Trước Thạch Phường trấn, tụ đầy bá tánh.
Vô số cây đuốc chiếu rọi xuống, Thanh Mặc Nhan nắm tay Như Tiểu Lam bước xuống xe ngựa.
Ngô tướng quân dẫn theo thuộc hạ của hắn dọn ra một con đường, để Thanh Mặc Nhan bọn họ đi qua.
"Nguyên lai đây mới là Minh Duyệt quận chúa chân chính..."
"Lúc trước không phải nói nàng bị người Hồng trại bắt đi sao?"
"Chẳng lẽ là được cứu về rồi?" Không biết là ai nói thầm một câu.
"Ngươi ngốc a, nếu nàng thật sự bị người Hồng trại bắt đi, nàng còn dám lộ diện ở đây sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi không biết phu quân tương lai của Minh Duyệt quận chúa là ai sao?" Trong đám người không biết là ai nói một câu: "Hắn chính là Đại lý tự Thiếu khanh, Hoàng thượng ban cho hôn sự, hắn sao có thể để quận chúa bị người Hồng trại bắt đi!"
"Nói cũng đúng..."
"Kia nữ tử lúc trước bị Hồng trại bắt đi, chẳng lẽ thật sự là tiểu thư Thái phủ?"
"Này còn không phải sao, nghe nói là tiểu muội Thái công tử, Thái tam công tử vì muốn lấy lòng Thiếu khanh đại nhân, cố ý đưa muội muội của mình ra."
Thái Nghĩa Minh đứng ở một bên, những lời này hắn nghe được rõ rành mạch.
Tuy nói lúc trước hắn cùng Thái Tư Thành xảy ra tranh chấp, bất quá vẫn còn giữ chút tình cảm huynh đệ ở bên trong, hiện tại nghe những người này bàn tán, nguyên lai hắn chỉ tin ba phần, hiện giờ đã tin đến bảy phần.
Sắc mặt Thái Tư Thành cũng khó coi, một hồi xanh một hồi hồng.
Hắn muốn nịnh bợ Thanh Mặc Nhan không sai, nhưng mà lại không muốn để cho ai ai cũng biết.
Nếu như vậy, cho dù hắn có được Thanh Mặc Nhan coi trọng, nhưng sẽ khó sống ở Thái phủ hơn.
Thái Vân Nhi chính là nữ nhi được sủng ái nhất trong nhà, hắn bị người ngoài đội lên đầu cái mũ ăn cây táo, rào cây sung, người trong nhà sao có thể bỏ qua cho hắn.
Làm không tốt còn sẽ bị trưởng bối trong gia tộc chất vấn.
Thái Tư Thành càng nghĩ càng thấy sợ, nhìn trộm Thanh Mặc Nhan, hắn cảm thấy việc này vẫn nên đi cầu Thiếu khanh đại nhân.
Chỉ cần có hắn ở đây, hắn còn sợ cái gì, dù cho có bị cả gia tộc chất vấn, cũng có hắn chống lưng.
Hắn nghĩ như vậy, bước chân lặng lẽ đi về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan nắm tay Như Tiểu Lam đứng ở chỗ đuốc sáng ngời, trước để Huyền Ngọc tuyên bố tội danh của Hồng trại ở trước mặt mọi người, sau đó để Ngô tướng quân đẩy những đạo tặc này đến bên đường chém đầu thị chúng.
Hơn bốn trăm cái đầu, hơn nửa đêm bị chém rơi đầy đất.
Không ít bá tánh cảm thấy kinh hãi.
Dù cho có chém đầu thì cũng nên hành quyết vào lúc buổi trưa. Bởi vì thời điểm ấy dương khí thịnh, phạm nhân đã chết cũng không sợ chuyện ma quái gì đó, nhưng mà lại chặt đầu vào hơn nửa đêm, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe đến.
Lúc trước còn cảm thấy vị Thiếu khanh đại nhân này diện mạo không tầm thường, nhìn cũng không giống như người khó nói chuyện, nhưng mà sau khi thấy cảnh đầu rơi đầy đất kia, rốt cuộc không ai dám hồ ngôn loạn ngữ, đến ngay cả thở mạnh cũng đều không dám.
Hơn nửa đêm chém đầu phạm nhân, xem ra Thiếu khanh đại nhân cũng không sợ quỷ thần.
Hơn bốn trăm phạm nhân, dù cho có chặt nhanh cũng phải mất cả buổi, Như Tiểu Lam đứng ở nơi đó đều cảm thấy mệt mỏi, nàng lo lắng vết thương trên người Thanh Mặc Nhan, đứng lâu không chịu nổi, thế là lặng lẽ lôi kéo góc áo hắn.
"Còn bao lâu nữa?"
"Mệt mỏi?" Thanh Mặc Nhan quay mặt sang nhìn nàng, ăn nói nhỏ nhẹ. Hoàn toàn không giống với bộ dáng vô tình lạnh như băng vừa rồi ở trước mặt mọi người.
"Không phải... Là ta lo lắng chàng sẽ mệt..." Ánh mắt xung quanh quá nhiều, Như Tiểu Lam thủy chung trốn ở sau bóng hắn.
Thanh Mặc Nhan cười cười: "Có chuyện này Trường Hận chưa nói với nàng, bởi vì trong thân thể ta có Cổ vương, cho nên năng lực khôi phục mạnh hơn người thường rất nhiều, không tin buổi tối chúng ta có thể thử một chút."
Như Tiểu Lam bị dọa rụt cổ lại: "Cái gì... Thử cái gì?"
"Tất nhiên là chuyện ta thích." Thanh Mặc Nhan híp mắt, hạ tay áo nhéo thật mạnh lên tay nhỏ bé của nàng.
Như Tiểu Lam xấu hổ không biết nói gì.
Thiếu khanh đại nhân, ngài đang nghĩ cái gì a, trước mặt bao nhiêu người, trong đầu ngài lại nghĩ đến mấy thứ này, thật sự tốt sao?
Thanh Mặc Nhan thấy nàng đỏ mặt, cười khẽ nói nhỏ: "Nếu nàng thật sự lo lắng cho vết thương của ta, không bằng nàng ở trên đi có được không?"
Như Tiểu Lam nghiến răng ken két, có suy nghĩ muốn nhào lên cắn hắn cho hả giận, lại không biết dáng vẻ này của nàng ở trong mắt Thanh Mặc Nhan rất mê người.
Muốn cự còn nghênh.
Rõ ràng sợ đến phát run, nhưng mà thời điểm hắn đòi lấy, nàng lại trở nên ngoan ngoãn, run run rẩy rẩy tùy ý hắn hái.
Thanh Mặc Nhan quay đầu đi, thở dài thật sâu một hơi. Đem nguồn nhiệt lưu cuồn cuộn trong cơ thể xua tan đi.
Bây giờ còn chưa được, bức quá gấp sẽ lại dọa nàng chạy đi mất.
Như Tiểu Lam bị bắn trêu đùa ngượng ngùng không thôi, chợt thấy Thanh Mặc Nhan khôi phục bình thường. Không gây khó xử nàng nữa, vì thế cũng chậm rãi thả lỏng cảm xúc, ngoan ngoãn dính ở trên cánh tay hắn.
Thẳng đến khi người của Ngô tướng quân chém đầu hết hơn bốn trăm tên cướp Hồng trại hầu như không còn. Cuối cùng mới đến phiên trại chủ Hồng trại.
"Treo cổ." Thanh Mặc Nhan từ trong kẽ răng bài trừ ra hai chữ.
Ngô tướng quân sai người dựng một cái giá gỗ ở bên ngoài Thạch Phường trấn.
Ở trước mặt mọi người, đưa trại chủ Hồng trại đến bên giá gỗ.
Trại chủ thua người không thua trận, trong miệng một khắc cũng không ngừng mắng chửi. Thanh Mặc Nhan cố ý không sai người bịt miệng hắn lại, cho nên những lời nào khó nghe hắn đều nói hết ra, đặc biệt hắn còn lớn tiếng khoe khoang Thái Vân Nhi mỹ vị mất hồn.
Lúc này dù cho hắn biết người hắn cướp đi kia không phải Minh Duyệt quận chúa chân chính, cũng sẽ không thể thừa nhận, dù sao cũng sẽ chết, có cơ hội thống khoái mắng chửi một trận hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hắn bên kia mắng chửi thống khoái. Thái phủ bên này rốt cuộc không nhẫn được nữa, Thái Nghĩa Minh chắp tay với Thanh Mặc Nhan nói: "Thiếu khanh đại nhân, người này tội ác tày trời, thỉnh ngài chủ trì công đạo."
Thanh Mặc Nhan phất tay: "Sau khi treo cổ phơi thây trăm ngày. Không kẻ nào được phép nhặt xác cho hắn!"
Sau khi chết bị phơi thây có thể nói là trừng phạt rất lớn.
Thái Nghĩa Minh lúc này mới lộ ra thần sắc vừa lòng.
Thanh Mặc Nhan nhìn trại chủ Hồng trại bị treo trên giá gỗ, lúc này mới lôi kéo Như Tiểu Lam trở về xe ngựa.
"Đi phủ quận chúa." Thanh Mặc Nhan phân phó Huyền Ngọc.
Như Tiểu Lam hưng phấn hai mắt phát sáng.
Huyền Ngọc dẫn người che chở xe ngựa, còn có một trăm kỵ binh thủ hạ của Ngô tướng quân. Cùng đi đến phủ quận chúa.
Vừa đến cửa Như Tiểu Lam liền nhìn đến ngây người.
Nơi này cùng với nơi ở của nàng ở hiện đại quả thực là giống nhau như đúc!
Chẳng qua kiến trúc trước mắt này là vừa xây dựng xong, còn nơi ở của nàng cùng ông nội ở hiện đại kia thì đã trải qua quá nhiều năm. Không ít chỗ đã sụp xuống, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.
Như Tiểu Lam tránh thoát khỏi tay Thanh Mặc Nhan, nâng góc váy chạy loạn xung quanh
Thanh Mặc Nhan để Huyền Ngọc cùng Ngô tướng quân đi an bài cho bốn ngàn kỵ binh.
Nhiều người như thế không có khả năng tất cả đều ở trong phủ quận chúa. Dù cho nơi này có lớn, hắn cũng không muốn để cho nơi nơi trong này đều là "người ngoài".
Huyền Ngọc đã quen an bài những chuyện như thế này, rất nhanh liền lĩnh mệnh đi làm. Chỉ để lại hơn một trăm kỵ binh bảo hộ phủ quận chúa, còn lại đều được sắp xếp đóng doanh ở bên ngoài, chờ đến hừng đông sẽ an bài tiếp.
Như Tiểu Lam chạy tới chạy lui, hận không thể xem hết từng phòng, nhưng mà phủ lớn như vậy, sao có thể xem hết ngay được.
"Chàng mau đến xem, đây là phòng của ta!" Như Tiểu Lam hưng phấn lôi kéo Thanh Mặc Nhan đến xem phòng của nàng.
Ở hiện đại, nàng chính là ở phòng này.
Nhưng mà, sau khi Thanh Mặc Nhan nhìn thấy phòng này, sắc mặt lại xanh mét.
Nơi này cư nhiên là sương phòng phía Tây.
"Đây không phải phòng ở của nàng." Thanh Mặc Nhan lôi kéo nàng đến thẳng chính phòng.
Bây giờ nàng mới chính thức trở thành chủ nhân nơi này.