Edit: hanna
Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh chậm rãi tiêu sái đi trên cây cầu phong vũ bắc ngang qua mặt nước này. Đỉnh cao nhất của cây cầu này có bảy tầng, kết cấu đỉnh cầu phức tạp mà tinh mỹ. Trên sàn cầu từng ván từng ván gỗ dày, dài và nặng lát liên tiếp với nhau không một kẽ hở, đế giày của người đi đường va chạm với sàn cầu phát ra âm thanh trầm trọng. Gió nhẹ chợt thổi qua, mang theo mùi thơm của hoa lá sen.
Phong cảnh trên cầu rất đẹp, đập vào mắt là hồ nước mênh mông và núi non xanh ngắt phía xa, gần đó là hành lang cầu đá quanh co uốn lượn cùng với đình nhỏ bên bờ. Nhìn sang phía tây là một mảng lá sen xanh mướt chập chùng, lúc gió thổi qua, lá sen như từng gợn sóng xanh biếc đồng thời dập dềnh lay động. Trên mặt lá sen còn có từng hạt nước nhỏ trong suốt ánh nhuận như lưu ly rơi từ lá sen xuống nước, quấy nhiễu đàn cá bơi trong hồ. Từng bông hoa sen cao vút nổi trên mặt nước đang vào thời điểm khoe mình đẹp nhất.
Bùi Sơ nắm tay Tiết Thanh Linh đi dọc chiều dài của cây cầu phong vũ này.
Hai người đều không có tâm trạng nào đi thưởng thức phong cảnh xung quanh. Bọn họ chỉ có thể cảm nhận được hai lòng bàn tay ấm áp đang chặt chẽ đan lại với nhau, không phân biệt nổi rõ nhiệt độ nóng bỏng kia là truyền từ tay mình tới hay từ tay đối phương.
Trên cầu phong vũ có mười tòa bảo tháo, hai người yên lặng không nói với nhau câu nào tiến về phía trước được một hồi, lúc đi được quá nửa, Bùi Sơ cười hỏi người bên cạnh: "Chúng ta đã đi qua được bao nhiêu năm rồi?"
Tiết Thanh Linh sửng sốt một chút sau đó đột nhiên nhớ lại cậu từng nói với Bùi Sơ rằng một tòa bảo tháp trên cây cầu phong vũ này tương đương với mười năm của đời người, "Chúng ta hiện giờ đang ở dưới tòa tháp thứ bảy rồi..."
"Hóa ra là đã bảy mươi năm... Tiết tiểu công tử, không, hiện giờ không thể gọi em là tiểu công tử nữa, mà là Tiết lão chưởng quỹ... Hoặc là Tiết... gia gia? Bảy mươi tuổi hẳn đã là đến tuổi làm gia gia người ta rồi đi..." Bùi Sơ cười nói ra câu này vừa cảm khái.
Tiết Thanh Linh nghe hắn nói vậy không nhịn được cười, cũng mặc sức tưởng tượng thời điểm mình của năm bảy mươi tuổi cùng hắn, một tay cậu nâng lên ôm mặt mình: "Bảy mươi tuổi có khi nào em đã đầu trắng xóa, răng cũng rụng hết rồi không..."
"Không đến nỗi đó đâu." Bùi Sơ sửa lại sai lầm trong lời nói của đối phương, tự tin bảo: "Có ta ở dây, tóc em sẽ không biến bạc, hàm răng cũng không rụng hết đâu, Tiểu... Lão Bùi đại phu sẽ dạy cho em phương pháp dưỡng nhan."
Hai cái lúm đồng điếu trên khuôn mặt Tiết Thanh Linh càng như phát sáng, đôi mắt cười thành hai vành trăng lưỡi liềm, "Vậy... vậy đều nhờ cả vào phương pháp dưỡng nhan của Lão Bùi đại phu nha."
Tiết 'lão' công tử nghe vị 'Lão' Bùi đại phu bên cạnh nói chuyện tự tin như thế, trong lòng càng thêm vạn phần tín nhiệm y thuật của người bên cạnh, bản thân cũng tự tin hẳn lên: "Lão Bùi đại phu này, em bảy mươi tuổi sẽ có tài nghệ y thuật như nào đây nhỉ? Chắc hẳn... Tiết Thanh Linh em cũng có thể trở thành một danh y nổi tiếng đi?"
Cho dù Tiết lão công tử cậu có là đồ đầu đất học mãi không thông đi chăng nữa thì cũng đã dấn thân vào cái nghề này sáu mươi, bảy mươi năm, kiểu gì cũng sẽ thành – công – học – y chứ!
Bùi Sơ im lặng một hồi, nói rằng: "Y sư nổi tiếng thì không chắc, trị chút phong hàn cho hàng xóm láng giềng thì không thành vấn đề. Nếu em chỉ làm 'danh y' nổi nhất trong phố y quán của chúng ta thì chắc là có thể đạt yêu cầu."
Tiết Thanh Linh: "..."
Tiết Thanh Linh nheo nheo mắt, ngữ khí nâng cao, "Tiểu Bùi đại phu, lời này của chàng nói sao không có chút tự tin nào thế? Đợi đến năm bảy mươi tuổi, Tiết Thanh Linh em tốt xấu gì cũng đã ở bên lão thần y Bùi đại phu hơn bốn mươi, năm mươi năm rồi. Cho dù em thực sự là một đứa đầu đất đi chăng nữa thì cũng sẽ phải được chàng nặn thành công đi chứ?"
Bùi Sơ cười khổ vài tiếng, nói ra lời nói thực lòng của mình: "... Đến lúc đó á, có lẽ là em nặn ta thành công thì có."
"Hở?" Tiết Thanh Linh bị lời này của hắn làm cho lơ tơ mơ.
"Em hở cái gì mà hở, đứa nhỏ ngu ngốc này, học y dốt ơi là dốt, vấn đề kỳ kỳ quái quái càng hỏi không ít. Mỗi ngày để có thể trả lời câu hỏi của em, ta đều phải vắt hết cả óc ra... Em không nhận ra từ sau khi ta dạy y thuật cho em thì y thuật của ta lại tinh tiến không ít à..." Bùi Sơ cũng cảm thấy chuyện này rất thần kỳ, lẽ nào Tiết Thanh Linh chính là đá mài dao mà ông trời ban cho hắn để hắn khắc khổ nghiên cứu y thuật ư?
Nếu như sau này có thể trở lại Đại Đường, quả thực hắn có thể viết ra cả bụng sách giáo khoa ấy chứ. Để Tiết Thanh Linh giày vò đến năm bảy mươi tuổi, Bùi Sơ cảm thấy cõi đời này phỏng chừng chẳng có ai am hiểu việc dạy y thuật cho người hơn hắn đâu.
Vẻ mặt Tiết Thanh Linh trong phút chốc sụp đổ, vì sao cậu học y cùng với Bùi Sơ lâu như vậy mà y thuật như con sên bò chỉ nhỉnh lên được một chút chút, còn Tiểu Bùi đại phu nhà cậu thì lại 'tinh tiến' không ít nhỉ...?
Mỗi người một mệnh mà!
"Thôi, em nghĩ thông rồi, em có thể bồi dưỡng Tiểu Bùi đại phu thành Lão thần y Bùi đại phu có y thuật không ngừng tinh tiến, đời này đã không còn gì nuối tiếc."
Bùi Sơ giơ tay nhéo cái má người bên cạnh, "Lời này em còn thốt ra được, coi da mặt có dày không cơ chứ?"
"Không dày tí nào!"
...
Trong khoảng thời gian tranh cãi, hai người đã đi hết cây cầu phong vũ này. Sau khi đi hết cây cầu, mười ngón tay đan vào nhau vẫn chưa hề tách ra.
Hai người đi tới dưới chân núi. phihan.wordpress
Lúc đứng ở bờ bên kia nhìn qua, miếu thờ trên núi dường như chỉ gần trong gang tấc mà thôi. Song khi đi qua cầu tới dưới chân núi như này mới phát hiện chùa miếu cái bóng cũng không thấy. Đoạn đường trên núi lại không dễ đi, Bùi Sơ một tay che dù, tay còn lại vững chắc chặt chẽ nắm lấy Tiết Thanh Linh, dìu đỡ cậu, miễn cho cậu nghiêng ngả ngã xuống. Đi qua con đường nhỏ gập ghềnh đầy đá vụn bên khe núi, phía trước rốt cục đã mở rộng hơn một tí. Dưới bàn chân là một mảnh cỏ xanh dây leo sinh trưởng tươi tốt, lúc Bùi Sơ đi tới đây, bàn tay dắt Tiết Thanh Linh mới thả lỏng đôi chút.
"Con đường chúng ta đi này là đường mòn, nếu đi qua bên kia một tí nữa là có thể nhìn thấy cầu thang đá rồi."
Bùi Sơ gật đầu, che dù, hai người tiếp tục bước về phía trước.
Ông mặt trời hiện tại vẫn độc ác như trước. Hai người đi tới một mảnh rừng núi hoang vu, đột nhiên nghe được một vài tiếng động sột sột soạt soạt của cây cỏ, cùng lúc đó, một tiếng người thét thảm thiết vang lên. Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh đứng im tại chỗ, trong lùm cỏ trước mắt giống như có thứ gì đó đang xông thẳng tới chỗ bọn họ.
Bùi Sơ buông bàn tay đang nắm lấy tay Tiết Thanh Linh ra, đổi thành nắm lấy eo đối phương phi thẳng lên trời, trên mặt đất một cái bóng màu đen bò qua vị trí mà họ đứng lúc nãy. Bùi Sơ từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, tiếp đó ngón tay búng một cái, viên thuốc từ trong tay hắn như một viên đạn bay ra ngoài, đánh vào cái bóng đen đang bò băng băng trên đất kia.
Vật kia sau khi trúng phải một chiêu của hắn liền ngã xuống đất không nhúc nhích.
Đó là một con rắn độc màu trắng bạc.
Tiết Thanh Linh không nhịn được than một tiếng sợ hãi, đây là loại rắn cạp nong vòng bạc có độc tính mạnh nhất ở địa phương bọn họ, bị loại rắn này cắn một nhát thì tính mạng khó mà bảo toàn, "Bên kia có người bị rắn độc cắn..."
(Chi cạp nong là chi rắn có độc, vảy trơn và bóng được sắp xếp thành các khoang đậm màu. Rắn cạp nong vòng bạc hay còn gọi là rắn mai gầm bạc, kim tiền bạch hoa xà, rắn hổ khoang là loài rắn độc xếp thứ tư thế giới)
Bùi Sơ ôm eo Tiết Thanh Linh, đồng thời phi thân về hướng nơi có tiếng hét thảm vang lên, chỉ trong nháy mắt đã bay tới bên cạnh người đang ngã xuống đất kia. Người kia mặc một bộ tăng phục màu lam xám, là một tiểu hòa thượng tuổi còn nhỏ, hẳn là một tăng nhân bên trong Diệu Ẩn tự.
Trên đùi cậu ta lúc này bị rắn độc cắn một nhát, ngã trên mặt đất, ý thức mơ hồ, đã hôn mê bất tỉnh. Bùi Sơ nhanh chóng đi tới bên người tiểu hòa thượng, ngẫu nhiên tìm ra ba loại thuốc giải độc tạm thời rồi nhét vào trong miệng cậu ta, sau đó xé ống tay áo cậu ta ra, dùng nó để bao quanh nơi phía trên vết cắn vài vòng. Hắn dùng bảy tám cây châm bạc niêm phong lại đường kinh mạch chính trên người đối phương, ngón trỏ và ngón giữa của Bùi Sơ khép lại, vận nội lục đè ấn quanh vết thương vài lần, máu độc màu đen liên tục bị bức trào ra ngoài.
Sau khi bức hết máu độc đi sẽ là máu đỏ tươi. Tiết Thanh Linh bên cạnh nhìn đến khi màu máu trở thành đỏ tươi, nhất thời cảm thấy thân thể cũng nhẹ nhõm không ít, thở phào một hơi cho bớt nặng nề. Tính mạng người này không còn đáng lo ngại nữa rồi!
Bùi Sơ gọi Tiểu Thương tới, phái con chim phá của này đi hái ba, bốn loại thảo dược trong núi. Bùi Sơ sơ chế qua thảo dược đập dập ép lấy nước, đồng thời nghiền nát thuốc viên thông gió tan bầm thành trạng thái bột phấn, tiếp đó trộn nước ép thảo dược cùng với bột phấn với nhau, bôi lên chỗ bị rắn độc cắn trên thân thể tiểu hòa thượng. Dùng vải xé ra từ ống tay áo đối phương băng lại, coi như đã hoàn thành xong xử lý vết thương.
Tiểu hòa thượng Thường Vân lúc này cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê. Sau khi cậu nhóc tỉnh lại, vẫn còn mơ mơ màng màng, trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, "Rắn... Ta bị rắn cắn... Ta sắp chết rồi!"
Thường Vân khóc thảm, cậu ta bị rắn độc cắn rồi. Trong trí nhớ cuối cùng của cậu ta, cậu ta nhìn thấy thân hình của con rắn độc kia, là rắn cạp nong vòng bạc có độc tính cực kỳ mãnh liệt. Cái mạng nhỏ của cậu xem ra là chôn vùi trên núi rồi, ai cũng không thể cứu nổi cậu nữa.
"Ta sắp chết rồi... Ta sắp chết rồi..." Thường Vân không còn một bên ống tay áo khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khuôn mặt nom chật vật dị thường. Đây là một tiểu hòa thượng mười sáu, mười bảy tuổi lớn lên cực kỳ khỏe mạnh và thành thật.
Tiết Thanh Linh và Bùi Sơ nhìn cậu ta khóc đến chăm chú mải mê quên mình, không thể làm gì khác ngoài đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu ta.
"Ta sắp chết rồi... Ta sắp chết rồi... Ta sắp chết rồi..." Tiểu hòa thượng khóc lóc than thảm chẳng khác nào như đang đọc kinh lúc bình thường vậy, không ngừng niệm mà còn thành kính phun ra một câu như vậy. Thậm chí lúc niệm, cái giọng điệu còn biến thành ngữ điệu giống y hệt lúc bình thường hay nói 'Nam mô a di đà phật'.
"Ta ta... Vì sao ta còn chưa chết nhỉ?" Thường Vân khóc nước mắt rơm rớm, hai mắt sưng húp, lại phát hiện bản thân mình hình như ngoại trừ cái chân bị đau thì hình như trước mắt còn chưa thấy Phật tổ xuất hiện. Vừa rồi cậu ra còn định, định đợi lát nữa gặp được Phật tổ thì trước sau gì cũng phải mau lau khô hai mắt.
"Cậu nhóc đừng sợ, độc rắn trên người cậu đã giải hết rồi." Tiết Thanh Linh thấy hòa thượng ngốc trước mắt rốt cục cũng gào thét khóc trời gào đất xong, mới bước lên nói hết sự tình với cậu ta, bảo cậu ta không nên lo lắng cũng không cần hoảng loạn.
"Ai đấy?" Tiểu hòa thượng Thường Vân cuối cùng cũng chú ý tới hai người đang đứng bên cạnh, một người trông có vẻ là thư sinh áo trắng, người còn lại là một song nhi, hai người này... xuất hiện ở đây, nhất định là do đi qua phong vũ cầu mà tới.
"Là hai vị đã cứu ta?"
Bùi Sơ gật đầu, "Chúng ta là đại phu."
Tiết Thanh Linh nghe vậy cũng liều mạng gật đầu, "Đúng, bọn ta là đại phu, vừa hay nhìn thấy cậu bị rắn độc cắn một nhát ngã xuống đất liền giúp cậu giải hết độc rắn rồi."
Tuy Thường Vân không thể nào tin nổi hai vị trước mắt này là đại phu, thế nhưng độc rắn trên người cậu quả là đã được hai người trước mắt giải hết, trên người họ còn lưu một vài hương vị của thảo dược nữa.
"Thực sự rất cảm tạ hai vị."
"Chúng ta muốn tới Diệu Ẩn tự, cậu là tăng nhân trong Diểu Ẩn tự sao?"
"Đúng...." Thường Vân vừa định gật đầu thì nghe được có tiếng gọi cậu ta cách đó không xa.
"Thường Vân! Thường Vân! Đệ ở đâu?"
"Thường Vân!"
...
Sư huynh của Thường Vân, Thường Trích vừa gọi tên cậu, vừa chạy tới tìm, đúng lúc nhìn thấy Thường Vân lúc này đang ngồi dưới đất.
"Thường Vân, đệ... đệ làm sao thế? Còn có các người..."
Hết chương 93