Lời này vừa nói ra, mọi người đều mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoàng Đông Kiệt, ánh mắt sáng rực không gì sánh bằng.
"Thế nào, không ai nguyện ý đi theo ta à?"
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy đám người không nói lời nào, lại hỏi một câu.
"Có thể đi theo Đại Tông Sư chưa tới 60 tuổi, không có ai ngốc mà từ chối."
"Ta muốn biết, mấy người chúng ta đối với ngươi mà nói có lẽ đều là râu ria, vì sao ngươi còn cần chúng ta?"
Có người đặt câu hỏi.
"Giết các ngươi có chút lãng phí, sao không lợi dụng phế vật theo ta lăn lộn chứ?"
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng đáp.
"Tại sao ngươi yên tâm chúng ta như vậy, chúng ta chính là người của các phương thế lực, hơn nữa chúng ta biết rất nhiều bí mật của ngươi, Thương Long Toái Phiến, có không biết bao nhiêu Phục Sinh Đan..."
Lại có người đặt câu hỏi.
"Các ngươi từng thấy Đại Tông Sư sợ cái gì chưa, ta sẽ sợ các ngươi phản bội ư, suy nghĩ nhiều rồi."
Đúng vậy, Đại Tông Sư cao cao tại thượng có khi nào sợ bất cứ chuyện gì chứ! "Bọn ta nguyện ý đi theo đại nhân ngài."
18 vị cường giả Tông Sư—— thần phục rồi.
“Bên ngoài các ngươi đã là người chết rồi, về sau các ngươi chính là Ảnh tử của ta, chuyên môn giúp ta xử lý những phiền toái không cần thiết.”
“Các ngươi ở vương phủ nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày trước, rất nhanh sẽ có an bài cho các ngươi.”
Tiếp đó, Hoàng Đông Kiệt triệu quản gia Lý Quý tới an bài những người này, hắn thản nhiên trở về phòng suy nghĩ mọi chuyện.
“Muốn khiêm tốn thì dưới tay phải có một tổ chức mạnh mẽ, nếu không phải tự làm mọi việc sẽ rất rắc rối.”
Hoàng Đông Kiệt ở trong phòng suy nghĩ một chút, quyết định vì ngày sau bảo đảm cho sự khiêm tốn của mình, hắn bắt đầu nghĩ làm thế nào an bài đám người này.
Một từ: mạnh mẽ.
Không mạnh mẽ thì làm sao được, nếu gặp phải chuyện phiền toái siêu cấp xử lý không tốt, đây không phải là vả vào mặt hắn hay sao?
Mười tám người này cần bồi dưỡng, không, không chỉ mười tám người này, tất cả cường giả Tông Sư ẩn giấu trong vương phủ đều cần bồi dưỡng.
Suy nghĩ một chút, Hoàng Đông Kiệt dứt khoát mang mười tám người này cùng tất cả cường giả Tông Sư trong vương phủ cộng lại cùng sáng tạo ra một tổ chức. Thánh Đình Hội.
Gọi Thánh Đình Hội là được rồi, tổ chức chuyên môn phục vụ hắn, mà hắn chính là Thánh chủ.
Hoàng Đông Kiệt liệt kê ra một danh sách, bên trong đều là tài nguyên bồi dưỡng Thánh Đình Hội. Tỉ mỉ xem danh sách trong tay một hồi, Hoàng Đông Kiệt hài lòng gật đầu.
Tài nguyên có rồi, nên nghĩ đến trang phục thống nhất của các thành viên Thánh Đình Hội.
Trang phục không chỉ để mặc đẹp mà còn để tạo nên sự bí ẩn, khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác không hề đơn giản, nói trắng ra thì phải có cảm giác bức bách. Hoàng Đông Kiệt nghĩ đến một bộ anime mà kiếp nào đó đã từng xem, trang phục của các thành viên tổ chức Akatsuki trong Naruto cũng khá đẹp.
Trang phục hỏa vân thêu vài đám mây đỏ và chiếc mũ tre màu nâu có chuông gió trên đầu, nói không thần bí thì là giả.
Vì thế Hoàng Đông Kiệt mặt dày vô sỉ trộm mượn kiểu dáng đó, về phần các đặc điểm khác như mã nhẫn thì không cần, chỉ cần hai thứ hỏa vân phục và chiếc mũ màu nâu để che đi khuôn mặt là đủ rồi.
Hoàng Đông Kiệt rất hài lòng với tác phẩm của mình, để Lý Quý cầm danh sách xuống sắp xếp.
Chỗ nào đó trong đại sảnh trong vương phủ có hơn bốn mươi người đã bí mật tụ tập. Hơn bốn mươi người này không phải ai khác mà chính là tất cả cường giả Tông Sư của Đông Vũ vương phủ.
Trong này có Hồng Tề Tinh do mười tám người đại diện, cũng có đoàn trưởng lão vương phủ đại diện là Bạch Lão.
Thấy nhiều cường giả Tông Sư như vậy, mười tám người hơi hoảng sợ trong lòng, thì ra Đông Võ Vương phủ còn che giấu nhiều cường giả Tông Sư như vậy.
“Đây là danh sách vương gia đưa ra, sau này những người này sẽ do ngươi quản lý. Ta có bổn phận của ta, ta sẽ không gia nhập Thánh Đình Hội.”
Bạch Lão sớm biết Hoàng Đông Kiệt đã là Đại Tông Sư, ông ta cũng kinh hãi không nói nên lời, qua hồi lâu ông ta mới tin tưởng kỳ tích xuất hiện trên người chủ tử của mình.
Nội tâm kích động, hưng phấn, vui mừng...cảm xúc vất vả lắm mới bình phục, nhưng khoảnh khắc thấy vương gia viết nội dung danh sách, ông ta biết ông ta đã già rồi, đã không theo kịp bước chân của chủ tử nữa rồi.
Tài nguyên trên danh sách đủ để Thánh Đình Hội cường đại vượt qua phạm vi thế lực Siêu Nhiên, chỉ cần có đủ thời gian, Thánh Đình Hội sẽ dễ dàng vượt qua các thế lực Siêu Nhiên khác.
Im lặng xem danh sách một hồi, Bạch Lão đưa ra quyết định, thiên hạ này vĩnh viễn là thiên hạ của người trẻ tuổi, ông ta già rồi không cần lãng phí những tài nguyên này.
Ông ta sẽ không gia nhập Thánh Đình Hội, ông ta sẽ một mực bảo vệ bên cạnh vương gia cho đến ngày ông ta chết già.
Đó là bổn phận và nhiệm vụ của ông ta.
Ông ta cầu xin vương gia thật lâu, vương gia mới đồng ý quyết định của ông ta, hôm nay ông ta giao danh sách cho Hồng Tề Tinh.
“Ngươi chắc chứ?”
Hồng Tề Tinh cũng hơi sửng sốt, hắn còn chưa kịp xem nội dung trong danh sách đã nghe thấy Bạch Lão giao tất cả cường giả Tông Sư cho hắn quản lý.
Hắn sao có thể không sợ hãi, hắn quy phục vương gia không bao lâu, vương gia đã ban cho hắn quyền năng to lớn như vậy, vương gia tin hắn nhiều như vậy sao? “Khi ngươi xem xong phần danh sách này sẽ biết vương gia vì sao lại yên tâm với ngươi như vậy.”
Bạch Lão biết Hồng Tề Tinh nghi ngờ, nhưng ông ta mỉm cười không trả lời trực tiếp, sau khi giao danh sách giao cho Hồng Tề Tinh, ông ta dẫn theo bảy tám lão nhân rời đi.
Bảy tám lão nhân này cũng cảm thấy tuổi thọ của mình không dài, thiên phú cũng đến cực hạn, cũng không cần lãng phí những tài nguyên này.
Đi theo Bạch Lão bảo vệ bên người vương gia cũng là lựa chọn của bọn họ. “Chuyện này, chuyện này...”
Hồng Tề Tinh nhìn Bạch Lão rời đi, đè nén nghi hoặc trong lòng cúi đầu nhìn danh sách trong tay, vừa nhìn hắn đã không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.