Edit: Hanna
La Giang băng bó cánh tay trong Hồi Xuân đường xong, cầm theo mấy gói thuốc trở về nhà. Tuy rằng sáng nay ông sáng nay lúc xuất môn đã ném hết mấy thứ thảo dược chữa chứng váng đầu đi, hiện tại lại mang mấy bao thuốc hoạt huyết hóa ứ về, lại trở về những ngày uống thuốc đắng ngắt, thế nhưng trong lòng ông vẫn rất cao hứng.
Trở về phải nói với vợ ông: đời trước có quỷ ông mới là cái người chèo thuyền ấy.
Lúc sắp trở về nhà, La Giang đột nhiên nhớ tới lúc mình chuẩn bị xuất môn, tức phụ ông dặn ông mua mấy cái bánh bao mặn về, La Giang suýt nữa thì quên khuấy đi mất, may là lúc này chợt nhớ ra.
La Giang cầm gói thảo dược trong tay, đến đầu phố nhà Trương đại thúc mua bánh bao: "Cho ta bốn cái bánh bao mặn."
Trương đại thúc bán bánh bao, cũng chính là Trương Nhị Hồng, đang định mở nồi hấp lấy bánh bao nhân thịt cho khách thì nhìn thấy cánh tay của La Giang được bọc lại bằng một tầng vải trắng, rõ ràng tay của ông ấy bị thương, không nhịn được liền hỏi: "Tay của ông là bị làm sao vậy?"
La Giang cười híp mắt kể lại cho đối phương nghe chuyện mình gặp phải trong hai ngày nay.
"Ta hôm bữa đi tham gia xem chút náo nhiệt, thật không nghĩ tới còn có thể chữa lành chứng choáng đầu đấy. Lão Trương, ông cũng biết ta vì trị cái bệnh này đã tìm không biết bao nhiêu đại phu rồi, không ngờ lại được Bùi đại phu mới tới Hồi Xuân đường chữa khỏi. Ta nói cho ông hay, Bùi đại phu kia y thuật cực giỏi, nhìn đi, hôm nay tay ta trật thành như vậy, hắn tùy tiện cầm ống sáo đánh trên tay ta hai lần liền làm cho xương cốt khớp trở lại. Thủ pháp này a... ta sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy qua nhà ai có đại phu bản lãnh đến thế đâu."
"Thật không biết Tiết gia tiểu công tử có thể từ đâu mời tới một vị đại phu y thuật cao minh như vậy." Cái miệng La Giang cảm thán một tiếng như vậy, nhận lấy bánh bao mà Trương đại thúc đưa, xoay người hướng về phía nhà mình bước đi.
Trương Nhị Hồng nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, ngẩn người trước lồng hấp, trong mắt ánh lên vẻ do dự.
Trương Nhị Hồng đã bán bánh bao trong Lâm An thành được bảy tám năm. Ông có một thê tử hiền lành và một tiểu nữ nghe lời hiểu chuyện. Vốn là một gia đình bình thường hạnh phúc song bắt đầu từ ba năm trước, trên người thê tử Thôi Phương của ông bắt đầu xuất hiện một loại chứng bệnh kỳ quái. Mới đầu mỗi ngày lúc làm việc rất dễ dàng mệt mỏi, luôn nói mình không còn chút khí lực nào, Trương Nhị Hồng thấy thê tử mình mệt như vậy liền để Thôi Phương ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt.
Nhưng càng nghỉ ngơi, bệnh trên người Thôi Phương càng ngày càng nghiêm trọng. Tứ chi bà vô lực, luôn rất dễ mệt mỏi, sau đó bệnh chậm rãi phát triển nặng, thậm chí ngay chỉ một chén nước cũng không cầm lên được, hai chân yếu ớt, thân thể không cách nào xuống giường bước đi. Mỗi ngày bà chỉ có thể vô lực nằm trên giường, nữ nhi Trương Đang hàng ngày trông nom mẫu thân, ở bênh cạnh chăm sóc bà.
Một hai năm nay, Trương Nhị Hồng đưa thê tử đi cầu y vấn dược tìm không biết bao nhiêu đại phu, tất cả đều không có biện pháp chữa trị, hao tổn không ít tiền bạc, uống không ít loại thuốc mà vẫn không có hiệu quả gì. Thôi Phương đau lòng số tiền mua thuốc kia, bảo Trương Nhị Hồng đừng vì bà mà tiếp tục cầu y nữa, tích góp lại làm đồ cưới cho nữ nhi. Thôi Phương không muốn bởi vì thân thể của mình mà liên lụy trượng phu và nữ nhi nữa.
Đáng tiếc nhà đã dột còn gặp mưa, không rõ làm sao bệnh trên người Thôi Phương còn chưa có đỡ mà trên người nữ nhi thế mà cũng bắt đầu xuất hiện bệnh trạng giống như trên người mẹ nàng: tứ chi vô lực, dễ dàng mệt mỏi. Lần này Trương Nhị Hồng đưa nữ nhi đi tìm đại phu lấy thuốc sớm, uống thuốc do Ngô đại phu của Nhạc khang đường kê. Ngô đại phu y thuật cao minh, nữ nhi sau khi uống xong tuy rằng bệnh tình không còn trở nên xấu đi nữa song thân thể càng lúc càng yếu ớt, đi trên đường thêm vài bước đều phải dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có thể làm chút công việc nhẹ nhàng.
Bệnh tình của hai mẹ con như một tảng núi lớn đặt trên vai Trương Nhị Hồng, may là của hàng bánh bao của ông mỗi ngày làm ăn khá khẩm, miễn cưỡng có thể chống đỡ qua ngày.
Trước đây Trương Nhị Hồng cùng thê tử Thôi Phương cần cù khắc khổ đi sớm về tối, tích góp lại được chút của cải, mua hai cái cửa hàng trong thành rồi cho thuê lấy tiền. Mấy ngày trước ông và thê tử đã quyết tâm, nhờ người bán đi một cửa hàng, định đưa thê tử và nữ nhi đi nơi khác cầu danh y trị bệnh.
Thực vậy, ông đã thu thập hành lý xong, dự định ngày mai sẽ xuất phát, đợi bánh bao hôm nay bán xong sẽ đóng cửa quán không tiếp tục kinh doanh nữa.
Kết quả bánh bao còn chưa có bán xong liền nghe được chuyện thầy thuốc trẻ tuổi mới tới Hồi Xuân đường, nghe đâu có vẻ y thuật rất bất phàm.
Quan trọng nhất chính là nghe La Giang nói đại phu này có thể trị những chứng bệnh hiếm thấy. Trương Nhị Hồng cũng biết bệnh váng đầu của La Giang từ lâu rồi, lão ấy cùng ông giống nhau, đi khám uống thuốc bao nhiêu cũng không thể chữa khỏi. Lại không ngờ đại phu họ Bùi kia chỉ là xoay chuyển đầu ông vài vòng liền làm cho chứng ván đầu đã quấy nhiễu cả một năm trời khỏi luôn rồi. Còn nghe nói thủ pháp của đại phu cực kỳ tài tình, xương cốt lệch vị trí chỉ cần dùng ống sáo gõ hai lần liền khiến cho mẩu nào về vị trí mẩu đó... Nghe xong những chuyện này, Trương Nhị Hồng tin rằng vị đại phu trẻ tuổi kia nhất định có chút bản lĩnh.
Nói không chừng đối phương có thể trị được bệnh trên người thê tử và nữ nhi cũng nên?
Trong lòng Trương Nhị Hồng do dự một phút chốc liền ra quyết định trước khi đi nơi khác cầu y, trước hết tìm Bùi đại phu của Hồi Xuân đường xem thử, khám trị cho thê tử mình một phen đã. Nếu như hắn trị không được lại đi nơi khác khám bệnh cũng không muộn.
Dù sao Hồi Xuân đường kia... cách cửa hàng bánh bao nhà bọn họ không xa, mà Tiết gia tiểu công tử cũng không ít lần tới cửa hàng nhà ông mua bánh.
Bởi vì phải đi xa, Trương Nhị Hồng đã sớm chuẩn bị một chiếc xe ngựa. Thả bọc hành lý vào trong xe, ôm thê tử Thôi Phương vào trong, nữ nhi Trương Đang cũng ngồi vào trong thùng xe, mấy hàng xóm thấy xe ngựa chuẩn bị phải khởi hành liền dồn dập đi ra tiễn.
Hàng xóm xung quanh đều biết Trương Nhị Hồng muốn đưa thê tử và nữ nhi rời nhà cầu y, cảm thấy người nhà họ Trương thực là đáng thương vô cùng. Một nhà ba người tốt như thế, thê tử và nữ nhi lại mắc chứng bệnh quái quỷ đến vậy, làm cho ai ai cũng vô hạn tiếc hận a.
"Đây là trứng gà nhà ta, các ngươi mang theo ăn ở trên đường đi."
"Đây là củ cải nhà ta muối, các ngươi cũng mang đi đi. Ai, lão Trương, chúc các ngươi sớm tìm được thần y, trị khỏi bệnh trở về. Ngươi đi rồi liền không được ăn bánh bao nhân thịt nhà các ngươi nữa..."
"Đúng vậy a, nhanh trị hết bệnh rồi quay trở về."
...
Nhận được lời quan tâm của hàng xóm, người Trương gia cảm thấy ấm lòng. Trong xe ngựa nhét cả một đống lớn đồ vật mà hàng xóm láng giềng cưỡng ép bọn họ mang đi, toàn là mấy thứ củ cải muối, trứng gà luộc, còn có mấy cái bánh nướng nóng, cùng với đủ thứ nồi niêu xoong chậu khác, khiến Trương gia cảm động không thôi, đồng thời lại có chút dở khóc dở cười.
Bọn họ phải đi đường xa, mang chậu đi làm cái gì cơ chứ?
"Đa ta các vị hàng xóm láng giềng đưa tiễn, Trương Nhị Hồng ta cùng thê tử vô cùng cảm kích... Mấy ngày chúng ta rời đi này còn hy vọng mọi người giúp trông giữ phòng ốc một chút."
"Trương gia à, các ngươi yên tâm đi, đảm bảo sẽ trông chừng nhà cửa cho các ngươi. Nếu có trộm dám làm xằng bậy, ta liền cho chó cắn hắn."
"Đúng vậy, ngươi cứ yên tâm mà đi, nhất định sẽ trông tốt cho ngươi."
...
Một nhà Trương Nhị Hồng cùng hàng xóm bịn rịn cáo biệt, mãi sau mới điều khiển xe ngựa rời đi. Trước khi ra khỏi thành, Trương Nhị Hồng đánh xe ngựa đi Hồi Xuân đường trước. Nghe La Giang nói đại phu trẻ tuổi mới tới Hồi Xuân đường y thuật cao minh, có thể trị mấy bệnh hiếm. Tuy đáy lòng Trương Nhị Hồng còn chưa quá tin tưởng một vị đại phu nghe đâu mới chừng hai mươi tuổi có thể trị khỏi bệnh cho vợ mình, nhưng trước khi đi để cho đại phu này chẩn mạch cho thê tử một chút cũng không gây trở ngại gì.
Nếu như Bùi đại phu mới tới Hồi Xuân đường kia nói trị không được, vậy cả nhà bọn họ lau ấn theo kế hoạch ban đầu, đánh xe ngựa tới nơi khác cầu y.
Xe ngựa dừng lại trước của Hồi Xuân đường, Trương Nhị Hồng ôm thê tử mình xuống xe, để nhi nữ ở trong xe trông đồ vật, còn mình thì đưa thê tử vào trong Hồi Xuân đường trước.
Hiện tại trong Hồi Xuân đường còn có một hai bệnh nhân bình thường. Cũng là do chuyện ngày đó bán cháo có người té xỉu truyền ra, khiến không ít người biết Hồi Xuân đường có một vị đại phu mới đến. Bởi vậy không thiếu người bệnh mắc bệnh ốm vặt hoặc bệnh nhẹ lười đi xa liền tới Hồi Xuân đường này khám bệnh.
Tiết Thanh Linh nhận ra Trương Nhị Hồng ở đầu phố bán bánh bao này, khi cậu nhìn thấy đối phương liền chủ động chào hỏi: "Trương thúc, ngươi đây là?"
Trương Nhị Hồng cười khổ một tiếng: "Tiết gia tiểu công tử, Bùi đại phu của Hồi Xuân đường nhà các ngươi đâu? Có thể xem bệnh cho phu nhân ta một chút không?"
Tiết Thanh Linh gật đầu, dẫn người tiến vào, đến chỗ xem chẩn. Bùi Sơ lúc này vừa vặn bắt mạch xong cho một bệnh nhân đến trước, còn chưa viết xong phương thuốc liền thất Tiết Thanh Linh dẫn phu thê Trương gia tiến vào.
Đưa phương thuốc đã viết xong cho người bệnh kia, Bùi Sơ từ ghế ngồi đừng lên, đi tới chỗ phu thê Trương gia đang đứng. Hắn trước tiên bảo Trương Nhị Hồng đặt thê tử Thôi Phương của ông xuống giường nhỏ bên cạnh đài bắt mạch, sau đó giúp phu nhân bà ấy xem chẩn.
Bùi Sơ chẩn mạch tượng cho Thôi Phương xong liền quan sát mí mắt bệnh nhân một chút, lần lượt nhấc tứ chi của đối phương lên xem xét, sau đó trong lòng đã có phán đoán. Bệnh trạng đối phương rõ ràng thuộc về nuy chứng (teo cơ), thân thể bị ứ máu và thiếu máu trầm trọng. Mặc dù cơ thịt tứ chi bề ngoài không khác gì người bình thường song lại không có một chút khí lực nào như người ta.
Trái tim Trương Nhị Hồng như treo trên cao căng thẳng đứng bên cạnh, thấy Bùi đại phu trẻ tuổi trước mắt đã kiểm tra xong, không nhịn được liền hỏi: "Đại phu, bệnh của thê tử ta có thể trị không?"
Sau khi hỏi ra câu này, đáy lòng Trương Nhị Hồng tự trả lời bản thân bằng một câu phủ định. Trên thực tế, khi ông vừa bước vào Hồi Xuân đường nhìn thấy vị Bùi đại phu trẻ tuổi trước mắt, lòng ông liền nguội đi một nửa.
Nhạc Khang đường có Ngô đại phu tiếng tăm lừng lẫy như thế còn trị không nổi, vị đại phu trẻ tuổi như này có thể có bản lãnh gì cơ chứ?
Trương Nhị Hồng không khỏi có chút nản lòng thoái chí, ông không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian ở Hồi Xuân đường. Dù sao bọn họ hôm nay phải ra khỏi thành tới nơi khác, nếu trì hoãn quá lâu thì nhất định phải tranh thủ thừa dịp trời tối mà đi gấp.
"Thê tử ông những năm nay hẳn là uống không ít thuốc bồi gan bổ thận, ích khí dưỡng huyết. Có thể đưa phương thuốc trước đây bà ấy uống cho ta nhìn chút không?"
Trương Nhị Hồng tuy rằng không rõ lắm mà vẫn gật đầu một cái, những phương thuốc này ông đều mang theo bên người. Tay ông run rẩy, đưa một xấp phương thuốc cho đại phu trẻ tuổi đối diện mình.
Bùi Sơ tiếp nhận bảy tám tấm toa thuốc từ trong tay Trương Nhị Hồng, nhìn kỹ từng cái. Kỳ thực những phương thuốc này đều khai không tệ, hẳn là do đại phu có chút gốc gác viết ra, đều là phương thuốc không có chút sai lầm lớn nào. Chỉ có điều liệu pháp trị bệnh quá mức bảo thủ, thiếu tính đột phá, chỉ có thể miễn cưỡng khống chế bệnh tình. Nếu như muốn triệt để chữa trị thì sợ là không được...
Bùi Sơ xem từng tấm toa thuốc một, sau khi xem xong liền trả lại cho Trương Nhị Hồng, đối với nam nhân trước mắt nói: "Ta có một phương thuốc dược hiệu rất mạnh, có bảy tám phần chắc chắn chữa khỏi cho phu nhân nhà ông, các người có nguyện ý thử không?"