Edit Hanna
Trạch viện này chào giá một ngàn hai trăm lượng bạc.
Bùi Sơ quyết định mua lại, điều này cho người môi giới mang hắn tới đây xem rốt cục cũng mặt mày hớn hở đi tìm chủ nhân trạch viện. Không bao lâu sau, một nam tử chừng hai mươi tuổi gầy trơ xương đi tới trước mặt Bùi Sơ. Đó là tiểu thiếu gia Trương gia hiện tại Trương Bỉnh Nguyên. Y mặc một bộ y phục dài và dày cộp, tuy rằng đã mặc y phục độn thêm rất nhiều thế nhưng thoạt nhìn vẫn gầy yếu bất kham như cũ, cả người trông như một bộ xương di động vậy.
Sắc mặt y tái nhợt, trên môi không có chút huyết sắc nào, khuôn mặt thì hốc hác và tiều tụy, trên tay cầm một cái khăn tay trắng, vừa đi còn vừa ho khan vài tiếng, thỉnh thoảng dùng khăn che miệng mình. Lúc ho khan, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Ngài thật khụ khụ khụ khụ khục... quyết định muốn mua khụ khụ khục... trạch viện này?" Vị tiểu thiếu gia này cũng coi như người thành thật, vừa ho khù khụ như muốn lôi cả phổi ra, vừa chậm rãi kể lại quá khứ của viện tử này cho đối phương nghe. Người ta đều nói trạch viện này phong thủy không tốt, khắc gia khắc chủ nhà cũng không tính là không lửa mà lại có khói đi nói điêu, bởi liên tiếp thay đổi hai gia đình, cả hai đều bị bệnh nặng quấn thân.
Trương Bỉnh Nguyên thấy mình đã bệnh thành như vậy, kỳ thực viện tử này có bán ra ngoài hay không cũng không phải quá quan trọng nữa rồi. Nếu như bán được liền dẫn mẫu thân đi thuê một căn nhà nhỏ khác để ở. May mà lúc trước phụ thân thành con ma cờ bạc, mẫu thân sống chết giữ lại giấy tờ khế đất của mảnh đất này, nếu không bọn họ ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
"Đây là nhà Trương gia chúng ta, khụ khụ khục... Trương gia... Khục..."
Bùi Sơ thấy y ho như muốn nổ phổi, bản thân nghe cũng muốn bực bội theo, liền giơ cây sáo ngọc trong tay lên, đánh lên ngực đối phương ba lần. Trương Bỉnh Nguyên chỉ cảm thấy trước ngực bị đánh ba cái không nặng không nhẹ như vậy, vừa vặn đánh vào chỗ nghẹn nhất ngứa nhất đó. Ở dưới đáy cuống họng vẫn như luôn có một ngụm khí sưng mãi không tiêu, hiện giờ lại giống như tạm thời bị đánh tan mất. phihan.wordpress
Ánh mắt Trương Bỉnh Nguyên lóe ra một tia kinh ngạc thần kỳ, cầm khăn tay không ngừng run rẩy, "Ngài đây là..."
Bùi Sơ thu hồi ống sáo, khoanh tay trước ngực nói, "Bệnh tình cậu nghiêm trọng như thế, không nghĩ đến chuyện đi tìm đại phu sao?"
Trương Bỉnh Nguyên thở dài một hơi, "Tìm đại phu khám bệnh rồi, trị thử rồi nhưng bệnh tình vẫn vậy, không lành được. E rằng ta cũng không sống được bao lâu nữa, hiện tại cũng chỉ hy vọng có thể ra đi chậm hơn so với mẫu thân một chút... Haizz, không nói những thứ này nữa. Vị công tử này, ngài nên suy nghĩ thêm một chút đi, trạch viện này của chúng ta ai cũng nói phong thủy không tốt, bệnh khí quá nặng, quả đúng là có việc này đó..."
"Ta đã cân nhắc qua rồi, tôi thấy phong thủy của trạch viện này vẫn rất tốt. Còn về bệnh khí quá nặng thì đúng, nhưng vừa vặn ta là đại phu."
Trương Bỉnh Nguyên trợn tròn mắt. Vốn y đã gầy trơ xương, trên khuôn mặt gầy gò hốc hác chỉ có hai con mắt giữa quầng mắt thâm đen sì sì trợn lên rõ to, bây giờ nghe Bùi Sơ nói hắn là đại phu, đôi mắt của y mở ra càng to hơn, đôi mắt toàn lòng trắng cơ hồ như muốn rơi ra từ trong hốc mắt. Y kinh ngạc hỏi ra miệng: "Ngài là đại phu sao?"
Bất luận Trương thiếu gia nhìn thế nào đi nữa đều cảm thấy vị bạch y công tử trước mặt này không hề giống đại phu chút nào, mà giống như danh sĩ phong nhã đam mê ngắm hoa say nguyệt. Cũng chỉ có danh sĩ phong nhã như thế mới đi mất não mà lựa chọn trạch viện nhà bọn họ. Lâm viên ở sân trước nhà bọn họ tuy rằng đã rách nát nhưng trước đây được thiết kế cực kỳ trang nhã, chỉ cần dọn dẹp một chút là sẽ lộ ra một luồng tình thơ ý họa. Ban đêm đến tiểu đình trên mặt nước kia ngắm cảnh trăng rằm, lãng mạn biết bao...
Cũng chính bởi vậy, Trương thiếu gia vừa nhìn thấy người mua liền có cảm giác trong lòng đã hiểu, cảm thấy đối phương hẳn là một văn nhân say mê phong nguyệt không cần mạng. Nói không chừng mấy năm sau khi hắn mua tòa nhà này cũng sẽ đứng trên cầu đá bên hồ, cầm trong tay một cái khăn, vừa thưởng trăng vừa ho ra mấy vệt máu, vạt áo dần lỏng lẻo, cơ thể gần gầy rộc đi, lộ vẻ không còn sống được bao lâu nữa.
Chứ như mấy vị thương nhân trong nhà suốt ngày kinh doanh tính toán thì làm sao nhìn lọt nổi cái viện tử này của y chứ.
Bùi Sơ gật đầu, "Không sai, ta là đại phu, là đại phu tọa chẩn của Hồi Xuân đường trong Lâm An thành. Cậu cần ta chẩn trị gì không?"
"Đại phu của Hồi Xuân đường? Hồi Xuân đường lúc nào có đại phu vậy?" Trong mắt Trương thiếu gia lóe lên một tia mê man.
Người này không phải đến mua nhà sao? Sao đột nhiên lại thành chủ động muốn chữa bệnh cho y?
Chỉ là Trương Bỉnh Nguyên tự xoa xoa lồng ngực mình, phát hiện từ sau khi bị đối phương dùng ống sáo đánh cho ba phát liền nói chuyện thông thuận hơn rất nhiều, lại không ho khan thêm lần nào nữa. Thực sự là quá kỳ quái, chẳng lẽ đối phương đúng là một đại phu lợi hại thật?
"Hồi Xuân đường đúng là có đại phu, ta là đại phu mới tới Hồi Xuân đường, Bùi Sơ."
"Hóa ra là Bùi đại phu? Ngài thực sự có thể trị được bệnh trên người ta sao? Ta cũng không kỳ vọng khôi phục sức khỏe tốt, chỉ cần sống thêm mấy năm, có thể đưa tang cho mẹ ta trước là được."
"Nếu như cậu tin ta, ta sẽ chữa khỏi cho cậu, để cậu sống thêm được mười năm hai mươi nữa cũng không thành vấn đề. Dù sao Trương thiếu gia đây cũng mới hai mấy tuổi đi, vẫn còn rất trẻ, đã kết hôn chưa?"
Hai má Trương Bỉnh Nguyên như sốt lên, "Không kết hôn đâu. Dù sao thân thể ta như vậy, không nên gây họa cho tiểu thư hay song nhi đàng hoàng nhà người ta."
Trước đây y cũng từng có hôn ước, nhưng mà đã bị người ta từ hôn.
"Bùi đại phu, ngài thật có thể trị hết bệnh trên người ta sao?"
Bùi Sơ cười, "Thử liền biết thôi. Ta khai một toa thuốc trước, phiền Trương thiếu gia gọi người đi bốc thuốc. Hiện giờ ta sẽ châm cứu cho cậu một lần đã."
Trương Bỉnh Nguyên mời người vào phòng riêng của mình, Bùi Sơ lấy ra Thái tố cửu châm mang theo bên người, châm cứu cho y hết nửa canh giờ. Trương Bỉnh Nguyên cảm thấy thân thể mình càng thêm thông thuận hơn trước nhiều, vừa vặn lúc này thuốc hạ nhân mua về cũng đã sắc xong, y uống thêm bát thuốc này vào càng cảm thấy thân tâm khoan khoái. Cậu bệnh tật triền miên đã hai ba năm nay, đã lâu không có được cảm giác thân thể dễ chịu như vậy.
Tuy có ho khan vài tiếng nhưng không ho đến khàn giọng giống như trước nữa.
"Thân thể này của cậu còn phải cẩn thận điều dưỡng thêm nửa năm mới được. Ngày thường nên đi lại nhiều hơn, ăn uống thanh đạm." Bùi Sơ thu hồi ngân châm của mình, dặn thêm vài câu.
"Ta đã dưỡng bệnh được mấy năm nay, dưỡng thêm nửa năm nữa cũng chẳng là gì. Trước đây ta cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, không hiểu sao bộ thân thể này cứ ra ngoài gió là ho khan không ngừng, song khi nằm liệt ở trong phòng thì thân thể lại càng thêm lụn bại. Hiện giờ đúng là thoải mái hơn nhiều."
Trương Bỉnh Nguyên lần này rốt cục cũng thật sự tin đối phương là một đại phu, không phải đại phu thì ai còn mang nhiều ngân châm bên người như vậy chứ, không sợ tự đâm bản thân sao. Huống chi, vị bạch y đại phu trẻ tuổi này tựa hồ là y thuật cực cao minh. Y mới kêu hạ nhân đi nghe ngóng một chút, vị Tiểu Bùi đại phu mới tới Lâm An không lâu đã liền tới tọa chẩn trong Hồi Xuân đường, trong thời gian đó đã trị vài chứng bệnh hiếm thấy. Nghe nói hắn am hiểu nhất là trị đau nhức xương cốt do phong thấp, chẳng qua lại nghe bên Thiên Kim đường bên kia bảo đại phu này còn rất am hiểu trị bệnh phụ khoa.
Trương Bỉnh Nguyên: "..."
Y xoa xoa lồng ngực mình, cảm thấy vị Bùi đại phu này hẳn là bệnh nào cũng điều hiểu hết ấy chứ.
Thế nhưng, giả đúng như đối phương am hiểu trị bệnh phụ khoa, Trương Bỉnh Nguyên cung kính thỉnh cầu hỏi, "Có thể mời Bùi đại phu đến chẩn trị cho mẫu thân ta một lần được không?"
Mẫu thân của cậu, cũng chính là Trương phu nhân, mắc chứng mất hồn, thi thoảng sẽ giật mình ngẩn người tại chỗ, không nhận ra bất kỳ người nào, chỉ lặng yên rơi lệ. Một ngày ngẩn người rất nhiều lần, ban đêm càng lăn lộn khó ngủ, thường bị bất chợt tỉnh lại giữa đêm. Sau khi ngủ dậy thì nói năng lộn xộn, thân thể gầy gò, dễ hoa mắt chóng mặt. Ban ngày ngồi ở dưới bóng râm, dù chỉ có một chút gió thổi cỏ lay cũng liền bị dọa thất kinh hoảng sợ không thôi.
Căn bệnh này là từ sau khi phụ thân y chết vì mã thượng phong, chủ nợ đến khuân hết đồ đạc trong nhà đi thì bắt đầu, có lẽ là chuyện ngày hôm đó xảy ra quá lớn quá tuyệt vọng đi. (*mã thượng phong là chết trong khi đang qhtd)
Bùi Sơ đi theo Trương Bỉnh Nguyên đi gặp mẫu thân Trương phu nhân của y.
Trương phu nhân và Trương Bỉnh Nguyên đứng chung một chỗ, người không mù vừa nhìn liền có thể biết đó là hai mẹ con ruột. Hai người đều có thân hình gầy yếu mảnh dẻ như nhau, dáng dấp tiều tụy chẳng khác hai cái sào trúc, giống như hai bộ hài cốt mặc y phục bay phấp phơ. Đã vậy họ lại còn sống ở trong trạch viện Trương gia đổ nát này, cũng không trách người ta nói quỷ khí tầng tầng.
Huống chí mấy ngày trước mưa dầm mưa đề, đất trời khắp nơi âm u ảm đạm, nếu chẳng may tên trộm vô tình đột nhập, vào cái thời điểm mưa giông bão bùng thấy cái cảnh tượng cả vườn hoang vu, cùng với hai mẹ con nhà này, phỏng chừng phải sợ đến hồn vía lên mây.
Từ đó còn truyền ra đủ chuyện ma quái trong Trương gia nữa.
Bùi Sơ kiểm tra bệnh tình cho Trương phu nhân, hệ thống tuần hoàn khí của đối phương đảo loạn, khí huyết mất cân đối, tâm trạng hậm hực khó chịu, hẳn là do bị cảm xúc mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ dẫn đến tình trạng này. Nghe Trương Bỉnh Nguyên miêu tả, Trương phu nhân hẳn là bị việc Trương gia lụn bại trong một ngày kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ, vừa sợ vừa thất vọng, không muốn đối mặt với hiện thực, dẫn đến nản lòng thoái chí, khí không thể thoải mái tuần hoàn, lục phủ ngũ tạng mất cân bằng âm dương, mới dần dần biến thành chứng mất hồn như vậy. (nghe miêu tả thì có vẻ giống PTSD, Xem thêm ở đây: https://www.msdmanuals.com/vi/chuyên-gia/rối-loạn-tâm-thần/rối-loạn-lo-âu-và-các-rối-loạn-liên-quan-tới-stress/rối-loạn-stress-sau-sang-chấn-ptsd))
"Bùi đại phu, bệnh của mẫu thân ta có thể chữa không?"
"Để ta thử xem sao." Bệnh chứng như vậy cần phải dùng dược vật phối hợp với dưỡng tâm dịu gan. Mà nhiều khi uống thuốc cũng không nhất định sẽ có hiệu quả, tất cả phụ thuộc vào mức độ chịu đựng của mỗi người, khả năng điều chỉnh tâm trạng, thoát khỏi trầm cảm tích tụ trong lòng.
Bùi Sơ kêu người bốc và sắc cho Trương phu nhân một toa thuốc Dưỡng tâm thang đặc thù. Đợi sau khi đối phương uống xong Dưỡng tâm thang, hắn liền nâng sáo trúc trong tay lên, đặt ngay trước mặt Trương phu nhân, vận nội lực trong người, dùng sáo thổi một khúc 'Chước tâm' (đốt tim)
Tiếng sáo khi thì du dương bay bổng, khi thì uyển chuyển trầm lắng, khi thì lê thê não nề, mang theo một cỗ bị thương và lạnh lẽo khó có thể miêu tả. Trong tiếng sáo còn hòa lẫn nội lực, cộng thêm ca khúc được thổi ra từ hàn trúc chí băng hiếm có trên thế gian này, có thể khơi dậy lên những tâm tình tuyệt vọng dày vò khó chịu nhất sâu trong nội tâm con người, phảng phất như bị ngọn lửa cuồng nộ hành hạ liên tục.
Một hồi lâu sau, trên gò má Trương phu nhân tất cả đều là nước mắt. Trương Bỉnh Nguyên ở bên cạnh trông nom mẫu thân cũng nước mắt đầy mặt y hệt, tâm trạng khó có thể tự kiềm chế được.
Bùi Sơ vẫn luôn cảm thấy, ca khúc này tên gọi là Chước tâm không bằng gọi là Trát tâm (đâm tim) thì càng chính xác hơn một chút. phihan.wordpress
Ca khúc này rất thích hợp để giải quyết tâm tình phiền muộn u uất khí gan ứ trệ, khóc một hồi sẽ giúp cảm xúc chồng chất trong lòng phát ra ngoài, khiến thân thể dễ chịu hơn một ít.
Trước đây nhàn rỗi không có việc gì làm ở trên đường thổi một khúc này, không cẩn thận gieo vạ cho không ít người qua đường. Một người lang thang vừa mới cùng người nhà nói lời từ biệt bước chân ra ngoài tha phương, sau khi ở ven đường nghe thấy ca khúc này hắn thổi, tinh thần kích động, nước mắt chảy đầy mặt, tiếp đến cõng túi hành lý quay trở về nhà... Sau đó còn xảy ra một ít chuyện nữa, một lời khó nói hết.
Bởi vậy ngay tiếp theo, Bùi Sơ cũng không thổi nữa.
Lúc này tiếng sáo của hắn ngừng lại, động tác lại có sự thay đổi, một ca khúc khác lập tức liền được thổi ra. Đó là một làn điệu êm dịu huyền ảo mà ôn nhu, gióng như cảm nhận được một chút ánh nắng mặt trời mùa xuân chiếu rọi vào trong lòng, không quá mãnh liệt nhưng lại đủ ấm áp.
Hết chương 63