết bị ai đánh ngất, tỉnh lại, ta đã phát hiện ngọc bội tùy thân của ta bị thiếu một mảnh nhỏ."
"Khi đó ta không tra ra là ai đánh ngất ta, ta cũng không hiểu."
"Ai ngờ sau đó, quan binh xông vào chỗ ở của ta, còn tìm ra hung khí ở trong phòng của ta."
"Nhìn thấy hung khí loang lổ vết máu, ta cũng trợn tròn mắt, ta không hề biết trong phòng ta có giấu hung khí kia."
Lôi Diệp cảm giác bản thân thật sự rất oan uổng, bị hãm hại cũng không phải hãm hại như vậy.
"Vậy người khác nhìn thấy ngươi quanh quẩn gần chỗ ở của Triều Dương công chúa, ngươi giải thích thế nào đây?"
Hoàng Thiên Trấn tiếp tục hỏi.
"Đại Thế Tử, người giang hồ biết dịch dung thuật cũng không ít, nếu người khác muốn hãm hại ta, dịch dung dáng vẻ của ta sát hại Triều Dương Công Chúa cũng không khó."
"Nếu như ta thật sự là hung thủ, tại sao ta có thể ngu ngốc giấu hung khí ở trong phòng của mình chứ, trực tiếp tìm một chỗ tiêu hủy hung khí khó sao."
"Nếu ta muốn giết Triều Dương công chúa, tại sao ta không che giấu diện mạo, ngu ngốc lấy dung mạo thật quanh quẩn gần chỗ ở của công chúa để nhiều người nhìn thấy, ta đây là chê bản thân không đủ rõ ràng sao?"
"Ngọc bội không nói, Đại Thế Tử, vu oan hãm hại rõ ràng như vậy. Đây là có người muốn mượn cơ hội tính kế phụ vương của Đại Thế Tử ngài."
Người có chút thân phận, bình thường con cái không ngu xuẩn, ngoại trừ chịu ảnh hưởng giáo huấn trong thời gian dài ra, đại bộ phận đều rất thông minh.
Lôi Diệp cũng suy nghĩ đến việc hãm hại hắn, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến ai, thêm với suy đoán, sau đó hắn đã gần như biết được bản thân đóng vai trò gì.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, người ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống. "Ngươi cảm thấy ai có khả năng hãm hại ngươi nhất?"
Hoàng Thiên Trấn phát giác được Lôi Diệp rất có đầu óc, quyết định hỏi thử.
"Đại Thế Tử, ta làm sao có thể biết là ai hãm hại ta, nếu ta thông minh như vậy, ta đã không ở nơi này rồi."
Lôi Diệp với vẻ mặt khổ sở nhìn Hoàng Thiên Trấn.
"Hay là, ngươi tự sát đi. Biến thành dáng vẻ ngươi sợ tội tự sát, ngươi gánh chịu toàn bộ, như vậy đều tốt cho phụ thân ngươi và phụ vương ta."
Hoàng Thiên Trấn lẳng lặng nhìn Lôi Diệp, Lôi Diệp cũng sững sờ nhìn Hoàng Thiên Trấn, nhất thời một mảnh yên tĩnh trong không khí.
"Nói đùa thôi, ngươi yên tâm đợi đi, nếu như tìm được chứng cứ, sẽ thả ngươi ra."
Hoàng Thiên Trấn nói xong cũng xoay người rời đi.