Edit: Hanna
Quan phu lang?
Là ý gì?
Sao đột nhiên lại đi chúc mừng bà?
Liễu Ngọc Chỉ tròn mắt, lên tiếng hỏi: "Tề phu tử, xin ông nói rõ ràng chút."
Tề Vu Hồng đưa bài thi trong tay đưa cho bà, nói: "Tiết phu nhân có thể tự mình quan sát."
Liễu Ngọc Chỉ tùy ý nhìn vài lần, chữ viết rất đẹp, hành văn cũng cực kỳ trôi chảy, văn chương bà viết ra cũng không thể viết hay như vậy. Loại miễn cưỡng có học vấn như bà đại khái chỉ có thể hiểu được bài thi này viết rất khá, mà không thể hiểu cụ thể được khá bao nhiêu.
"Phần bài thi này..."
"Vị Bùi công tử kia thực là tài học hơn người, không biết là xuất phát từ dưới tay vị danh sư nào?"
Liễu Ngọc Chỉ: "..."
Liễu Ngọc Chỉ choáng váng, càng lúc bà càng không thể tin được sự thực tai mình nghe thấy: Tiểu Bùi đại phu mà nhi tử bà yêu thích không phải là một du y giang hồ trẻ tuổi thích du lịch khắp nơi hay sao?
Một đại phu nhân tâm sao đột nhiên biến thành tuyệt đại tài tử cầm kỳ thư họa tứ thư ngũ kinh đều tinh thông trác tuyệt?
"Ông nói hắn tài học hơn người, so với Tông Nguyên thì sao?"
"Bùi công tử là kỳ tài ngút trời."
...
"Ta là đang nằm mơ hay sao trời?" Liễu Ngọc Chỉ vươn tay xoa xoa mi tâm. Đúng là bà vẫn luôn lớn miệng nói muốn gả con mình cho một đại tại tử. Trên thực tế bà và khăn tay chi giao của bà đều tự rõ ràng rằng chẳng qua là bà chỉ nói nhiều quá nên quen miệng thôi, bản thân bà cũng không được toại nguyện gả cho đại tài tử thì làm nhi tử ngốc nhà bà có khả năng thành công?!
Năm đó con gái lớn của bà xuất giá, gả cho Vương Tông Nguyên nhi tử của huyện lệnh huyện Phú An thuộc Du Châu. Con rể lớn cũng là người đọc sách, sau khi thành hôn một năm, cũng chính là năm mười chín tuổi thi đậu tú tài. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể trúng cử nhân, Liễu Ngọc Chỉ cảm thấy học thức đối phương coi như đã rất không tồi rồi...
Dù sao mười năm học hành gian khổ, thực có thể thi được tú tài cũng chả có bao nhiêu đâu, còn cảm đám bốn mươi năm mươi tuổi vẫn chưa thi nổi tú tài kìa.
Lúc trước nghe con trai út nhà mình nói thích đại phu, Liễu Ngọc Chỉ thực ra cũng không xoắn xuýt bao lâu cả, bà cảm thấy là đại phu cũng được, học thức bằng một nửa con rể lớn là tốt lắm rồi.
Ai biết thế nào lại bắt được một kỳ tài ngút trời... phihan.wordpress
Lúc Liễu Ngọc Chỉ còn đang ngẩn ra, Tề Vu Hồng đứng dậy cáo từ với bà, "Thời gian không còn sớm, ta nên về nhà đây."
Mặc dù Tề Vu Hồng tính cách hào hiệp song vào thời điểm này cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhìn Tiết phu nhân trước mắt kinh hỉ không lộ ra, trong lòng khó tránh khỏi không khống chế nổi mà sinh ra lòng hâm mộ ganh tị... Vị Bùi công tử kia dáng dấp lớn lên rõ đẹp, lễ nghi chu đáo, cầm kỳ thư họa trác tuyệt kinh người, ngay cả tài học văn phú đều cao đến dọa người... Chỉ tiếc người như vậy không phải là còn rể của ông mà là con rể nhà người ta a!
Không được, một khắc ông cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.
Liễu Ngọc Chỉ: "A, Tề phu tử ông chờ chút..."
Liễu Ngọc Chỉ lúc này rốt cục cũng hồi phục tinh thần, thấy Tề Vu Hồng phải đi, ngược lại bà cũng không phải muốn giữ đối phương lại, mà là – "Cái này... bài thi của Bùi công tử người ta kính xin lưu lại."
Lúc Tề Vu Hồng chuẩn bị đi không chỉ có mang về đề thi của mình cũng tiện tay chôm bài giải của Bùi Sơ về.
Liễu Ngọc Chỉ chạy đến xông lên ngăn cản Tề Vu Hồng, bắt đối phương phải giao ra bài thi kẹp trong bộ đề thi ra đây.
Tề Vu Hồng cứng đờ, chậm rãi nói: "... Tiết phu nhân bà xem cũng không hiểu, không bằng để ta mang về nhà."
Phần bài thi này ông còn muốn nghiên cứu thêm một chút. Ngoài ra thể chữ vấn ngôn của đối phương ông cũng yêu thích không rời tay, không nhịn được muốn trộm về giấu.
"Không được." Liễu Ngọc Chỉ trừng to hai mắt, đây chính là... bảng chữ mẫu tương lai của bà đấy.
"Tề phu tử, ông vẫn là nên trả nó lại đi."
Tề Vu Hồng: "Tiết phu nhân, ta còn muốn xem văn chương của Bùi công tử thêm mấy lần."
"Hóa ra là như vậy à?" Liễu Ngọc Chỉ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó bà nở một nụ cười xinh đẹp nói: "Tề phu tử, việc này không khó, ông lưu lại cái đó, lát nữa ta sẽ bảo người chép một phần đưa đến phủ đệ."
Tề Vu Hồng: "..."
Tề Vu Hồng nhìn nụ cười mang theo sát khí của quý phu nhân trước mắt, phảng phất như thể nếu ông không giao đồ trong tay ra, đối phương sẽ gọi người lại đây cướp về.
Ông thở dài một hơi, không thể làm gì khác lày rút bài thi trong bộ đề ra, cẩn thận từng chút một đưa cho Tiết phu nhân trước mắt.
Liễu Ngọc Chỉ tỉ mỉ kiểm tra một lần, không thấy phần bài thi này 'đầu thừa đuôi thẹo' một tờ giấy nào, mới lộ ra một nụ cười hài lòng mà một thương nhân nên có.
"Tề phu tử đi thong thả, ít ngày nữa ta sẽ đến nhà cảm tạ..."
Tề Vu Hồng không thèm quay đầu mà rời đi luôn, ông không muốn nghe câu nói này của Liễu Ngọc Chỉ chút nào. Đến nhà cảm tạ? Có mà đến nhà khoe khoang thì có!
Liễu Ngọc Chỉ thu bài thi vào trong tay áo mình sau đó nhìn xung quanh, lại phát hiện chú ong vò vẽ mỗi lần đều rất đúng lúc vo ve đến bên cạnh bà lúc này liền biến mất. Bà hỏi nha hoàn thì mới biết tên đần kia đã chạy đi làm điểm tâm, vừa mới đưa cho Bùi Sơ vừa thi xong tẩm bổ.
Cũng đúng, đối phương viết lâu như vậy, khẳng định là đã đói bụng.
Bà mối Lưu lúc này đứng lên, bà đã no đến mức không chịu nổi, ăn hết một bàn đồ ăn ngon rượu ngọt chưa nói, còn uống vào cơ man nào là hoa quả nước trà, bụng của bà đã no căng gấp ba lần.
Không giống với Tiết Thanh Linh còn đang ở trong phòng, bà mới đây đã nghe lỏm được cuộc đối thoại của Tề Vu Hồng và Tiết phu nhân được bảy tám phần. Sau khi nghe xong, bà mối Lưu thở dài một hơi, cầm khăn tay, kéo váy lên, ôm bụng phệ đi tới bên cạnh Tiết phu nhân, nói rằng: "Tiết phu nhân à, không dễ dàng để người ta đến nhà bà cầu thân mà, bà đúng là quá dằn vặt người ta đó."
Bà mối Lưu thay vị Bùi công tử kia than vãn một tiếng, người ta tới đề thân, phải thi cầm kỳ thư họa thì chớ lại còn phải thi học vấn. Nếu là trêu đùa một chut thì cũng thôi đi, Tiết phu nhân còn tìm Tôn lão và Tưởng tiên sinh về, ngay cả Tề phu tử của thư viện cũng bị bà mời tới, đây tránh không khỏi quá mức hưng sư động chúng phỏng?
Liễu Ngọc Chỉ nghe bà mối Lưu nói thế, biểu tình trên mặt rốt cục cũng không kiên trì được nữa, bà cũng thở dài một hơi.
Là do bà quá dằn vặt người ta ư?
Rõ ràng là Bùi đại phu kia quá chịu được dằn vặt thì có.
Liễu Ngọc Chỉ làm sao cũng không thể dự liệu được hôm nay lại có cảnh tượng như vậy.
Tiết gia nhà bà giờ chỉ còn lại cô nhi quả phụ, trưởng bối trong nhà Tiết Thanh Linh cũng chỉ còn một mình bà, một bóng nam đinh trong nhà cũng không có, khác hẳn so với lúc tỷ tỷ của đứa nhóc kia xuất giá. Bây giờ có người tới cửa cầu thân, Liễu Ngọc Chỉ liền nghĩ phải đi tìm một vài lão trưởng bối tới đây hỗ trợ chống đỡ, cũng là làm chứng cho việc này.
Đó mới là lý do bà tận lực tìm Tôn lão, Tưởng tiên sinh và Tề Vu Hồng... Người bình thường khác bà nhìn không lọt.
Nếu thức sự là bại dưới tay những người này, chỉ bằng tiếng tăm của họ trong thành Lâm An, đó hoàn toàn không phải mất mặt mà còn là thuận tiện để lộ danh tính, được trưởng bối đến đánh giá và chỉ điểm cũng coi như là một chuyện tốt.
Thế nhưng kịch bản hôm nay cố tình không diễn như bà vẫn tưởng tượng.
Liễu Ngọc Chỉ cảm thấy đầu mình bị một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống đập cho bất tỉnh.
Chuyện này vượt quá dự liệu của bà mà.
"Tiết phu nhân à, không phải ta nói bà nhưng con rể như vậy, bà không muốn thì có đầy người mong cướp về đấy, bà còn khó dễ người ta làm chi ni... Ôi chao, hiện tại ta chỉ hận nhà ta không có song nhi, nếu không ta nhất định sẽ bắt nó gả cho Bùi đại phu đấy... Con rể thế này đúng là đốt đèn lồng cũng tìm chả ra đâu. Ta làm mai mối mấy chục năm nay cho người ta mà đây là lần đầu tiên thấy một thanh niên tuấn kiệt ưu tú như vậy, người ta y thuật đã cao, dáng dấp ưa nhìn, còn có tài cầm kỳ thư họa, ngay cả học vấn cũng quá là lợi hại. Hầy, hiện giờ ta đi sinh thêm một song nhi không biết còn có kịp không..."
Liễu Ngọc Chỉ: "..."
Bà liếc mắt nhìn vóc người bà mối Lưu trước mắt, nghĩ thầm người này mà run một cái là có thể đè chết người ta, nếu bà ta mà còn sinh thêm song nhi nữa, đoán chừng vóc người phải gấp bốn lần Bùi đại phu.
"Lời cầu hôn cũng đã đề ra gần một ngày rồi, Tiết phu nhân, ta thực không hiểu được ý của bà, bà liền cho ta một lời chắc chắn đi, hôn sự này cuối cùng bà có đáp ứng hay là không a?" Bà mối Lưu vẻ mặt đầy ý cười, trong lòng nghĩ đối phương mà không đáp ứng có khi bà càng cao hứng. Một thanh niên tuấn kiệt như vậy, bà có thể giúp cậu ta tìm những người khác làm mai.
Liễu Ngọc Chỉ hiếm thấy liếc xéo một cái, ngữ khí sốt ruột nói: "Này còn phải hỏi sao? Đáp ứng, tại sao ta không đáp ứng? Bà mối Lưu, bà cùng Hà quản sự đi nghênh tiếp sính lễ vào đi."
"Được, ta đi ngay đây. Tiết phu nhân à, con rể tốt nhà bà mang đến một đôi chim nhạn trông tương đối đẹp đấy, hay là đợi lát nữa tự bà ra ngoài xem đi..."
"Tất nhiên là chút nữa ta sẽ mau chân đến xem, chỉ là..." Liễu Ngọc Chỉ nhìn sáng bên kia một chút, thấp giọng nói: "Bà mối Lưu, bà trước đừng về vội, đợi lát nữa ta chuẩn bị cho bà một bao lì xì thật dày."
"Tiết phu nhân, ta mang đến cho bà một con rể tốt như thế, lì xì của bà nhất định là phải lớn chút nha." Bà mối Lưu nháy mắt cười nói.
"Yên tâm đi, tuyệt đối không thiếu phần bà."
Liễu Ngọc Chỉ đứng tại chỗ nhìn bà mối Lưu và Hà quản sự cùng đi ra ngoài tiếp lễ, thu đồ của người ta. Việc này coi như đã thành rồi, chỉ có điều..., khóe miệng Liễu Ngọc Chỉ lộ ra ý cười, con ong vò vẽ nhỏ kia sao còn chưa qua đây nhỉ?
Tiết Thanh Linh nhăn nhăn nhó nhó đặt một hộp điểm tâm lớn lên bàn, gọi Bùi Sơ tới đây ăn. Cậu đã sớm đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, cũng không hỏi đối phương thi thố thế nào, dù sao bất kể như thế nào đi nữa thì kết quả cũng giống nhau thôi.
Tiết tiểu công tử cậu nhất định sẽ làm cho nương đồng ý!
Đây chẳng qua là vấn đề thời gian.
Chỉ đáng tiếc là...
Cậu quá không dễ dàng đợi đến ngày đối phương tới cầu thân mà.
Tiết Thanh Linh ngồi bên ghế đẩu, hai tay chống má, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp xụ xuống, hai má thịt bị tay dồn cho mập lên, dường như biến thành một chú sóc nhỏ u buồn.
Bùi Sơ thoáng nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng buồn cười gần chết, cũng cố tình không mở miệng nói chuyện, chỉ lo ăn điểm tâm. Dù sao... hắn thực sự là sắp chết đói rồi, vừa ăn điểm tâm vừa ngắm nhìn sóc nhỏ u buồn trước mặt.
Tiết Thanh Linh thở dài một hơi, nhìn Bùi Sơ bên cạnh im lặng không lên tiếng, tự cho là đoán được điều gì đó, cậu cuộn chặt nắm đấm, sau khi ra quyết định, quay người ra ngoài tìm thân nương của mình.
Vừa ra ngoài liền thấy Liễu Ngọc Chỉ đang ở bên cạnh ao cá mân mê cành liễu, Tiết Thanh Linh nhìn thấy dáng vẻ của thân nương đều là thoải mái vui vẻ, trong lòng càng thêm khó chịu.
Miễn cưỡng cất bước tới trước người Liễu Ngọc Chỉ, trầm giọng kêu một tiếng: "Nương..."
Liễu Ngọc Chỉ thấy ong vò vẽ nhỏ lúc trước còn đắc ý hiện giờ vẻ mặt xám xịt thất vọng, trong lòng nhất thời như xả được cơn giận: Nhìn coi con còn dám tự mãn nữa không. phihan.wordpress
"Nương... Tề phu tử đâu?"
"Con không thấy à? Tề phu tử đi rồi." Ngay cả bà mối Lưu cũng rời khỏi luôn rồi.
Hết chương 78