Như Tiểu Lam chợt cảm thấy tầm mắt điên đảo trên dưới, nàng bị Thanh Mặc Nhan ném đi ra.
"Huyền Ngọc!" Thanh Mặc Nhan rống lên.
Huyền Ngọc phi thân từ trên ngựa xuống, tiếp được thân thể Như Tiểu Lam.
"Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam gấp gáp kêu to lên, nàng trơ mắt nhìn trùng tử đen nghìn nghịt nhào về phía Thanh Mặc Nhan.
Không được không được...
Như Tiểu Lam bị Huyền Ngọc giữ chặt ở trước ngực, hai tay giơ ra, hướng về phía Thanh Mặc Nhan bên kia.
Khoảnh khắc này, trong đầu nàng trống rỗng, nàng chỉ muốn kéo Thanh Mặc Nhan ra khỏi đám trùng tử kia.
Đám trùng tử vọt đến bên chân Thanh Mặc Nhan thì dừng lại.
"Yêu nữ" ngây ngẩn cả người.
Đám người Như Tiểu Lam đều như ngừng thở. Không dám cả chớp mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Mặc Nhan cùng "yêu nữ" ở đối diện hắn.
Gương mặt lạnh lùng của "yêu nữ" dần dần xuất hiện chút dao động.
"Ngươi là dạng người gì?"
"Ta cũng muốn biết bản thân là dạng người gì. Cho nên mới tới tìm ngươi." Thanh Mặc Nhan cẩn thận đứng ở nơi đó, đám trùng tử ở ngay bên dưới chân hắn. Nhưng lại không chịu tiến về phía trước một bước.
"Ngươi là... Cổ vương?"
Thanh Mặc Nhan nhấp đôi môi: "Bọn họ đều nói như vậy."
"Bọn họ?" Ánh mắt yêu nữ vụt sáng, phất nhẹ tay.
Đám trùng tử dưới chân Thanh Mặc Nhan lặng lẽ không một tiếng động thối lui.
"Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam không ngừng giãy giụa ở trong tay Huyền Ngọc, ý đồ thoát khỏi trói buộc của Huyền Ngọc.
Thanh Mặc Nhan cùng yêu nữ đồng thời nhìn về phía Như Tiểu Lam bên kia.
"Ta tới tìm ngươi là để biết rõ những chuyện liên quan đến Cổ vương." Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói: "Khả năng là ngươi đã hiểu lầm, chúng ta cũng không muốn đối nghịch với ngươi."
Yêu nữ đánh giá Thanh Mặc Nhan: "Ngươi biết ta là người như thế nào sao?"
"Nếu ta đoán không lầm... Ngươi là trùng nương Tề quốc."
"Ngươi không cảm thấy sợ ta sao?" Trùng nương hỏi.
Thanh Mặc Nhan cong khóe môi: "Hình như chúng ta cùng là một loại người."
Trùng nương đột nhiên cười rộ lên: "Các ngươi đi theo ta."
Xoay người, nàng thế nhưng lại trực tiếp đi sâu vào trong cốc.
Lúc này Huyền Ngọc mới dám buông Như Tiểu Lam ra, Như Tiểu Lam bổ nhào về phía Thanh Mặc Nhan, gắt gao nắm chặt y phục hắn.
"Như thế nào, bị dọa sợ rồi?" Thanh Mặc Nhan cười nhẹ ôm nàng lên.
"Lần sau không được ném ta ra ngoài nữa." Như Tiểu Lam hít cái mũi nhỏ, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Nếu không phải vì cổ trùng trong cơ thể hắn là Cổ vương, vừa rồi hắn đã bị trùng tử của trùng nương nuốt sống rồi.
Thật vất vả bên người nàng mới lại có thân nhân, nàng không muốn đánh mất đi lần nữa.
"Ta mặc kệ, dù sao cũng không được có lần sau, nếu chàng còn dám đem ta ném ra ngoài... Ta sẽ... Ta sẽ không bao giờ để ý đến chàng nữa."
Trùng nương đi ở phía trước, nghe thấy giọng nữ giòn tan phía sau, liền nghiêng đầu nhìn lại.
Trên mặt Thanh Mặc Nhan mang theo ý cười, cực kiên nhẫn ứng phó với Như Tiểu Lam đang "cố tình gây sự".
"Uy, tiểu nha đầu, ngươi là gì của hắn?" Trùng nương thuận miệng hỏi một câu.
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam lập tức trở nên cảnh giác, tựa như tiểu động vật xù lông.
Nữ nhân này vừa rồi suýt nữa đã lấy mạng Thanh Mặc Nhan, vô luận như thế nào nàng cũng không cảm thấy có hảo cảm với nàng ta được. Nhưng mà lời buột miệng nói ra lại khiến cho không khí có chút thay đổi: "Ta là do hắn nuôi..."
Trùng nương "phốc xuy" cười ra tiếng.
Sắc mặt Như Tiểu Lam đỏ lên: "Không phải... Ý ta là..."
"Nàng là nữ nhân của ta." Thanh Mặc Nhan hiển nhiên đã bị câu nói vừa rồi của nàng lấy lòng, hôn lên trên trán nàng một cái.
Đám người Huyền Ngọc đã sớm nhìn quen không thể trách, tất cả đều coi như không thấy gì.
Trong mắt trùng nương hiện lên một tia kinh ngạc: "Nàng biết thân phận của ngươi?"
Thanh Mặc Nhan không trả lời. Vẫn cười nhìn người đang lui ở trong lòng hắn, xấu hổ mặt đỏ thẫm vật nhỏ.
Hắn rất có thể là hậu nhân của trùng nương. Tuy rằng nghe qua có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà trừ bỏ đáp án này ra, không còn đáp án nào khác có thể giải thích cho việc tại sao Cổ vương lại tồn tại trong cơ thể hắn.
Gian nhà gỗ sâu trong độc trùng cốc.
Bề ngoài nhìn qua có chút quái dị, nhưng khi đến gần mọi người mới phát hiện ra. Nhà gỗ rất chắc chắn, hơn nữa bên trong cũng rất rộng, còn được phân thành nhiều phòng.
Trùng nương mở cửa phòng trong ra, nói với Thanh Mặc Nhan: "Cùng ta tiến vào."
Như Tiểu Lam nắm chặt y phục Thanh Mặc Nhan không muốn buông tay.
Trùng nương nhìn nàng một cái: "Ngươi không thể đi vào."
Thanh Mặc Nhan xoa đầu nàng, trấn an nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì."
Như Tiểu Lam bĩu môi. Cực không tình nguyện buông tay.
Thanh Mặc Nhan đi theo trùng nương vào phòng trong, trùng nương đóng cửa lại.
Mọi người đi đường suốt một đêm. Đến độc trùng cốc bên này lại phải chịu đủ loại kinh hách, đều không được nghỉ ngơi tốt. Tuy rằng Như Tiểu Lam có lo lắng cho an toàn của Thanh Mặc Nhan, nhưng mà thời gian qua lâu, mí mắt nàng không tránh khỏi bắt đầu đánh nhau.
"Sàn sạt..." Không biết từ đâu truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
Như Tiểu Lam mở to mắt, nhìn về phía cửa phòng trong.
Phòng trong rất yên tĩnh. Nàng không biết trùng nương đang nói với Thanh Mặc Nhan những gì, nhưng mà giữa bọn họ chỉ cách nhau một cánh cửa, sẽ không yên tĩnh đến thế đi...
Thật giống như sau cửa không hề có người.
Cơn buồn ngủ của Như Tiểu Lam hoàn toàn bị xua tan, đứng lên tiến đến chỗ cửa, đem lỗ tai dán lên trên cửa.
"Sàn sạt..." Thanh âm một lần nữa truyền đến.
Bất quá lúc này đây nàng nghe thấy rất rõ ràng, thanh âm kia đến từ bên ngoài cửa sổ.
Như Tiểu Lam đi đến chỗ cửa sổ nhìn xung quanh.
Bên ngoài đen nhánh một mảnh, bởi vì trong cốc đều là sương mù, tầm nhìn cực thấp.
"Sàn sạt..." Một con trùng tử màu đen bò lên trên cửa sổ, đi đi lại lại trên cửa sổ.
Như Tiểu Lam vươn tay hất nó xuống.
Một lúc sau, lại có một con trùng tử khác bò đi lên.
Như Tiểu Lam một lần nữa hất nó xuống đất.
Lần này có đến năm, sáu con trùng tử bò từ phía dưới cửa sổ lên, Như Tiểu Lam ngẩn người, vội vàng kêu to: "Trùng tử từ đâu đến, các ngươi mau tới hỗ trợ!"
Huyền Ngọc là người đầu tiên đi đến bên người nàng, đang lúc hắn chuẩn bị giúp Như Tiểu Lam đuổi mấy con trùng tử kia đi, bỗng thấy có càng nhiều trùng tử bò lên.
Như Tiểu Lam lui về phía sau nửa bước: "Mau, mau đóng cửa sổ!"
Huyền Ngọc đem cửa sổ đóng lại, nhưng những con trùng tử kia đâm thủng cả cửa sổ giấy, tựa như thủy triều ào ào rơi vào trong nhà.
"Mau tìm thứ gì đó lấp kín cửa sổ lại!" Như Tiểu Lam hét to lên.
Sử Đại Thiên nâng chân, liều mạng giẫm lên đám trùng tử đang bò loạn xung quanh.
Huyền Ngọc dẫn người lấp kín cửa sổ lại.
Đúng lúc này, không biết là ai hô to: "Cửa bên này cũng có trùng tử tiến vào!"
Như Tiểu Lam vèo một cái nhảy lên trên ghế dựa.
Huyền Ngọc lại dẫn người đi chặn cửa.
Thanh âm sàn sạt bên ngoài càng ngày càng lớn.
Lúc này Như Tiểu Lam mới ý thức được thanh âm kia là chuyện gì.
Toàn bộ ngôi nhà, đều đã bị đám trùng tử vây quanh.
Rõ ràng trùng nương đang ở trong phòng, vì sao đám trùng tử này lại không nghe theo chỉ huy?
Đám người Huyền Ngọc vội vàng không ngừng tay chân, trên đất nơi nơi đều là trùng tử, lớn nhỏ không đồng nhất, bọn họ không có cách nào phân biệt xem chúng có độc hay không.
Lúc này, cũng không có thời gian để bọn họ ngồi phân biệt, bọn họ chỉ có thể nghĩ cách liều mạng lấp kín những chỗ hổng trong nhà.
Cửa phòng trong đột nhiên mở ra.
Trùng nương cùng Thanh Mặc Nhan một trước một sau đi ra.
Thanh Mặc Nhan tiến đến trực tiếp ôm Như Tiểu Lam từ trên ghế dựa lên, quay người đi vào phòng trong.
"Tất cả các ngươi cũng đi vào đi." Trùng nương nói với đám người Huyền Ngọc.
Đám người Huyền Ngọc đều đi theo vào phòng trong, trùng nương trở tay đóng cửa lại.
Như Tiểu Lam lúc này mới nhìn thấy ở phía dưới sàn có một cái cửa động đang mở rộng.
Nguyên lai trong phòng này còn có mật thất?
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam bước xuống cửa động, bao gồm cả đám người Huyền Ngọc, tất cả mọi người đều bước xuống theo.