Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 329

Xe ngựa đi dọc theo đường núi.

Lão nhân ngồi ở trong xe, hoàn toàn không xem bản thân là người ngoài, Như Tiểu Lam lấy ra không ít đồ ăn, hắn được ăn không không nói, còn ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia.

Như Tiểu Lam sợ Thanh Mặc Nhan sẽ tức giận, nhưng mà khiến nàng không ngờ tới chính là, lúc này đây Thanh Mặc Nhan cực có nhẫn nại, hoàn toàn làm lơ đủ loại khiêu khích cùng quá mức của lão nhân.

Rất nhanh đã đến buổi trưa. Gió trên núi thổi mạnh hơn, đám người Huyền Ngọc cưỡi ngựa đi đường đều có chút khó khăn, chỉ đành gắt gao dựa vào xe ngựa. Dùng tay vịn trụ xe ngựa đi về phía trước.

"Công tử, gió quá lớn, vẫn nên tìm một chỗ tránh tạm thôi." Huyền Ngọc đề nghị.

Lão nhân duỗi đầu ra bên ngoài nhìn: "Không cần, đi thêm một lúc phía trước sẽ có thôn nhỏ."

Huyền Ngọc nửa tin nửa ngờ.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua trên người lão nhân, mở miệng nói: "Tiếp tục đi."

Huyền Ngọc chỉ có thể sai người tiếp tục đi.

Lại đi tiếp ước chừng thời gian hai chén trà, phía trước có một ngã rẽ.

Huyền Ngọc đột nhiên nhìn thấy từ ngã rẽ đối diện đi đến sáu người, mỗi người đều mặc trên người y phục thật dày, nhìn cách ăn mặc xem ra tất cả đều là dân bản xứ.

"Ai, vừa vặn có xe ngựa." Sau khi bọn họ nhìn thấy xe ngựa Thanh Mặc Nhan thì liền xông lại đây: "Phiền toái cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường... Không nghĩ tới gió Bắc đến nhanh như thế..." Bọn họ vừa nói, vừa hướng về phía xe ngựa bên kia đi qua, ngữ khí giống như là người trong nhà.

Đuôi lông mày Huyền Ngọc nhăn lại, vì sao người ở đây đều đức hạnh như vậy, chẳng lẽ bọn họ không biết cái gì là lễ tiết, cái gì là quy củ?

Không đợi Huyền Ngọc mở miệng, có người túm lấy màn xe, nhấc chân muốn lên xe.

Lão nhân trong xe một cước đá ra: "Trong xe đã đầy người, chút gió này tính là cái gì. Người trẻ tuổi chân tay còn tốt, tự mình đi là được!"

Mấy người bên ngoài ngẩn người, có người đột nhiên kêu ra tiếng: "Là lão lừa đảo!"

Lão nhân thở dài lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ thật không lễ phép, vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu như nha đầu kia đúng là càng ngày càng ít." Nói xong hắn một lần nữa duỗi tay tiếp nhận chén trà nóng trong tay Như Tiểu Lam.

Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nhìn qua, lão nhân không chút để ý đến thái độ lãnh đạm của hắn, vui cười với Như Tiểu Lam tựa như đối với lão bằng hữu.

"Lão lừa đảo ở trên xe!" Những người trẻ tuổi bên ngoài kêu lên: "Lão thật có bản lĩnh a, lại lừa những người này chở lão một đoạn đường sao, sau đó lại lừa ăn lừa uống."

Lão nhân ở trong xe mặt không đổi sắc: "Người trẻ tuổi nhà người ta biết lễ phép, đâu giống như người trong thôn các ngươi, lỗ mãng! Bọn họ chủ động mời ta uống trà, sao có thể nói là lừa ăn lừa uống?"

Những người trẻ tuổi bên ngoài hiển nhiên không thể gật bừa với quan điểm của hắn: "Đừng nói nhảm nữa, lần trước lão lừa người trong thôn nửa đầu heo. Chúng ta đang lo không biết tìm lão ở đâu đây, thế này cũng tốt, lão tự đưa mình tới cửa, mau xuống xe!"

"Ai ai... Người trẻ tuổi bây giờ thật là..." Lão nhân bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói, chuyện lần trước là hiểu lầm, ta cầm nhầm túi a."

"Cái rắm, nửa đầu heo nặng biết bao nhiêu, trong túi to kia của lão toàn là đồ rách nát, lão cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao, đừng nói nhiều lời vô nghĩa, mau đi ra cho ta!"

Huyền Ngọc vốn định ngăn cản những người trẻ tuổi này. Nhưng mà Thanh Mặc Nhan trong xe không nói một lời, Huyền Ngọc cũng đành thu tay, mừng rỡ đứng ở nói đó xem náo nhiệt.

Không nghĩ tới lão nhân này lại là kẻ lừa đảo.

Khó trách vừa rồi hắn giúp lão nhân cầm cái túi to kia cảm thấy không nặng chút nào, nguyên lai là do bên trong toàn là đồ rách nát, hắn là muốn trộm chút gì đó ở chỗ Thế tử sao?

Sáu người trẻ tuổi hầm hầm: "Uy, lão lừa đảo, xuống xe mau lên."

Lão nhân khó xử nhìn về phía Như Tiểu Lam: "Nha đầu. Thật là xin lỗi, lát nữa ngươi cũng đừng xuống xe, nếu để bọn họ biết ngươi là cháu gái của ta..."

Điểm tâm trên tay Như Tiểu Lam rơi xuống trên mặt đất.

Đây là cái quỷ gì!

Như thế nào đã biến trở thành cháu gái. Chúng ta vừa mới quen biết có được hay không!

Như Tiểu Lam như cầu cứu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng, vẫn là không lên tiếng.

Như Tiểu Lam có chút không chịu đựng nổi: "Thanh Mặc Nhan. Chàng mau nói chuyện a."

"Nói cái gì?" Từ lúc lão nhân lên xe đến nay, đây là câu nói chủ động đầu tiên của Thanh Mặc Nhan.

Như Tiểu Lam kéo lấy tay áo hắn: "Ta... Ta không phải cháu gái hắn."

"Nga." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt đáp lời.

Nga lại là cái quỷ gì!

Như Tiểu Lam gấp đến sắp xù lông. Thanh Mặc Nhan đây là xảy ra chuyện gì, trước kia hắn luôn che chở cho nàng, như thế nào lúc này đây lại mặc kệ nàng?

Những người trẻ tuổi bên ngoài nghe được lời lão nhân vừa nói, tức khắc tinh thần tỉnh táo: "Cháu gái lão? Vừa vặn... Cùng ra đây đi."

Nói xong hai người trong số đó vươn tay đến, trực tiếp vén rèm lên.

Cơ hồ là đồng thời. Thanh Mặc Nhan cùng lão nhân đối diện mỗi người bắt được một cách tay từ bên ngoài duỗi vào.

"Ai nha ai nha, người trẻ tuổi bây giờ vẫn xúc động như thế, cháu gái ngoan của ta cũng không giống với mấy hán tử thô kệch các ngươi, bị gió thổi sợ là sẽ bay mất."

Như Tiểu Lam xấu hổ đỡ trán, lão nhân này quả thực khiến nàng không biết nên nói gì.

Tự quen thuộc, da mặt dày... Bất kỳ là điểm nào cũng rất giống với gia gia của nàng. Khiến nàng làm thế nào cũng không thể sinh ra cảm giác chán ghét đối với hắn.

Thanh Mặc Nhan nắm cổ tay đối phương, am hiểu dùng khổ hình nên hắn hiểu rất rõ từng khớp xương trên thân thể con người, không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể khiến đối phương đau đớn khó nhịn.

Lão nhân đối diện mặt mang theo mỉm cười. Nhưng khi xuống tay một chút cũng không hàm hồ.

Hai người bên ngoài bị bắt lấy tay phát ra thanh âm thống khổ.

"Buông tay!"

Mấy người khác thấy thế đồng loạt tiến lên.

Huyền Ngọc cùng hai tử sĩ kia đã sớm chuẩn bị tốt, đồng thời rút kiếm ra, để ở giữa cổ bọn họ.

Chẳng qua Thanh Mặc Nhan không lên tiếng. Huyền Ngọc bọn họ không thể xuống tay giết người được.

Trong lúc nhất thời hai bên giằng co ở nơi đó.

"Lão lừa đảo, các ngươi ỷ vào nhiều người có phải hay không!" Người trẻ tuổi quát.

Lão nhân nới tay, thả người hắn bắt ra: "Các ngươi không biết đếm sao, rốt cuộc là bên nào nhiều người hơn."

Sáu người trẻ tuổi hơi đỏ mặt: "Đừng tưởng rằng các ngươi có binh khí thì chúng ta sẽ sợ các ngươi."

Trong xe. Như Tiểu Lam nghiêng đầu: "Thanh Mặc Nhan, có nhiều người đang đến đây." Thính giác của nàng luôn nhạy bén hơn người thường rất nhiều.

Trong mắt lão nhân lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng giây lát liền biến mất không thấy đâu.

"Phiền toái lớn." Lão nhân bất đắc dĩ nói: "Người trong thôn phía trước có chút hiểu lầm với ta, sợ là bọn họ cho rằng chúng ta là một nhóm."

Cái gì mà hiểu lầm, rõ ràng là ngươi trộm đồ của người ta có được hay không, cái gì mà cho rằng chúng ta là một nhóm, nếu ngươi không gọi ta là cháu gái, bọn họ sẽ hiểu lầm như thế sao!

Như Tiểu Lam không tiếng động rít gào.

"Vẫn nên mau chút đi thôi, người trong thôn này rất dã man đâu." Lão nhân thúc giục nói: "Trong tay bọn họ có dụng cụ dùng để săn gấu, nếu làm bị thương đến ngựa, các ngươi sẽ hết cách để đi."

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại, cũng thả tay người hắn bắt lấy ra, ánh mắt nhìn về phía lão nhân mang theo tia sắc bén.

Lão nhân không để bụng, cười hắc hắc, hạ giọng nói: "Ta biết nơi này còn có thôn xóm khác, bất quá xe ngựa phải do ta điều khiển mới được."

"Huyền Ngọc." Thanh âm Thanh Mặc Nhan lạnh như băng không mang theo chút cảm tình: "Ngươi tới lái xe."

Huyền Ngọc lập tức lên tiếng trả lời, đem ngựa giao cho thủ hạ tử sĩ.

Lão nhân chậc chậc lắc đầu: "Người trẻ tuổi, ngươi phải tin ta."

"Ta càng muốn đem tính mạng giao vào tay người mình tín nhiệm hơn." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

Xe ngựa bỏ lại sáu người trẻ tuổi đang không ngừng chửi bậy ở phía sau, chạy về phía đường nhỏ.

Một sườn khác của đường nhỏ chính là vách núi đen, gió thổi mạnh, xe ngựa dọc theo con đường nhỏ hẹp chạy như điên về phía trước, bỏ lại rất nhiều thôn dân vừa mới tới ở sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment