Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 306

Hơn một trăm tên cướp ngăn chặn con đường lại, một đám cầm trong tay trường đao to dài, sát khí tận trời.

Đội ngũ Thanh Mặc Nhan bọn họ đi lướt qua thương đội của Thái Tư Thành, mắt thấy còn cách đám cướp ở đối diện không đến năm mươi bước chân, lúc này mới ngừng lại.

Đám người Thái Tư Thành từ trong chỗ trốn nhô đầu ra.

"Tam ca, vị công tử kia muốn làm cái gì?" Vân nhi run giọng nói.

Thái Tư Thành lắc đầu: "Ai biết, có lẽ là muốn đưa tiền để được tha đi?"

Có khi chỉ cần trình lên một số tiền đủ lớn, đám người dã man này sẽ lưu lại cho bọn hắn một con đường sống.

Nhưng mà chỗ này cách Thạch Phường trấn tương đối gần. Lúc trước đại ca có gửi cho bọn họ một phong thư, nói nơi này có ba sơn trại, trong đó có hai sơn trại quen với nghề cướp bóc, lại rất khó đối phó, cho nên bảo bọn họ đi đường phải cẩn thận.

Không nghĩ tới vẫn gặp phải phiền toái.

Huyền Ngọc giục ngựa đi lên phía trước, giương giọng nói: "Ta chỉ là muốn đi qua nơi này, không muốn động đao kiếm giết người, thỉnh chư vị tức tốc rời đi."

Nghe xong lời này, đáp cướp liền ngửa đầu cười ha hả.

"Thứ chúng ta muốn chính là tài vật. Chỉ cần các ngươi lưu lại tài vật cùng nữ nhân, trại chủ chúng ta sẽ xem xét đến việc giữ lại mạng cho các ngươi." Nói xong một tên cướp thăm dò đánh giá chiếc xe ngựa phía sau.

"Trên xe chắc hẳn là có nữ quyến, không bằng đi ra để chúng ta nhìn một chút, nếu tư sắc tốt, chúng ta sẽ xuống tay nhẹ hơn, tránh làm cho tiểu mỹ nhân sợ hãi."

Người nọ vừa rứt lời, từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nam nhàn nhạt: "Huyền Ngọc, Tiểu Lam đang ngủ, bảo các huynh đệ xuống tay sạch sẽ chút, đừng quá ầm ĩ."

Ánh mắt Huyền Ngọc lạnh xuống, trầm giọng nói: "Tuân mệnh."

Đám cướp ở đối diện hai mặt nhìn nhau.

Khẩu khí cũng thật là lớn, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp khách thương càn rỡ như vậy, không chỉ không sợ bọn họ, còn khẩu xuất cuồng ngôn.

Huyền Ngọc chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra, phân phó thủ hạ: "Lưu lại mười người che chở xe ngựa, các huynh đệ còn lại ra tay gọn gàng chút, phu nhân đang ngủ, không được làm nàng thức giấc."

Nhóm cướp đối diện sôi nổi cuồng tiếu: "Chúng ta cũng muốn gặp phu nhân các ngươi một lần, xem nàng có biết hầu hạ người hay không, nếu như không được trại chủ chúng ta vừa ý, hẳn là sẽ tiện nghi cho huynh đệ chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, Huyền Ngọc ở đối diện trường kiếm như một con rắn, hắn nhảy ra khỏi ngựa, trực tiếp xông vào trong đám cướp.

Mấy tên tử sĩ cũng đi theo sát phía sau hắn.

Không ít tên cướp vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó chưa khôi phục tinh thần lại, đám người Huyền Ngọc đã như một cơn gió xẹt qua bên người bọn họ.

Kiếm phong đi đến, trực tiếp cắt qua cổ tay cầm vũ khí của bọn họ.

Người tập võ coi trọng nhất chính là gân cốt. Đám người Huyền Ngọc cũng không trực tiếp giết người, mà là ra tay cắt đứt gân cốt của bọn họ, không mất quá nhiều máu, cho nên sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.

Nhưng mà sau khi bị trọng thương như vậy, cho dù có thuyên giảm, sau này bọn họ cũng không thể cầm vũ khí được nữa.

Nói đơn giản chính là trở thành phế nhân.

"Mau... Mau giết bọn họ!"

Cuối cùng cũng có người ý thức được tình huống không ổn, khàn giọng gào thét muốn phản kích, nhưng mà động tác Huyền Ngọc bọn họ quá nhanh, giống như sói xông vào bầy cừu.

Đám cướp nhất thời kêu thảm liên tục.

Huyền Ngọc đột nhiên chém một kiếm ra, trực tiếp chém một người ngã xuống đất.

"Không muốn chết thì mau ngậm miệng cho ta, bằng không thứ lần này ta chém sẽ là đầu người."

Bao gồm cả thương đội Thái Tư Thành, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.

Một màn này thật sự là quá mức khiến cho người ta sợ hãi. Đám cướp vừa rồi còn khí thế kiêu ngạo, bây giờ tất cả đều ôm lấy cổ tay, đau đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng lại không dám phát ra tiếng động.

Còn có thiên lý nữa  hay không, đau muốn chết còn không cho phát ra tiếng.

"Các ngươi là người trại nào?" Huyền Ngọc nhìn đám người xung quanh.

"Là... Hồng trại." Không biết là ai thấp giọng đáp một câu.

Huyền Ngọc thấy tất cả tên cướp đều đã bị chế phục, lúc này mới xoay người đi đến trước xe ngựa, chắp tay nói: "Công tử, đường đã được thanh lý sạch sẽ, có thể đi rồi."

"Ân." Đến ngay cả rèm xe ngựa cũng không có nhấc lên, nam tử trong xe nhàn nhạt lên tiếng: "Đi thôi."

Huyền Ngọc ra hiệu cho thủ hạ để xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Đám cướp bị phế trợn mắt há hốc mồm nhìn ba chiếc xe ngựa đi qua trước mặt bọn họ, đám người Huyền Ngọc cũng lên ngựa, đi theo xe ngựa phía trước.

"Cứ thả bọn họ đi như vậy sao?" Trong đám cướp có người quát lên một tiếng lớn, cầm lấy trường đao ném về phía xe ngựa.

Tử sĩ bảo hộ hai bên xe ngựa nhẹ nhàng đánh rơi trường đao.

Huyền Ngọc giương tay ném một vật ra, đâm thẳng vào trán người kia, máu bắt đầu chảy nhỏ giọt xuống, hắn lập tức ngã quỵ.

Huyền Ngọc bĩu môi: "Chủ tử chúng ta là ngại giết người gây ầm ĩ, ảnh hưởng đến giấc ngủ của phu nhân, các ngươi chiếm tiện nghi còn không biết cảm ơn, thật đúng là ngu xuẩn."

Lời vừa nói ra, sắc mặt đám cướp đều biến đổi.

Vị công tử ở trong xe kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào, thế nhưng cuồng ngạo như thế.

Nhìn đám người Thanh Mặc Nhan sắp sửa rời đi, Thái Tư Thành đột nhiên khôi phục tinh thần lại. Vội vàng thúc giục người làm thuê trong thương đội: "Mau đuổi theo! Đuổi theo đoàn xe phía trước!"

Nhóm người làm thuê không dám chậm chễ, cho xe ngựa xuất phát, chạy như bay đuổi theo đội ngũ Thanh Mặc Nhan.

Huyền Ngọc quay đầu lại liếc mắt nhìn Thái Tư Thành một cái.

Sử Đại Thiên từ trong xe ngựa vươn đầu ra, thờ phào nhẹ nhõm một hơi: "Không nghĩ tới đúng là người Hồng trại."

"Ngươi nhận ra bọn họ?" Huyền Ngọc hỏi.

"Đương nhiên. Ở Thạch Phường trấn này không có chuyện gì là Sử Đại Thiên ta không biết."

Khóe miệng Huyền Ngọc không khỏi kéo xuống.

Sử Đại Thiên một khi đã khoe khoang, đến ngay cả ông trời cũng không ngăn cái miệng hắn lại được.

Nhắc đến chuyện liên quan đến Hồng trại. Sử Đại Thiên có thể nói là thao thao bất tuyệt: "Trước kia trại chủ bọn họ có xuất thân từ sơn tặc, tuy rằng có làm chút công việc hái thuốc. Nhưng mà làm nhiều nhất vẫn là cướp đường, đến ngay cả người trong trấn đi hái thuốc cũng thường xuyên bị bọn họ cướp bóc, chỉ là bọn họ cũng chỉ cướp tài vật của người trong trấn, không đả thương đến tánh mạng, nhưng thương đội từ nơi khác tới thì rất khó nói."

Dọc theo đường đi, Sử Đại Thiên cùng Huyền Ngọc thì thầm chuyện Hồng trại. Thanh Mặc Nhan ngồi trong xe ngựa cũng nghe được không ít.

Như Tiểu Lam gối trên đùi hắn bỗng giật giật, đột nhiên tỉnh dậy.

"Phía trước có tiếng vó ngựa." Thính lực nàng vô cùng nhạy bén.

"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan lập tức hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Dừng xe, phái người đến phía trước xem xét, có tình huống thế nào."

Huyền Ngọc phái người đi, đội ngũ bọn họ tạm thời dừng ở trên đường nhỏ.

Thái Tư Thành đi theo phía sau có chút khó khăn.

"Chúng ta vẫn phải tiếp tục đi theo sau đội ngũ bọn họ sao?" Tổng cảm thấy có chút không chịu đựng nổi, lúc trước hắn ăn nói tự tin như thế, không nghĩ tới số người đối phương mang theo tuy không nhiều lắm, nhưng ai ai cũng thân thủ bất phàm.

Có người làm thuê khuyên nhủ: "Tam công tử, so với mặt mũi, vẫn là bảo vệ mạng sống quan trọng hơn."

Thái Tư Thành suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, đang chuẩn bị hạ lệnh cho thương đội dừng ở ven đường, bỗng thấy có người hưng phấn chạy lại đây: "Tam công tử, đại công tử phái người tới đón chúng ta!"

Ánh mắt Thái Tư Thành lập tức sáng lên.

Hai tỷ muội ở trong xe ngựa nghe xong lời này cũng cao hứng nhấc màn xe lên nhìn xung quanh bên ngoài.

Vừa rồi các nàng bị dọa không nhẹ, nếu bàn đến võ công, vẫn là đại ca các nàng giỏi hơn, cho nên vừa nghe nói đại ca tới đón các nàng, tâm tình các nàng liền thoáng thả lỏng xuống.

Mắt trông mong nhìn đội nhân mã ở phía xa, người đi đầu đúng là đại ca Thái Nghĩa Minh của bọn họ.

Thái Tư Thành xuống ngựa, ngay cả hai tỷ muội cũng đi theo rời khỏi xe ngựa, chuẩn bị chờ đại ca tới đây chào hỏi.

Vân nhi đột nhiên "Di" lên một tiếng: "Vì sao đại ca lại tới chỗ xe ngựa của vị công tử kia trước, chẳng lẽ đại ca nhận thức vị công tử kia?"
Bình Luận (0)
Comment