Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hanna:

Beta: Arim

Trước cửa y quán Tứ Hòa Đường

Một vòng người rộn ràng ràng vây quanh xem trò vui.

Bị vây ở chính giữa là hai mẹ con, phụ nữ xiêm y đơn sơ ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh lẽo, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ thở ra mà không hít vào , dần dần đã sắp không còn hơi thở.

Đây là triệu chứng bệnh phổi.

"Dương Bách Hằng, ngươi hoặc là nguyện ý quỳ xuống dập đầu ba cái, trước mặt mọi người hướng Lâm đại phu xin lỗi, bổn thiếu gia xem xét tấm lòng yêu thương mẫu thân của ngươi, sẽ không ngại thỉnh Lâm thần y ra tay trị liệu cho mẫu thân ngươi. Ngươi phải biết, Lâm đại phu một ngày chỉ tiếp chẩn năm người, hôm nay tiêu chuẩn đã đủ, như nếu không phải là ngươi khổ sở cầu xin, Lâm đại phu thương tiếc ngươi là một kỳ tài học y, mới nguyện ý vì ngươi ngoại lệ một lần. Cơ hội như vậy chỉ mình ngươi có được. Còn không quỳ xuống đến cảm tạ Lâm thần y nhân từ ân đức."

Lời này chính là Tứ Hòa Đường y quán thiếu gia Lưu Trường Lật nói, một thân tơ lụa đỏ thắm, cầm trên tay quạt giấy phong nhã lắc lắc. Rõ ràng là một thiếu gia y quán, nhìn thấy thân thể phụ nữ trung niên thoi thóp trước mặt, trên mặt cư nhiên không có một chút thương hại nôn nóng.

Trong miệng hắn "Lâm đại phu" Lâm Tần Phong, đồng dạng cũng là thần sắc kiêu căng đứng ở bên cạnh.

Một bên đám người vây quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi:

"Trên mặt đất kia chính là Hà quả phụ? Ai u, đây là bị bệnh gì đây?"

"Nhi tử của nàng không phải ngồi chẩn bệnh ở Bảo An Đường? Thế nào chạy đến Tứ Hòa Đường bên này rồi?"

"Bệnh phổi, nghiêm trọng lắm! Chỉ có Kim châm tam thức (ba phương pháp châm cứu) Hồi thiên thuật của Lâm đại phu Tứ Hòa Đường mới có thể cứu được cái mạng Hà quả phụ."

"Lâm đại phu y thuật cao minh, một ngày chỉ tiếp chẩn năm người, bây giờ nguyện ý vì Dương tiểu đại phu phá lệ, Lâm đại phu thật đúng là nhân từ nha!"

...

Dương Bách Hằng bị mọi người vây ở trung tâm nắm chặt nắm đấm, hắn nửa quỳ ôm mẫu thân nằm trên đất, trong đôi mắt tất cả đều là tơ máu đỏ quạch. Dương Bách Hằng cắn chặt đôi môi, trong tai ong ong một mảng mịt mùng, mơ hồ nghe một câu "Lâm đại phu thầy thuốc nhân từ" lọt vào tai, làm cho hắn không nhịn được ở trong lòng cười lạnh vài tiếng.

Lưu Trường Lật cùng Lâm Tần Phong hôm nay là cố ý muốn làm nhục hắn.

Lâm đại phu tự phụ y thuật cao minh, khi hành nghề y có một quy củ, đó chính là một ngày chỉ trị liệu năm người, dùng để nâng cao thân phận chính mình. Nửa tháng trước, một mẫu thân ôm hài tử đang hấp hối trong ngực đến Tứ Hòa Đường cầu Lâm đại phu trị liệu. Lâm đại phu lại lắc lắc đầu, chỉ nói ngày đó năm người tiêu chuẩn đã đầy, từ chối không trị, kêu vị mẫu thân mời cao minh khác.

Đứa bé kia bệnh nặng, đại phu phổ thông căn bản không thể chữa, mẹ của đứa bé mới cầu cứu vị Lâm đại phu y thuật cao nhất toàn thành. Sau khi bị từ chối liền ôm hài tử bi ai khóc lóc nức nở.

Dương Bách Hằng bất ngờ đi ngang qua, chủ động đứng ra trị bệnh cho đứa nhỏ này.

Lúc đó hắn thiếu niên ngông cuồng, biết được Lâm đại phu thân là thầy thuốc, lại trơ mắt nhìn bệnh nhân chịu chết, liền giễu cợt vài câu: "Thấy chết mà không cứu, uổng công là đại phu! Không có nhân tâm lại còn thất đức, cùng cầm thú có gì khác nhau đâu?" Sau lần đó, Dương Bách Hằng liền cùng Lâm đại phu kết thù.

Mấy ngày trước đây, mẫu thân Dương Bách Hằng đột phát bệnh phổi, bệnh này tới vừa nhanh vừa nghiêm trọng, liền ngay cả Dương Bách Hằng cũng bó tay toàn tập. Với hiểu biết về y thuật của hắn, thứ duy nhất có thể cứu mẹ hắn trong thành này chỉ có Kim châm tam thức Hồi thiên thuật của Lâm Tần Phong.

Dương Bách Hằng ôm mẫu thân bệnh nặng, đôi mắt bên trong đầy tia máu tràn đầy sự oán giận không tên cùng sự mê man không rõ. Hắn không biết cái thói đời này ruốt cuộc là sao. Dương Bách Hằng học y từ thuở thiếu niên, trị bệnh cho hơn mấy trăm người, không từ gian lao, bất luận người bệnh phú quý hay nghèo hèn, tất cả đều tận tâm tận lực trị liệu. Quay đầu lại, y thuật của hắn lại không cứu được mẫu thân của mình.

Mà Lâm Tần Phong trước mắt, y đức bất kham, thấy chết mà không cứu, làm người bất nhân, nhưng lại là "Thánh nhân" duy nhất có thể cứu mẫu thân hắn.

Còn hắn ngày hôm nay phải quỳ ở đây, hướng kẻ kia dập đầu ba cái, khen một câu nhân y.

Thiên lý ở đâu?

Đôi môi Dương Bách Hằng không có một chút huyết sắc, kéo ra một nụ cười châm chọc rồi nhắm hai mắt lại. Thời điểm mở mắt lại, trong tròng mắt của hắn tất cả đều là sắc màu u ám đồi bại.

Nắm đấm nắm chặt rốt cục buông lỏng ra, móng tay lưu lại năm vệt máu trong lòng bàn tay. Dương Bách Hằng đặt mẫu thân mình nằm xuống rồi đứng lên. Một đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm Lâm Tần Phong đối diện.

Lâm Tần Phong đã hơn bốn mươi tuổi đắc ý vuốt vuốt chòm râu trên mặt, hơi khẽ gật đầu một cái, đợi thanh niên trước mắt người quỳ xuống.

Bên cạnh người vây xem cũng biến thành lặng im không hề có một tiếng động, yên tĩnh chờ xem chuyện diễn ra thế nào.

Dương Bách Hằng tâm trạng thống hận, đang muốn quỳ xuống dập đầu lạy, lúc này lại nghe trong đám người truyền đến một tiếng: "Đợi đã."

Thanh âm trong trẻo dễ nghe giống như tiếng quân cờ rơi vào bàn cờ thanh thúy vang lên, mang theo nhịp điệu xuất trần thanh nhã, tuy rằng âm thanh không nhanh không chậm, lại vang vọng ở bên tai mỗi người.

Trong đám người vây xem lúc này mở ra một con đường, một vị bạch y công tử đi lên phía trước. Chỉ thấy người kia một thân trường bào tuyết trắng hoàn mỹ, trên đầu tóc dài như mực chạm đến hông. Nam tử kia dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt sao, khí chất văn nhã, cả người giống như một bức tranh sơn thuỷ vẩy mực. Trong đám người có nữ tử thấy liền không nhịn được lấy tay che mặt, lặng lẽ xoay người đè xuống tâm tình rung động, sau đó rồi lại nhịn không nổi quay đầu lại hướng nam tử kia nhìn tiếp.

Người vừa mới lên tiếng chính là hắn?

Dương Bách Hằng đưa mắt nghi hoặc nhìn người đó.

Người kia có lẽ là một bạch y thư sinh, trên người dày đặc khí tức văn mặc, bên hông lơ lửng một nhánh sáo trúc bằng bạch ngọc, đầu cây sáo buộc một cái dây đỏ kết bông. Ngoại trừ cây sáo trúc này thì không còn trang sức nào khác.

Quả thật là một thư sinh văn mặc thanh nhã vô song.

Không biết hắn đi lên phía trước là muốn làm gì?

Chờ kia bạch y công tử đi tới trước người hắn, lại nói: "Dìu mẫu thân ngươi lên."

Cũng không biết âm thanh của vị công tử này có ma lực gì, bản năng Dương Bách Hằng bảo dựa theo lời của đối phương, đem mẫu thân Hà thị đỡ ngồi thẳng dậy.

Nam tử áo trắng thấy hắn đỡ Hà thị lên rồi, cởi xuống Sáo trúc bên hông, một tay cầm một đầu sáo trúc, một đầu khác lần lượt gõ vào bả vai, xương quai xanh, cánh tay, khuỷu tay, cổ tay cùng ngón tay cái của Hà thị. Khi sáo trúc vung quang mang đến từng trận gió lạnh.

Đoàn người thấy thế liền xôn xao:

"Hắn là đang làm gì?"

"Này, chuyện này... Tiểu Dương đại phu sao không ngăn cản hắn?"

"Tại sao có thể trước mặt mọi người đánh mẫu thân người ta cơ chứ?"

...

Dương Bách Hằng đỡ mẫu thân lên, trạng thái có hơi ngây ngẩn. Hắn cách bạch y công tử gần nhất, có thể cảm nhận được Sáo trúc bạch ngọc kia nhìn như sáo phổ thông lại phát ra hơi lạnh đáng sợ như hàn băng. Cùng là thầy thuốc hắn cũng có thể nhìn ra sáo trúc ngọc của đối phương lần lượt cực kỳ tinh chuẩn đánh vào huyệt vân môn, trung phủ, thiên tuyền, liệt khuyết, thiếu thương của mẫu thân. (Đam mỹ - Chưa hoàn) Ta ở cổ đại mở y quán - Chương 1: Bùi Sơ

Hắn kinh ngạc với vận tốc và thủ pháp bấm huyệt của đối phương quá nhanh. Càng làm cho Dương Bách Hằng kinh ngạc chính là sáo trúc ngọc như hàn băng kia đánh qua huyệt vị nào trên người mẫu thân chỗ đó dường như đốt lên một cây đuốc nhỏ, bỗng sinh ra một luồng khí nóng rực phỏng tay.

Kinh mạch bế tắc tại đây được điểm nóng rực bên trong khơi thông hóa giải.

Dương Bách Hằng mở to mắt, băng sáo kia không biết là từ loại vật liệu nào làm ra, sao có hiệu quả thần kỳ như vậy?

Lưu Trường Lật đứng ở cách đó không xa cười một tiếng, "Quái sự hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều. Ai nha, trận quỳ lạy diễn còn chưa diễn xong, cư nhiên không biết từ đâu liền chui ra người điên, đây là muốn diễn thế nào a?"

Hắn vừa muốn quay đầu cùng Lâm Tần Phong bên cạnh trào phúng trêu ghẹo vài tiếng, đã thấy Lâm đại phu thần sắc càng ngày càng nghiêm túc, đôi mắt nhìn chòng chọc vào nam tử áo trắng nắm trong tay sáo trúc ngọc kia.

Lâm đại phu y đức không cao, nhưng mắt hắn không mù, hắn cũng nhìn thấu thủ pháp cao đến kì diệu của đối phương.

Lúc này trong đám người một tiểu mập mạp đột nhiên xông tới, không thể chờ đợi được nữa lên tiếng nói: "Tiểu Dương đại phu, người này điên rồi đi. Hắn lấy ống sáo đánh mẫu thân ngươi, ngươi làm sao còn không ngăn cản hắn!"

Tiểu mập mạp là hàng xóm Dương Bách Hằng, ngày thường được Hà thị cứu giúp nhiều, lúc này thấy Hà thị bị đánh, không nhịn được chạy tới khuyên ngăn trở.

Dương Bách Hằng trừng tiểu mập mạp lắc lắc đầu, "Hắn là đang cứu mẫu thân ta."

Tiểu mập mạp trợn to hai mắt: "? ? ? ?"

Đám người liền xôn xao.

"Tiểu Dương đại phu sẽ không phải cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ điên rồi đi?"

"Dùng ống sáo gõ mấy lần cũng coi như là cứu trị?"

Huyệt vị trên thân thể Hà thị sau khi bị sáo trúc gõ qua mấy lần, nam tử áo trắng đem sáo trúc thu hồi lại bên hông, mà Hà thị hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất, vẫn không có dấu hiệu mở mắt ra. Dương Bách Hằng dùng ngón tay trỏ thăm dò hơi thở mẫu thân một chút, chỉ mơ hồ cảm giác được một luồng khí nhợt nhạt thổi ra.

Nguyên bản Lâm đại phu sắc mặt nghiêm túc lúc này phì cười ra tiếng, nghĩ thầm: Cũng chỉ đến như thế.

Mọi người cũng cùng cảm thấy rất ngờ vực:

"Đây là trị sao?"

"Vẫn thấy giống lúc trước a?"

"Thật sự là chữa bệnh sao?"

Tiếp đó, bọn họ thấy nam tử áo trắng sau khi thu hồi Sáo trúc, từ trong ống tay áo lấy ra một cái bao da thuộc màu nâu đậm. Bao da mở ra, bên trong có chín ngân châm hình dạng khác nhau, Dương Bách Hằng mắt thấy người áo trắng rút ra ngân châm thứ ba. Ngân châm kia có đầu tròn rất lớn, dài ba tấc rưỡi (hơn 10cm), thân châm thô, mũi kim nhỏ nhắn.

Nam tử áo trắng cầm ngân châm ở mi tâm Hà thị, vai cùng chỗ cổ tay các nơi châm một cái. Cũng không biết nam tử kia thủ pháp ra sao, mũi kim sắc bén lại không đâm thủng chút nào da thịt Hà thị.

"Khụ khụ khục..." Tê liệt ngã xuống trên mặt đất, Hà thị hôn mê đã lâu lúc này lại ho khan vài tiếng, đem một luồng trọc khí phun ra ngoài thân thể.

"Nương! Nương! Ngươi đã tỉnh? Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Nương!"

"A Hằng? Đây là đang ở chỗ nào a? Nương cảm giác toàn thân ấm vù vù, giống như đang ở trong chăn ấm áp nhất."

Dương Bách Hằng kích động ôm lấy mẫu thân, tay hắn cầm tay và cổ tay của mẫu thân, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mẹ dường như mang theo gió xuân âm áp. Người mẹ trước đây hoàn toàn hô hấp không thông, một câu đều không nói được, cư nhiên có thể phun ra một câu dài như vậy.

Hắn chẩn mạch mẫu thân, phát hiện bệnh tình hung hăng mãnh liệt đã thuyên giảm đi rất nhiều.

Nam tử mặc áo trắng kêu người đưa cho y giấy bút, viết xuống một toa thuốc giao cho Dương Bách Hằng, "Với bệnh tình của vị phu nhân này chỉ cần châm cứu lại hai lần, canh thuốc điều dưỡng mười ngày, liền có thể khỏi hẳn."

"Đa tạ ân cứu mạng của công tử!"

Dương Bách Hằng cảm tạ lộ rõ trên mặt, liền muốn quỳ xuống bái tạ đối phương ngay tại chỗ.

Nam tử áo trắng, cũng chính là Bùi Sơ, giơ tay đỡ Dương Bách Hằng đang muốn quỳ xuống, "Không cần hành đại lễ, là thầy thuốc, trị bệnh cứu người, là việc phải làm."

Lưu Trường Lật đứng bên người Lâm Tần Phong, chỉ cảm thấy trên mặt một luồng nóng rực phả lên như bị người tát cho một cái.

Đám người lúc này náo nhiệt như nồi chảo sôi trào:

"Trời ạ! Thư sinh kia hóa ra lại là đại phu!"

"Hà quả phụ được cứu sống rồi!"

"Đây là đúng là chuyện lạ nhân gian, lại còn ống sáo có thể dùng cứu người!"

...

Bùi Sơ nói xong câu nói đó cũng không quản quanh thân hoàn cảnh, cả người dường như xuất thần, chỉ vì trong đầu của hắn đột nhiên nhô ra vài thanh âm máy móc như điện tử:

【 trị liệu điểm +1 】

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【đếm ngược tử vong: Một nửa canh giờ 】 (1 tiếng)

15 Feb 2021

Bình Luận (0)
Comment