Sáng sớm hôm sau, gió Bắc cuối cùng cũng ngừng.
Trường Nguyên cùng Thanh Mặc Nhan bọn họ hướng lên trên núi xuất phát.
Thôn dân trong thôn xóm ở đáy cốc cũng thu dọn đồ đạc ào ào rời khỏi, chuẩn bị xuống núi đi Thạch Phường trấn.
Nguyên bản Thanh Mặc Nhan có hai chiếc xe ngựa, Trường Nguyên có thể ngồi ở chiếc phía sau kia, nhưng mà lão nhân nhất quyết không chịu, mặt dày mày dạn một hai phải cùng Thanh Mặc Nhan và Như Tiểu Lam ngồi chung một chiếc.
Như Tiểu Lam không có ý kiến gì, thống khoái đáp ứng.
Dù sao Trường Nguyên đến ngay cả họ cũng đồng ý sửa lại theo nàng, làm cháu gái hắn, gọi hắn một tiếng gia gia cũng không có gì to tát.
"Người hôm qua sử dụng hắc chú hẳn là người từ Mạc Tử quốc tới. Lần này bọn họ không đắc thủ, lần sau các ngươi phải cẩn thận." Lão nhân nhắc nhở nói.
Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói: "Người làm sao xác định được đối phương là nhằm vào chúng ta?"
Lão nhân giảo hoạt cười: "Không phải nhằm vào các ngươi, là nhằm vào hắn." Hắn nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan vẫn luôn khó chịu với việc Trường Nguyên ngồi chung xe ngựa với bọn họ, khó khăn lắm hắn với vật nhỏ mới được ở riêng với nhau. Từ khi Trường Nguyên theo tới, lực chú ý của Như Tiểu Lam đều bị hắn hấp dẫn đi.
Một câu gia gia, hai câu gia gia. Lại còn giúp hắn châm trà, lấy đồ ăn, có lần Trường Nguyên thế nhưng còn yêu cầu nàng đấm lưng cho hắn.
Thanh Mặc Nhan một tay đã kéo Như Tiểu Lam vào trong lòng.
"Đây là nữ nhân của ta." Hắn lạnh lùng nhắc nhở nói.
"Đây là cháu gái của ta!" Lão nhân trừng lớn mắt, nói đúng lý hợp tình.
Như Tiểu Lam khó xử hai bên.
Thanh Mặc Nhan là người quan trọng nhất của nàng, mà Trường Nguyên lại mang đến cho nàng một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, nàng không hy vọng nhìn thấy hai người kia lúc nào cũng đối chọi gay gắt.
"Người có muốn xem qua cổ trùng trên người Thanh Mặc Nhan hay không?" Như Tiểu Lam cố ý chuyển đề tài.
"Có thể nhìn thấy?" Trường Nguyên ngẩn người.
"Đáng ra là không thể, sau đó Thanh Mặc Nhan đã thúc giục nó bò ra ngoài." Như Tiểu Lam giải thích nói.
Trường Nguyên sợ ngây người, nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới Thanh Mặc Nhan: "Cổ trùng ngươi ở nơi nào, để ta nhìn xem."
Thanh Mặc Nhan cuốn ống tay áo bên trái lên, tháo bỏ băng vải xuống.
Trường Nguyên nhìn phù chú được vẽ bằng chu sa trên băng vải, vân vê râu cười có thâm ý khác.
Thanh Mặc Nhan để Cổ vương trên cánh tay trái lộ ra ngoài.
Sau khi Trường Nguyên nhìn thấy mặt liền biến sắc, duỗi tay bắt được cổ tay Thanh Mặc Nhan, tay còn lại liền muốn ấn lên trên.
"Đừng động." Như Tiểu Lam vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay Thanh Mặc Nhan.
Trường Nguyên căm giận nói: "Ngươi nha đầu này có thiên nhãn thông (*) lợi hại, ta còn có thể hại hắn sao!"
(*) Thiên nhãn thông: thấu rõ tất cả những hành vi của con người
Như Tiểu Lam gắt gao ôm cánh tay Thanh Mặc Nhan vào trong lòng, kỳ thực nàng cũng không biết vì sao vừa rồi bản thân lại nhào qua đây.
Bên môi Thanh Mặc Nhan mang theo ý cười nhàn nhạt: "Không có việc gì, nàng buông ra đi, để hắn nhìn xem."
Trường Nguyên thở dài một cái, hiển nhiên bất mãn với hành động vừa rồi của Như Tiểu Lam.
"Tiểu tử này rốt cuộc là đã cho ngươi cái gì tốt a." Hắn một bên oán giận, một bên dùng ngón tay cắt ba đường lên trên cổ tay Thanh Mặc Nhan.
Như Tiểu Lam nhìn thấy trên cổ tay Thanh Mặc Nhan xuất hiện ba đường tơ hồng.
Sau đó Trường Nguyên lại cắt ba đường ở chỗ khuỷu tay Thanh Mặc Nhan, Trường Nguyên quan sát nửa ngày: "Cứ như vậy nó sẽ không có biện pháp trở lại làm rối loạn trái tim ngươi nữa."
Thanh Mặc Nhan mặt không biến sắc, nhưng lại nói một câu: "Đa tạ."
Trường Nguyên bĩu môi: "Có được một câu đa tạ của tiểu tử ngươi thật sự không dễ, ta đây là nể mặt cháu gái ngoan của ta nên mới cứu ngươi, bằng không ta mới mặc kệ đâu."
Dứt lời duỗi tay đến bắt mạch cho Thanh Mặc Nhan.
"Ai? Cổ độc trong cơ thể ngươi vẫn chưa được giải sao?" Trường Nguyên ngây ngẩn cả người, tiếp theo lắc đầu liên tục: "Tại sao lại như vậy, như thế nào sẽ..."
"Có vấn đề gì sao?" Như Tiểu Lam vội hỏi, giờ phút này nàng còn gấp gáp hơn cả Thanh Mặc Nhan.
"Vấn đề lớn." Trường Nguyên vuốt râu kích động nói: "Cổ độc trong người, hắn không thể làm ngươi hoài thai con nối dõi, không sinh được oa nhi, ta đây khi nào mới được làm tổ gia gia a!"
Như Tiểu Lam rối loạn, lắp ba lắp bắp muốn chuyển hướng nói: "Thanh Mặc Nhan, chàng là muốn uống nước, hay là muốn uống nước... Hay là muốn uống nước... Tùy chàng chọn lựa."
Thanh Mặc Nhan nhịn không được cười ra tiếng, bỗng nhiên hắn phát hiện ra, lão nhân trước mắt này không phải hoàn toàn là kẻ phá hoại.
"Trường Hận cho ta phương thuốc giải cổ độc. Nhưng mà nhiều năm qua vẫn không gom đủ thuốc dẫn, cũng may ta đã chiếm được thứ quan trọng nhất, cho nên mới có thể tạm thời ngăn cản cổ độc phát tác." Thanh Mặc Nhan đem chuyện lúc trước đơn giản nói qua.
Trường Nguyên lại hỏi chuyện có liên quan đến Cổ vương ở trong cơ thể hắn.
Thanh Mặc Nhan nói đến chuyện người chế tạo rối, lão nhân nghe xong lúc thì nhíu mày, lúc lại chậc chậc thở dài.
"Nên nói như thế nào đây, ngươi người trẻ tuổi này là rất may mắn, hay là bất hạnh..." Trường Nguyên lắc đầu nói: "Bình thường mà nói, chỉ khi giải được cổ độc trong cơ thể trước thì mới có khả năng sử dụng cổ trùng trong cơ thể. Nhưng mà ngươi lại làm theo cách trái ngược, đúng là không dễ."
"Làm theo cách trái ngược thì như thế nào?" Như Tiểu Lam bị lời nói vừa rồi của Trường Nguyên làm cho đỏ mặt, nhưng mà vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe bên này nói chuyện.
"Làm theo cách trái ngược nhẹ thì cổ độc phát tác kinh mạch bị hủy. Nặng thì bỏ mạng ngay tại chỗ."
Như Tiểu Lam âm thầm hít một ngụm khí lạnh, nhớ tới một màn nguy hiểm ngày đó ở mộ cổ, hiện tại nàng vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Thanh Mặc Nhan vỗ nhẹ hai cái lên lưng nàng: "Chuyện đã qua, đừng tự tìm phiền lão."
Như Tiểu Lam đối với chuyện này vẫn luôn cảm thấy áy náy, vì che giấu tâm trạng của mình, cho nên nàng liều mạng châm trà cho hai người, kết quả khiến Thanh Mặc Nhan cùng Trường Nguyên hai người uống no cả nước.
Khi xe ngựa tới đỉnh núi, đã gần đến hoàng hôn.
Như Tiểu Lam đứng trên xe nhìn ánh hoàng hôn ở ngọn núi phía xa.
"Nơi này ban đêm rất lạnh, hơn nữa không có cái gì để ăn, đại gia hỏa đi sau núi tìm chút củi lửa đi, mang được chút đồ ăn trở về thì càng tốt." Trường Nguyên giống như chủ nhân phân phó nói.
Huyền Ngọc giận dữ nói thầm: "Ta có tên, không phải đại gia hỏa."
Trường Hận vẻ mặt đồng tình.
Lão nhân căn bản là không muốn phí tâm tư đi nhớ tên của ngươi đi, hắn chưa đặt tên cho các ngươi là một, hai, ba đã là tốt lắm rồi.
Trường Nguyên mang theo đám người Thanh Mặc Nhan vào thạch động ở đỉnh núi.
Mọi người thế mới biết vì sao không ít người đều không tìm được chỗ này.
Trong thạch động quả thực như mê cung, Trường Nguyên mang theo bọn họ quanh co lòng vòng nửa ngày, cuối cùng mở ra một phiến cửa đá.
Sau cửa đá có một hang động khác, bày biện đủ mọi món đồ đạc.
Tùy tiện lấy ra một thứ cũng là giá trị xa xỉ.
"Nhiều năm tích tụ của bộ tộc Trường thị đều ở đây." Lão nhân nói với Trường Hận: "Sau này ta sẽ cùng nha đầu đi hưởng phúc. Nơi này liền giao cho ngươi, về sau có nhìn trúng nam nhân nào thì gả đi, nếu hắn dám phụ ngươi, ngươi liền đến nơi này, tùy tiện cầm vài món đồ vật, cũng đủ cho ngươi bao nuôi được bốn, năm tiểu bạch kiểm xinh đẹp."
"Ta nuôi tiểu bạch kiểm làm cái gì?" Đối với vị trưởng bối này, Trường Hận đến ngay cả sức lực để tức giận cũng không có.
"Để sau này sinh nhiều con cái, xây dựng lại bộ tộc a." Lão nhân cổ vũ nói.
Trường Hận trầm mặc, tâm mệt a. Không muốn nói chuyện làm sao bây giờ?
Lão nhân để bọn họ ở lại trong thạch động, bởi vì muốn dạy cho Thanh Mặc Nhan phương pháp khống chế Cổ vương, lão nhân cố ý mang Thanh Mặc Nhan đến một gian mật thất. Mỗi ngày trừ bỏ đúng giờ để cho người đưa cơm tiến vào, còn lại mọi người ai cũng không được phép đi vào.
"Ngay cả ta cũng không được sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Không được, ngươi nha đầu này luôn mềm lòng sẽ làm hỏng việc." Lão nhân dứt khoát cự tuyệt: "Đừng quên đưa cơm vào cho ta, không được ăn, người sẽ không có sức lực, không có sức lực nam nhân kia của ngươi sẽ không học được phương pháp khống chế Cổ vương, kết quả tệ nhất còn sẽ bị đối phương ăn luôn."
Như Tiểu Lam bị dọa trắng mặt.
Không nghĩ tới khống chế Cổ vương lại nguy hiểm như thế.
Chính là đồ ăn bọn họ mang theo vốn không nhiều lắm, kết quả là, đám người Huyền Ngọc bị lưu lạc thành thợ săn, mỗi ngày đều phải đi vào trong núi săn thú làm thức ăn cho mọi người.