Trong phòng im ắng, ngoài cửa sổ thường vang lên tiếng mèo hoang tru lên, có chút phá hoại phong cảnh.
Thanh Mặc Nhan mở cửa lồng ra.
Như Tiểu Lam lui thành một đoàn, hoạt động thân thể, đưa lưng về phía hắn.
Thấy động tác này của nàng, trong lòng Thanh Mặc Nhan nhất thời có chút tức giận.
Hắn lo lắng cho nàng biết bao nhiêu, nàng lại bày ra cái bộ dáng này với hắn.
"Đi ra." Hắn gõ gõ cửa lồng.
Vật nhỏ bên trong không để ý đến hắn, thân thể ngược lại lui càng nhanh hơn.
Thanh Mặc Nhan càng thêm bực bội.
"Cư nhiên còn học được cách vứt sắc mặt cho ta nhìn?"
Như Tiểu Lam vẫn không nhúc nhích.
Thanh Mặc Nhan mở cửa lồng, không cho phân trần bắt nàng từ trong lồng sắt ra.
Vẫn là túm lấy sau cổ nàng. Nhưng xúc cảm hoàn toàn khác với trước kia.
Dưới da lỏng lẻo, không cảm giác được chút thịt nào, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã gầy thành cái dạng này sao.
Mấy ngày nay nàng đều làm cái gì, chẳng lẽ nàng cái gì cũng không ăn?
Duỗi tay đi sờ bụng nàng.
Như Tiểu Lam chỉ kêu "Chít chít" hai tiếng, thanh âm uể oải ỉu xìu. Hoàn toàn không có sức sống như dĩ vãng.
"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu gọi ra phía ngoài cửa.
Cửa phòng vang rầm rầm, nhưng mà không thấy Huyền Ngọc mở cửa.
"Thế tử, người có việc gì cứ phân phó đi. Thuộc hạ thật sự là không dám mở cửa a... Mèo hoang quá nhiều..." Ngoài cửa truyền đến thanh âm tuyệt vọng của Huyền Ngọc, thường thường kèm theo cả tiếng thủ hạ kêu thảm thiết vì bị mèo cào, còn có tiếng kêu rên khi mèo hoang bị chém chết.
Nói vậy trong viện đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút hai cái.
Vật nhỏ không chịu biến thành hình người... Cứ tiếp tục không ăn cái gì thì làm sao được.
Hắn đặt Như Tiểu Lam lên chăn, Như Tiểu Lam gian nan hoạt động thân thể nghĩ muốn rời đi.
"Còn muốn đi đâu?" Thanh Mặc Nhan quát khẽ.
Như Tiểu Lam không dám động, lui ở nơi đó đáng thương hề hề kêu về hướng hắn.
Thanh âm vừa mềm vừa mỏng, do đã gầy đi rất nhiều, mắt mèo của nàng phá lệ lớn hơn, xanh biếc tròn xoe, dù cho là người ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ không nhịn được mà mềm lòng.
"Biến trở về cho ta." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh.
Như Tiểu Lam uể oải, cúi thấp đầu.
Đến ngay cả nàng cũng không hiểu rõ chính mình, bị hắn chán ghét, thế nhưng lại khổ sở đến thế.
Lúc trước nàng luôn tâm tâm niệm niệm biến trở về hình người, không bao giờ muốn sống trong bộ dáng động vật, nhưng mà từ ngày đó trở về sau. Nàng liền không bao giờ muốn biến trở về hình người nữa.
Giống như chỉ có như vậy nàng mới có thể quên đi hết thảy, đến ngay cả cơm canh cũng không có hứng thú.
Nàng còn bảo Huyền Ngọc tìm lồng sắt tới, nhốt chính mình lại, như vậy dù cho đám mèo hoang kia có đến, chúng cũng sẽ không vào được, không thể đụng được đến nàng.
Nàng ngày đêm đều cuộn mình ở nơi đó mê man.
"Lam Lam?" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, trừ bỏ ông ngoại ra, chỉ có một người gọi nàng như thế.
Là Thanh Mặc Nhan sao?
Sao có thể, hắn đã không muốn nhìn thấy nàng, nàng gây nhiều phiền toái cho hắn còn suýt nữa hại hắn bị người chế tạo rối giết chết, hắn hẳn là rất chán ghét nàng đi.
"Lam Lam mau tỉnh lại."
Có người nhét đồ ăn vào miệng nàng.
Thật ngọt...
Không biết là điểm tâm gì, vào miệng là tan.
"Lộc cộc." Nàng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, vài ngày không ăn uống, khẩu vị mất đi, đồ ăn vào trong bụng ngược lại rất đau.
Nàng quay đầu. Tránh khỏi tay người nào đó, rụt đầu lại.
Thanh Mặc Nhan nhìn cả người nàng phát run không biết phải làm sao, gọi Huyền Ngọc đi tìm Trường Hận tới.
Ngoài cửa vang lách ca lách cách một trận, thật vất vả mới mở được chút khe hở, Trường Hận bị người nhét vào trong phòng.
"Thiếu khanh đại nhân, ngài vẫn nên mau chút khuyên Như cô nương biến trở về hình người đi."
Chờ đến khi Thanh Mặc Nhan nhìn thấy rõ bộ dạng của Trường Hận không khỏi có chút ngây người.
Trên áo choàng của Trường Hận đều là vết mèo cào, vài chỗ còn bị rách tả tơi.
Bởi vì dì cả của Như Tiểu Lam đến, khiến mùi xạ hương trên người nàng càng trở nên nồng đậm, trong phòng tràn ngập toàn là hương khí, mèo hoang bên ngoài rất nhanh đã trở nên điên loạn, liều lĩnh muốn chui vào trong phòng.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày nói: "Ngươi đến xem. Nàng vì sao không chịu ăn gì?"
Trường Hận không tình nguyện đi qua, đầu tiên là sờ sờ bụng Như Tiểu Lam, giống như nghe ngóng nhịp tim đập của nàng.
"Thân thể Như cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là do đói bụng nhiều ngày, ăn uống có chút khó chịu thôi, ăn thêm vài thứ vào sẽ không sao nữa."
"Nhưng mà... Nàng vì sao lại không chịu ăn?" Thanh Mặc Nhan không hiểu hỏi.
Trường Hận không tiếng động thở dài: "Khúc mắc trong lòng rất khó chữa, cái này phải xem bản thân Thiếu khanh đại nhân rồi."
Gương mặt Thanh Mặc Nhan cứng ngắc, xem bản thân hắn? Rõ ràng lúc mới bắt đầu người cảm thấy thương tâm là hắn có được hay không... Như thế nào đến cuối cùng lại biến thành hắn không phải với nàng.
Trường Hận nhìn Thanh Mặc Nhan xoa một bên thái dương, âm thầm bật cười: "Như cô nương đói bụng nhiều ngày tốt nhất chỉ nên ăn chút thức ăn lỏng, lát nữa ta sẽ bảo người chuẩn bị chút cháo loãng, chỉ là với tình hình hiện tại bên ngoài. Phỏng chừng muốn mang vào sẽ có chút khó khăn."
Trường Hận xoay người đi ra ngoài, vừa đi đến trước cửa liền vén y phục lên che đầu chính mình lại.
Huyền Ngọc mở hé cửa ra, vèo một cái thò tay vào túm lấy y phục Trường Hận. Dùng sức đem nàng kéo ra ngoài.
Ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng kinh hô của Trường Hận, cùng với thanh âm quát lớn thủ hạ của Huyền Ngọc.
Mùi hương quen thuộc vây quanh nàng, Như Tiểu Lam lại càng thêm khổ sở.
Không phải đã chán ghét nàng sao. Ghét bỏ nàng là ngôi sao gây họa... Vì sao còn muốn đối với nàng tốt như thế?
Trường Hận bảo người nấu cháo loãng đưa vào phòng, đám người Huyền Ngọc không thể không đại khai sát giới, toàn bộ trong viện đều là thi thể mèo hoang, lúc này mới thanh lý sạch sẽ khu vực ngoài cửa phòng, đem cháo đưa vào phòng.
Thanh Mặc Nhan đã từ bỏ ý niệm khuyên bảo Như Tiểu Lam biến trở về hình người.
Nếu nàng đã không muốn biến, vậy thì tùy nàng đi.
Thiếu khanh đại nhân hoàn toàn làm lơ tình hình nước sôi nửa bỏng của đám người Huyền Ngọc ở bên ngoài. Thổi nguội cháo bắt đầu đút cho Như Tiểu Lam ăn.
Hết thảy phảng phất như trở về với trước kia, đoạn thời gian bọn họ lần đầu tiên quen biết.
Nàng vẫn là mèo hương chưa cai sữa, răng sữa không cắn được cả một miếng thịt, chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng mềm, nhưng mà lại thèm muốn chết, mỗi lần khi hắn ăn cơm, vật nhỏ đều dùng ánh mắt tha thiết trông mong nhìn hắn.
Đôi mắt nhỏ kia đặc biệt chọc người trìu mến.
Như Tiểu Lam bị người uy một bụng cháo nóng, thân thể dần ấm lên, thân thể cuộn tròn cũng nới lỏng chút.
Thanh Mặc Nhan nhìn phần chăn nàng vừa nằm qua. Mặt trên còn mang theo vết máu.
Do dự một lát, hắn thở dài.
Hắn thật sự không biết nên ứng phó với dì cả của mèo hương như thế nào.
Dơ một tí cũng được đi, bất quá chỉ là đổi mấy bộ chăn đệm mà thôi. Thái phủ cũng không phải gia đình bình dân, chút điểm này vẫn thừa sức làm được.
Như Tiểu Lam ăn no bụng, đến mí mắt cũng không mở. Trực tiếp hô hô ngủ say.
Đây là đêm nàng ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay, có hơi thở quen thuộc vờn quanh, trong lúc bất tri bất giác nàng đã nhích lại gần về phía hơi ấm bên người.
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy. Lại khiến tâm tình Thanh Mặc Nhan phá lệ khoan khoái, duỗi tay ôm vật nhỏ vào trong lòng, một người một thú bình yên ngủ.
Ngoài cửa, Huyền Ngọc nhìn đám mèo núi nhảy từ đầu tường xuống mà khóc không ra nước mắt.
Thiếu khanh đại nhân, người thật sự không định bảo Như cô nương mau chút biến trở về hình người sao? Thuộc hạ sắp không chịu nổi rồi a!