Tiết Thanh Linh dẫn theo Tiểu Thương tới chỗ Liễu đồ tể mua ba cân thịt ba chỉ tốt nhất. Thịt ba chỉ này là do chính Tiểu Thương chọn, chọn được khối thịt tươi non ngon nhất. Tiết Thanh Linh vốn chỉ muốn mua hai cân, thế nhưng tiểu tử này không đáp ứng. Cậu chỉ có thể mua ba cân thịt để cho tiểu bạch ưng 'mệt mỏi truyền tin' này ở vệ đường ăn đến sảng khoái.
Tiểu Giao đi theo sau Tiết Thanh Linh nuốt một ngụm nước bọt, đây chính là ba cân thịt đó! Mới sáng sớm ra đã ăn nhiều như vậy? Nó không nhịn được đến bên cạnh Tiết Thanh Linh ghe vào tai nhỏ giọng hỏi: "Công tử, Tiểu Thương ăn nhiều như vậy không biết sau này còn có thể bay lên được không a?"
Tiết Thanh Linh nhìn Tiểu Thương 'uy vũ mạnh mẽ' vỗ cánh, lẩm bẩm hỏi lại: "Chắc là... không phải chứ?"
Tiểu Thương phỏng chừng chỉ giống như chủ nhân của nó, ăn cực kỳ nhiều thôi.
Chim trắng Tiểu Thương tự mình hưởng thụ no nê một bữa thịt ba chỉ tốt nhất xong, chân như bôi mỡ, kêu vài tiếng với Tiết Thanh Linh rồi sải cánh, bắt đầu thực hiện hoạt động tiêu cơm của mình.
Tiết Thanh Linh nhìn Tiểu Thương biến mất vào trong bầu trời, bản thân quay về ngồi xe ngựa, xa phu sau đó vội vàng đánh xe tới y quán. Cho tới khi xe ngựa dừng lại trước cửa y quán, Tiết Thanh Linh cùng Tiểu Giao nhảy từ trên xe ngựa xuống, trực tiếp đi vào Hồi Xuân đường.
Vừa vào trong y quán, Tiết Thanh Linh không kìm nổi mà nhìn chung quanh. Cậu đi vào trong một đường dọc theo hành lang, đi qua một dãy tủ thuốc màu nâu đỏ lập tức nhìn thấy Bùi Sơ đang đứng trước tủ sách. Trong giây lát, đôi mắt cậu không kiềm được mà sáng lên, Tiết Thanh Linh chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng Bùi đại phu."
Bùi Sơ cất một quyển y thư lại vào giá xong, nghe thấy âm thanh sau lưng liền quay đầu lại cũng nói một câu: "Chào buổi sáng Tiết gia tiểu công tử."
"Bánh bao cho ngươi và Tiểu Giao để ở bên kia."
Tiết Thanh Linh cười đáp "Vâng" một tiếng liền cùng với Tiểu Giao tới cái bàn vuông cách đó không xa lấy bánh bao ăn. Lồng hấp trên bàn quấn kín mấy tầng vải, tháo lớp vải ra là thấy lồng hấp vẫn còn hơi ấm. Tiết Thanh Linh lấy một cái bánh bao nhân thịt được làm khéo léo trắng như tuyết ra, miệng thì cắn một miếng, nhưng mắt lại không tự chủ được hướng về một phía khác.
Cậu nhìn thấy một người mặc bạch y cất lại hết sách lên trên giá xong liền bắt đầu cầm lấy giấy bút ngồi vào bàn nhỏ phía trước, động tác mài mực chậm rãi mà tao nhã, sắc mực nước đen đặc dưới tay đối phương dần hình thành. Người kia đề bút chấm mực nước, sao chép y án lên tờ giấy trắng.
Mấy ngày nay trong y quán này Bùi Sơ trị cho không ít bệnh nhân, vào lúc rảnh rỗi hắn sẽ ghi chép lại y án, tất cả bệnh trạng của mỗi bệnh nhân, cách dùng thuốc, vân vân đều ghi chép lại.
Tiết Thanh Linh vừa ăn bánh bao vừa tràn đầy hứng khởi nhìn đối phương viết y án. Dù không cần đứng bên cạnh hắn để nhìn nhưng cậu có thể tưởng tượng được kiểu chữ khí khái tuấn dật của hắn, thực sự là... cực kỳ dễ nhìn.
Tiểu Giao ngồi bên cạnh phát hiện công tử nhà nó so với ngày thường ăn nhiều hơn hai cái bánh bao, đúng là khẩu vị tốt bất thường a.
Tiết Thanh Linh ăn hết banh bao mới hậu tri hậu giác phát hiện mình hình như ăn hơi nhiều, bụng thấy hơi căng. Cậu đứng lên, nhịn xuống cảm giác khó chịu trong bụng, bắt đầu đi lại tiêu thực trong hành lang y quán.
Hiện tại là giờ Thìn, trời vẫn còn sớm, bên trong y quán vắng tanh, không có lấy một cái bệnh nhân. Đương nhiên nếu như bệnh nhân bình thường thì sé chẳng cần chạy đến y quán sớm như vậy.
Tiết Thanh Linh đi từ cửa ngoài y quán đi tới chỗ cây quế trong hậu viên, rồi lại xoay người đi về phía trong y quán, cuối cùng giả đò lơ đãng bước tới bên cạnh cái bàn vuông kia, vươn dài cổ trộm nhìn xem đối phương đang viết cái gì.
Ánh mắt cậu chỉ dừng ở trên tờ giấy mấy giây liền không kìm được chuyển đến trên tay của người chấp bút. Tay cầm bút của đối phương thực sự rất đẹp, từng ngón tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng, móng tay trên mỗi ngón tay đều mang màu hồng nhạt, phía dưới móng tay còn có nguyệt nha màu trắng.
Tiết Thanh Linh mới nhìn chút đã không nỡ đi, cũng chẳng thèm làm bộ nữa, trực tiếp dùng chân bên người đối phương tiếp tục quan sát.
Bùi Sơ sớm đã nhận thấy người kia đứng lại bên cạnh mình, hắn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục hoàn thành tờ giấy dưới tay. Đợi sau khi viết xong liền đưa cho người bên cạnh: "Này, ngươi cầm đi, xem cho kỹ, lát nữa ta sẽ kiểm tra ngươi."
"Hả?" Tiết Thanh Linh mơ màng nhận phần bệnh án kia, phát hiện đó là một ca bệnh phong hàn phổ thông mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ngoan ngoãn cầm bệnh án đến chỗ bên cạnh ngồi xem một lát mới bị Bùi Sơ gọi đến, ấp a ấp úng trả lời xong tất cả các vấn đề, Bùi Sơ nghe được câu trả lời của cậu xong, gật đầu khích lệ nói: "Không sai, rất có tiến bộ."
Tiết Thanh Linh ngây ngốc cười hai tiếng, thập phần khiêm tốn: "Chủ yếu là do có sư phụ dạy giỏi."
Bùi Sơ cảm giác mình bị làm cho nghẹn họng khó giải thích được.
Nhọc nhằn khổ sở dạy dỗ để đạt tới trình độ này, Bùi lão sư luôn cảm thấy tâm như thắt lại.
"Ngươi không nên gọi ta là sư phụ, ta không phải là sư phụ ngươi." (ko thì tui đã có 1 bộ sư đồ luyến)
"Vâng, vậy là do Bùi đại phu dạy giỏi."
Sau khi được khen, Tiết Thanh Linh cầm tờ bệnh án kia, một mình ở bên cạnh đó đắc ý hồi lâu. Tay cậu chống cằm, thầm nghĩ Bùi đại phu đúng là người tốt, hơn nữa còn rất dịu dàng. Mặc dù có lúc có chút ác đến giận sôi gan, nhưng lúc dạy cậu y thuật đều không chê cậu ngu dốt, luôn không ngại phiền phức mà trả lời những vấn đề cậu hỏi. Dù cho câu hỏi đó cậu đã hỏi đến ba bốn lần hắn vẫn rất kiên nhẫn và tiếp tục giảng giải cặn kẽ cho cậu.
Nói mới nhớ, Bùi Sơ đã tới Lâm An được năm ngày, những ngày qua hắn đều chỉ quanh quẩn trong Hồi Xuân đường, ban ngày khám bệnh cho bệnh nhân, thỉnh thoảng còn giải thích y lý cho cậu...
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiết Thanh Linh chợt bàng hoàng, một luồng cảm giác chột dạ xông lên đầu. Cậu đột nhiên nhớ tới ngày hôm đối phương mới tới kia, cậu còn khoác lác không biết ngượng nói: "Bùi đại phu lần đầu tiên tới Lâm An đi, ta lớn lên ở Lâm An, biết rất nhiều chỗ để thăm thú... Nếu như Bùi đại phu không ngại, Thanh Linh nguyện ý đưa Bùi đại phu đi dạo chung quanh."
Câu nói này sau khi cậu nói ra vẫn chưa từng thực hiện, cái gọi là 'đi dạo chung quanh'chẳng qua chỉ là dẫn Bùi đại phu 'đi dạo chung quanh' y quán mà thôi.
Lúc này, Tiết Thanh Linh thật giống như một con kiến bò trong chảo nóng không thể đợi nổi nữa, đi tới trước cửa y quán, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, không nhịn được vui mừng tận đáy lòng. Hôm nay trời quang đãng sáng sủa, gió nhẹ thổi hiu hiu, không phải là ngày thích hợp ra ngoài chơi sao?
Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay liền dẫn Bùi đại phu ra ngoài đi dạo luôn.
"Bùi đại phu, hôm gặp đúng trời nắng đẹp, không bằng Thanh Linh dẫn ngài đi ngắm cảnh đẹp của thành Lâm An nha."
Bùi Sơ chợt nghe lời mời đột ngột này của cậu, đầu tiên là giật mình hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu: "Được a."
Tiết Thanh Linh thấy hắn đáp ứng lập tức nở nụ cười mừng rỡ, cậu hướng Bùi Sơ nói: "Bùi đại phu, ngài đợi ta một chút, ta đi đổi một bộ quần áo khác, sau khi đổi xong chúng ta liền xuất phát."
Quyết định một câu như vậy, Tiết Thanh Linh nhanh chóng chạy đi phòng thay đồ của mình ở hậu viện sau y quán để thay quần áo. Bộ quần áo cậu mặc trên người bây giờ quá mộc mạc đơn diệu, thích hợp đi sắc thuốc trong y quán chứ không thích hợp mặc ra ngoài du ngoạn.
Tiết Thanh Linh đứng trước tủ quần áo của mình xoắn xuýt cả nửa ngày, thập phần ảo não sao thời gian trước không nghe lời mẫu thân may thêm mấy bộ quần áo mùa xuân mới, dẫn tới hiện giờ trong tủ chỉ còn dư lại quần áo cũ mẫu năm ngoái... Cuối cùng, sau nhiều lần tuyển tuyển lựa lựa mới đặc biệt có tâm cơ chọn ra một bộ xiêm y trắng như tuyết, rất tương tự với bộ đồ trên thân người nào đó.
Cậu nhanh chóng đổi xiêm y, nhanh nhẹn treo lên trang sức phối cùng rồi mới chải lại đầu tóc. Buộc dây cột tóc xong liền cài mấy dây tua rua màu ngọc bích lên, xen lẫn trong mái tóc đen dài của mình.
Soi soi trước gương, lại để cho Tiểu Giao nhìn mấy lần, xác nhận không còn chút sai lầm nào mới đẩy cửa ra ngoài.
Bùi Sơ đứng bên cạnh giếng nước ước chừng khoảng thời gian uống cạn một chung trà, rốt cục cũng chờ được tiểu ngốc ngếch thay xong y phục. Tuy rằng hắn không rõ vì sao ra ngoài du ngoạn còn phải đối một bộ quần áo mới, nhưng thấy sau khi Tiết Thanh Linh thay quần áo xong, trong lòng không thể không thừa nhận: bộ trang phục này so với bộ lúc trước mặc dễ nhìn hơn nhiều, đúng thực càng thêm 'ăn mặc lộng lẫy' hơn nhiều.
Không chỉ có trang phục đẹp mắt, người tựa hồ cũng...càng thêm dễ nhìn.
Nhắc mới nhớ, quần áo của Tiết Thanh Linh thật sự rất là nhiều, Bùi Sơ lục lọi lại trong trí nhớ một chút, phát hiện trong ấn tượng của hắn Tiết Thanh Linh hình như có tới hai mươi hai bộ quần áo, mỗi ngày mặc không lặp lại lần nào... hoàn toàn tương phản với hắn.
Bùi Sơ lúc này cũng thầm nghĩ có phải nên đi may mấy bộ quần áo mới hay không, không thì người khác sẽ luôn cho rằng hắn mỗi ngày đều không tắm rửa và mặc một bộ quần áo giống nhau... Thực sự thì quả đúng là như vậy, chỉ có điều bộ bạch y trên người Bùi Sơ này cũng là vật phi phàm. Chớ nhìn túi tiền hắn trống trơn, dáng vẻ trông như một con quỷ nghèo, thực tế chỉ riêng bộ y phục này của hắn thôi đã có giá trị liên thành.
Kiện bạch y này được chế tác từ rất nhiều vật liệu đắt giá hiếm thấy, không chỉ giúp đao thương bất nhập mà cũng không sợ nước lửa, càng không dễ bám bụi... Nói cách khác, bộ y phục này mặc lên người thì kỳ thực cũng không cần thay đổi giặt giũ gì cả.
Cũng bởi vì vậy nên Bùi Sơ mới luôn mặc nó mà hành tẩu giang hồ.
Bùi Sơ người này tuy rằng trước đây rất thích du sơn ngoạn thủy, nhưng hắn lại cực không thích 'vác cả nhà đi du lịch'. Ngoại trừ một bộ quần áo cùng một nhánh sáo ngọc, một cái bọc hành lý hắn cũng không có. Đại đa số thời điểm tiền cũng chả buồn lấy, nên mỗi lần thu tiền chữa trị nếu có thể thì lập tức tiêu hết, không còn sót lại một cắc nào.
Lại nói tới bộ bạch y này, y phục này làm ra từ bàn tay của một vị Thất Tú cô nương. Đối phương là người có tay nghề cực giỏi, thập phần am hiểu chế tác quần áo. Bởi vì Bùi Sơ dùng y thuật cứu tình lang của nang nên nàng mới giúp Bùi Sơ chế tác một bộ xiêm y như vậy. Lúc giao trang phục cho Bùi Sơ, bị Thất Tú cô nương này biểu tình cực kỳ nghiêm túc: "Vốn bởi vì ngươi là Vạn Hoa, định làm cho ngươi một bộ trang phục màu tím. Nhưng không hiểu sao ta luôn cảm thấy ngươi thích hợp với màu trắng hơn. Ây da, ngươi xem xem, y phục này có phải rất hợp với khí chất của ngươi không? Ngươi xem màu sắc trắng như tuyết hoàn mỹ, không chỉ có đao thương bất nhập, còn không sợ nước lửa hay sợ dính bụi, có phải là cực kỳ bất phàm không? Cho nên á, ta định gọi nó là Thiên Tiên..."
Bùi Sơ khóe miệng giật giật tại chỗ, lòng thực không quá muốn nhận bộ y phục này. Chỉ là cố tình bộ làm ra bộ y phục này đã tốn rất nhiều vật liệu quý hiếm của hắn, hắn lại không thể không nhận.
Sớm biết vậy sẽ không tìm người có tay nghề giỏi đến thế chế tác y phục giúp hắn. Mấy người có năng lực thiên phú xuất chúng này đều luôn thích tự làm việc theo ý của mình.
Tuy vậy, sau khi mặc bộ xiêm y lên người đúng là thích hợp cực kỳ, mặc vào rất thuận tiện và thoải mái. Sau khi Bùi Sơ đổi cho cho nó một cái tên giản dị tự nhiên mới là 'Bạch y' liền không hề có áp lực tâm lý nào mà mặc nó rồi tiếp tục tiến về Lạc Dương ở phương bắc.
01 August 2021