Như Tiểu Lam trán đắp túi dược, chỉ có thể thành thật nằm ở nơi đó, thường thường, nàng nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đã ăn xong phần điểm tâm sáng của hắn, đang ngồi uống thuốc.
Như Tiểu Lam nhấp nhấp miệng.
Thanh Mặc Nhan cũng không quay đầu lại nói: "Muốn ăn thì qua đây mà ăn."
Nàng đương nhiên là muốn ăn rồi, thời điểm Thanh Mặc Nhan không ở bên cạnh, nàng còn không cảm thấy đói mấy, hiện tại ngược lại cảm giác đói bụng càng thêm rõ ràng.
Bụng kêu ục ục.
"Chàng không phải là chán ghét ta sao... Vì sao còn gọi ta qua đó..." Như Tiểu Lam yếu ớt lẩm bẩm nói một câu.
Thanh Mặc Nhan lập tức nghẹn họng.
Hắn có thể nói như thế nào đây. Rõ ràng người cảm thấy bị chán ghét là hắn có được hay không.
Thời điểm ở mộ cổ, bộ dáng của hắn đã dọa đến nàng, muốn đụng vào tay nàng lại bị nàng tránh đi.
Rõ ràng người cảm thấy mất mát chính là hắn, như thế nào bây giờ lại ngược lại...
Như Tiểu Lam thấy Thanh Mặc Nhan thật lâu không có trả lời, thế là bất an dùng tay giữ túi dược ngồi dậy: "Lát nữa ta sẽ đi, chàng đừng nóng giận..."
"Đi? Đi đâu?" Thanh Mặc Nhan cuối cùng nhịn không được quát lớn lên: "Chủ nhân ở đây, sủng vật như nàng còn muốn một mình chạy đi tiêu dao?"
Như Tiểu Lam ủy khuất nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
"Lại đây, ăn cơm!" Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.
Như Tiểu Lam lại gần ánh mắt xẹt qua điểm tâm sáng.
"Lại đây." Thanh Mặc Nhan xụ mặt một lần nữa hạ lệnh: "Cởi y phục ra."
Di?
Như Tiểu Lam trợn to mắt lên.
"Cởi." Ngữ khí vô cùng dứt khoát.
Như Tiểu Lam âm thầm nghiến răng, ngồi ở tại chỗ loay hoay tới lui.
Thanh Mặc Nhan hơi nheo mắt: "Rốt cuộc bao giờ nàng mới xong?"
"Nga... Xong ngay..." Như Tiểu Lam chậm rì rì nói.
"Còn muốn bao lâu?" Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.
"Đếm ba tiếng." Như Tiểu Lam uống một ngụm nước, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, nàng cảm thấy chính mình nhìn không thấu sắc mặt đối phương.
Nếu nói hắn thật sự chán ghét nàng, vì sao còn tìm nàng tới?
Thanh Mặc Nhan cau mày: "Đếm ba tiếng? Đã đếm đến tận sáu rồi có được hay không."
"Không... Không, là đếm kiểu khác." Như Tiểu Lam yếu ớt nói: "Một, hai... Hai chấm một... Hai chấm hai... Hai chấm ba..."
Thanh Mặc Nhan: "..."
Thi thể mèo chết trong sân cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Huyền Ngọc để cho thủ hạ đi xuống nghỉ ngơi, Sử Đại Thiên lại vui vẻ chạy tới.
Cả đêm qua hắn đều không trở về, mấy ngày nay người bận rộn nhất chính là hắn, từ khi Thanh Mặc Nhan đem mọi chuyện ở Thạch Phường trấn giao cho hắn, hắn chính là xuân phong đắc ý (*). Ngày nào cũng ngẩng cao đầu ra vào Thái phủ, mỗi ngày không phải cùng Thái tam công tử đi dự tiệc thì cũng là đến Hồng phố tiêu khiển trắng đêm.
(*) Xuân phong đắc ý: Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.
"Thế tử đâu?" Sử Đại Thiên hỏi Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc quay đầu lại, đôi mắt thâm quầng rõ ràng.
Sử Đại Thiên hoảng sợ: "Huyền Ngọc, buổi tối ngươi làm cái gì, làm lụng vất vả thành ra như vậy!"
Huyền Ngọc nghiến răng ken két: "Làm lụng vất vả thì thế nào, ta vẫn luôn bảo hộ trong viện đâu giống như ngươi ngày đêm tiêu dao."
"Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi lại đố kỵ với ta." Sử Đại Thiên cười đắc ý.
Huyền Ngọc thật muốn đánh một quyền lên mặt đối phương, hắn có cái gì tốt để đố kỵ.
Sử Đại Thiên tâm tình tốt bước vào phòng, hướng Thanh Mặc Nhan thỉnh an.
Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan nhét ở trong chăn, lộ ra nửa cái đầu.
Sử Đại Thiên không thể vào phòng trong, chỉ có thể cách rèm nói chuyện.
"Hồng trại thả ra tiếng gió, nói là muốn để Minh Duyệt quận chúa nhìn thấy sự lợi hại của bọn họ, mấy ngày nay không ít người Hồng trại trà trộn vào trong trấn. Giả dạng thương nhân hỏi thăm chuyện Thái phủ."
Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng, lần trước Huyền Ngọc bọn họ phế tay gần trăm người Hồng trại, xem ra trí nhớ bọn họ không được tốt cho lắm thì phải.
"Biểu hiện Thái Tư Thành gần đây thế nào?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Tam công tử ra tay rất hào phóng, vừa tặng tiểu nhân hồng bao vừa đưa tiểu nhân đến Hồng phố tiêu khiển, còn chọn cô nương nổi tiếng nhất ra bồi tiểu nhân..."
Bởi vì có Như Tiểu Lam ở đây, cho nên Thanh Mặc Nhan ho thanh hai tiếng.
Sử Đại Thiên ý thức được điều gì đó, lập tức hiểu ý dừng câu chuyện lại, lấy hồng bao từ trong lòng ra đặt lên trên bàn.
"Nếu là Thái tam công tử thưởng cho ngươi, ngươi liền thu đi." Thanh Mặc Nhan cũng không có muốn thu tiền hối lộ: "Đây là ngươi nên được."
Khóe miệng Sử Đại Thiên sắp cong đến tận lỗ tai. Liên tục nói lời cảm tạ.
"Thái tam công tử có từng ám chỉ với ngươi cái gì không?" Thanh Mặc Nhan tiếp tục hỏi.
"Hắn đề nghị, muốn đem Hồng trại những người này nhổ cỏ tận gốc, để ngài thỉnh cầu với triều đình phái binh đến vây diệt."
Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Thủ đoạn không tệ, đáng tiếc quá mức tham lam."
"Thế tử, tiếp theo tiểu nhân phải làm gì?" Sử Đại Thiên hỏi.
"Ngươi đến chỗ Huyền Ngọc, lấy mấy thi thể mèo chết, ném vào trong viện Thái Vân Nhi, buổi tối lại mang mấy con mèo hoang còn sống qua, tốt nhất là mèo đen..."
Sử Đại Thiên nhất nhất ghi nhớ, vui sướng chạy đi.
Thái Vân Nhi mấy ngày nay phải nói là buồn bực cực kỳ.
Đại ca cùng tam ca đều không cho nàng ra khỏi phủ, nàng vốn tưởng rằng đến Thạch Phường trấn sẽ được tự tại hơn so với trước kia. Không nghĩ tới hiện tại cư nhiên đến ngay cả sân của mình cũng không được bước ra dù chỉ là nửa bước, hoàn toàn bị cấm túc.
Hai nha hoàn bồi nàng ở trong sân giải sầu.
Dọc theo đường đi Thái Vân Nhi không ngừng níu chặt lá cây hai bên đường.
"Nơi quỷ quái này, ta không muốn ở lại nữa. Ta muốn trở về!"
Nha hoàn thấp giọng khuyên nàng: "Hiện tại nhị tiểu thư bị như vậy, không có cách nào bồi người cùng nhau trở về."
"Ta đây sẽ tự mình đi!" Thái Vân Nhi nổi giận nói: "Ta đi cầu đại ca, còn có tam ca, ta không muốn ở lại nơi này nữa, quả thật buồn muốn chết..."
Đang nói chuyện, nàng khẽ động một mảnh lá cây, kết quả từ trên cây rớt xuống một vật.
Chủ tớ ba người bị dọa sợ kêu to lên.
Một con mèo chết từ trên cây rớt xuống. Dừng ngay trước mặt các nàng.
"Vật chết ở đâu tới, mau ném đi!" Thái Vân Nhi hoảng loạn nói.
Nha hoàn nơm nớp lo sợ tìm người dọn mèo chết đi, ai ngờ Thái Vân Nhi vừa trở lại trong phòng, kinh sợ thấy trên mặt đất có một con mèo chết khác.
"A!"
Trong viện thường thường vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Thái Vân Nhi trốn ở trên giường, dùng chăn bọc kín thân thể, cũng không dám đi ra ngoài nữa.
"Các ngươi nhìn kỹ xem, có còn hay không." Nàng thúc giục đám nha hoàn kiểm tra trong phòng.
Rõ ràng là đã dọn dẹp sạch sẽ, quay đầu đi chưa được bao lâu đã lại thấy xuất hiện thi thể mèo chết.
Đến buổi tối, trên phòng truyền đến tiếng kêu mèo hoang.
Mọi người trong viện nghe sợ đến nổi cả tóc gáy.
Một nha hoàn thấp giọng nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ là do con mèo đen ngày ấy người bắt gây ra?"
"Đúng đúng đúng, nhất định là như thế. Con mèo kia là yêu quái, nhất định là nàng!" Thái Vân Nhi bị dọa trắng mặt: "Ta không muốn ở lại nơi này. Ta phải trở về!"
Nàng cả đêm đều không dám ngủ, thật vất vả mới chờ được đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng vội vàng sai nha hoàn đi tìm đại ca Thái Nghĩa Minh tới. Đem chuyện nàng muốn trở về nói cho hắn nghe.
Thái Nghĩa Minh đang bận rộn chuyện làm ăn ở Thạch Phường trấn, căn bản không thoát ra được, chỉ có thể tìm Thái Tư Thành, an bài hắn đưa tiểu muội rời khỏi trấn.
Thái Tư Thành mấy ngày nay đều nghĩ cách nịnh bợ Thanh Mặc Nhan, mắt thấy sắp thành công xử lý được người Hồng trại, hắn muốn mượn chuyện này lập công lớn, không nghĩ tới đại ca lại an bài hắn hộ tống đưa tiểu muội trở về nhà, trong lòng mất mát không nói nên lời.