Vu Nguyên Quân được gã sai vặt bên người đỡ đi tìm Thanh Mặc Nhan.
Khiến hắn không nghĩ tới chính là, Thanh Mặc Nhan căn bản không có ở dịch trạm, hắn mang theo Huyền Ngọc ra bên ngoài thẩm vấn phạm nhân.
Ban đêm hơi se lạnh, Vu Nguyên Quân lại chảy ra một đầu mồ hôi.
Gã sai vặt nhịn không được khuyên can: "Điện hạ trở về đi, để ý thân thể bị thương."
Vu Nguyên Quân không để ý tới hắn, đi đến trước xe ngựa Thanh Mặc Nhan thẩm vấn phạm nhân.
Một cỗ mùi máu tươi nồng đậm đón gió đập thẳng vào trước mặt.
"Ngũ điện hạ." Thủ ngoài xe ngựa có hai gã tử sĩ, thấy hắn đi lại đây liền chắp tay thi lễ.
"Thiếu khanh đại nhân ở đây?" Vu Nguyên Quân hỏi.
Một tên tử sĩ xoay người lại, nhấc màn xe lên, lộ ra hai khối huyết nhục mơ hồ hình người trong thùng xe.
Gã sai vặt bên người Vu Nguyên Quân thở dài: "Nương ta a. Y quan kia không phải cũng sẽ bị Thiếu khanh đại nhân xử trí như thế này đi?"
Hai khối máu me nhầy nhụa hình người, nơi nào còn có thể nhìn ra được bộ dáng.
"Ngũ điện hạ tìm ta có việc?" Thanh Mặc Nhan nhảy xuống xe ngựa, một cỗ mùi vị huyết tinh đập thẳng vào trước mặt.
Vu Nguyên Quân suýt nữa nôn ra. Vội vàng dùng tay áo che mũi miệng lại: "Vị y quan kia hiện tại đang ở đâu?"
Thanh Mặc Nhan bỏ ống tay áo xắn lên xuống, dùng khăn lau lau tay: "Trên người Ngũ điện hạ mang vết thương, vẫn là mau chút trở về nghỉ ngơi đi, bên ngoài gió lớn."
Vu Nguyên Quân liếc mắt nhìn xe ngựa phía sau Thanh Mặc Nhan. Hắn biết thủ hạ Thanh Mặc Nhan còn đang thẩm vấn phạm nhân, nhưng mà bọn họ lại không nghe được bất kỳ tiếng kêu thảm thiết hoặc là tiếng gào của phạm nhân, cũng không biết bọn họ đã dùng thủ đoạn gì.
"Chuyện của y quan kia còn thỉnh Thiếu khanh giơ cao đánh khẽ, nói tới nói lui, tất cả đều là do nô tài bên người ta không phải." Vu Nguyên Quân khẩn thiết nói: "Còn thỉnh Thiếu khanh đừng vội trách phạt hắn."
Thanh Mặc Nhan có chút ngoài ý muốn, bất quá trên mặt vẫn là lãnh đạm không một gợn sóng.
"Việc này hạ quan tự có chừng mực, Ngũ điện hạ vẫn nên trở về sớm đi, miễn cho nhiễm lạnh, không tốt cho thương thế."
Vu Nguyên Quân hết cách, gã sai vặt đỡ hắn nghĩ rời đi, Vu Nguyên Quân lại đột nhiên buông hắn ra, vội vàng bước đến trước mặt Thanh Mặc Nhan.
"Ta là thật tâm muốn kết giao với Thiếu khanh, đề nghị lúc trước cũng mong Thiếu khanh suy xét thêm."
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại: "Ta đã biết. Điện hạ mời trở về đi."
Vu Nguyên Quân bất đắc dĩ, chỉ đành để gã sai vặt đỡ trở về.
Thanh Mặc Nhan đứng đó nhìn bóng lưng Vu Nguyên Quân, ánh mắt hơi lóe.
Hắn từ trước đến nay không kéo bè kết phái với người trong triều, lần này Ngũ điện hạ chủ động kết giao xác thực khiến hắn đề cao cảnh giác.
Cái gọi là trên đời không vô duyên vô cớ có địch nhân, giống vậy, cũng không thể vô duyên vô cớ có người muốn trở thành bằng hữu.
Huyền Ngọc lúc này từ trong xe ngựa bước ra: "Thế tử, có một tên khai, nói là kinh thành có người ra giá cao muốn đầu của người..."
Thanh Mặc Nhan nhếch khóe miệng: "Cái đầu này của ta có giá bao nhiêu?"
"Năm ngàn vàng."
Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Ngươi cảm thấy chuyện này có mấy phần có thể tin?"
Huyền Ngọc do dự một lát: "Năm phần."
"Xử lý bọn họ, rửa sạch xe ngựa chút." Thanh Mặc Nhan phân phó xong, đi nhanh vào dịch trạm.
Khi trở lại trong phòng, Trường Hận vẫn ở trên bàn giã thuốc. Như Tiểu Lam ghé đầu nhỏ bên cạnh bàn, tiết tấu giã thuốc giống với Trường Hận.
Nhìn thấy Thanh Mặc Nhan tiến vào, Trường Hận thu thập mọi thứ lại, phủ thêm áo choàng bên ngoài, choàng mũ lên đầu, chuẩn bị rời đi.
"Ngũ điện hạ tự mình tới tìm ta cầu tình." Thanh Mặc Nhan nói với Trường Hận: "Ta nói ngươi đã bị ta xử trí, mấy ngày này ngươi không cần lộ diện."
Trường Hận cười thầm: "Đại khái Ngũ điện hạ cho rằng ta đã đầu mình hai nơi đi."
Những người bị Thanh Mặc Nhan xử trí qua, không chết sợ là cũng lột da.
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam bước lên giường.
Như Tiểu Lam hít mũi nhỏ, nói thầm một câu: "Vị máu."
Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng: "Như thế nào, mới thành thân đã ghét bỏ ta?"
Như Tiểu Lam không nói được gì, cười hắc hắc rúc vào trong lòng hắn.
Xạ hương từ trên người nàng phát ra, hòa tan huyết khí trên người hắn.
Vu Nguyên Quân sau khi trở về khó chịu cả một đêm, thời điểm trời gần sáng liền sốt cao.
Gã sai vặt gấp đến sắp khóc, chạy ra ngoài lại không biết là nên đi tìm ai.
Liên tục cho đến khi trời sáng hoàn toàn, Thanh Mặc Nhan dẫn người điều chỉnh lại đội ngũ, chuẩn bị lên đường xuất phát, gã sai vặt đành phải căng da đầu chạy đi tìm Như Tiểu Lam.
Hắn đã hỏi thăm rõ ràng, Thiếu khanh thích nhất là vị Minh Duyệt quận chúa kia. Chỉ cần hắn đi cầu quận chúa, dù cho phải khiêng, cũng phải khiêng y quan Trường Hận đến chỗ Ngũ hoàng tử.
Vội vàng chạy đi. Chỉ thấy cửa phòng Minh Duyệt quận chúa nửa mở, quận chúa lôi kéo người bên cạnh, không biết là đang tranh cãi cái gì.
"... Không cần phải như vậy. Ta đi ra ngoài trước..." Trên người người nọ khoác áo choàng, đầu được che lại bằng mũ choàng, nhìn từ phía sau không thấy rõ được bộ dáng của hắn. Chính là thanh âm kia lại có chút quen thuộc.
Hình như là vị y quan kia?
Gã sai vặt nóng vội, chạy nhanh tới: "Y quan, cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Người mặc áo choàng vừa quay đầu.
Gã sai vặt ngây người.
Người nọ quả thực chính là y quan Trường Hận, nhưng mà... Trên mặt của hắn toàn là máu, đông một đường tây một đường.
Gã sai vặt kinh sợ há to miệng.
Thủ đoạn của Thiếu khanh quả nhiên ngoan độc, đánh người thành như vậy.
Khi Như Tiểu Lam nhìn rõ người bên ngoài tới là ai, liền đẩy mạnh Trường Hận một cái, miệng còn la hét: "Người đâu mau tới a, y quan té xỉu!"
Khóe miệng Trường Hận co rút, thuận thế ngã xuống.
Nhóm tử sĩ ùa vào cửa, ba chân bốn cẳng nâng Trường Hận đi ra.
Như Tiểu Lam chạy theo phía sau hô to gọi nhỏ.
Thanh Mặc Nhan ở bên ngoài dịch trạm, nhìn thấy chính là một cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Đương hắn nhìn thấy mấy đạo vết đỏ trên mặt Trường Hận. Thời điểm bị tử sĩ nhét vào trong xe ngựa, đuôi lông mày cuối cùng nhịn không được run rẩy vài cái.
"Đó là cái gì?" Hắn thấp giọng hỏi Như Tiểu Lam: "Mặt Trường Hận là do nàng cào?"
Thật sự coi ta là mèo hoang sao?
Như Tiểu Lam tức giận trừng hắn: "Đó là son môi của ta, ta sợ nàng ra khỏi cửa bị Ngũ hoàng tử nhìn thấy, cho nên khuyên nàng giả bệnh. Nàng không chịu, không nghĩ tới thái giám bên người Ngũ hoàng tử vừa vặn ở bên ngoài."
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Nhất định phải nhớ rõ. Cách xa Ngũ hoành tử ra một chút."
Như Tiểu Lam chớp mắt mèo: "Vì sao?"
"Hắn nói với ta muốn mua mùi hương trên người mèo hương."
Như Tiểu Lam kinh sợ, theo bản năng lấy hai tay che thân dưới lại.
Thanh Mặc Nhan thấy thế nhịn không được nộ ra mỉm cười, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng, dùng thân thể che đi hành động bất nhã của nàng, dán bên tai nàng nói nhỏ: "Hôm nay ta không cưỡi ngựa, ngồi xe cùng nàng có được không?"
Như Tiểu Lam lắp ba lắp bắp: "Ngũ hoàng tử hắn... Hắn làm sao biết chàng có mùi hương của mèo hương?"
Thanh Mặc Nhan từng lấy hương hai lần trên người nàng, bất quá nàng biết hắn tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào.
Ngũ hoàng tử sao có thể có được tin tức? Hắn có phải hay không đã biết được thân phận của nàng, hay là có người âm thầm báo cho hắn biết chút cái gì...
Như Tiểu Lam càng nghĩ càng cảm thấy bất an, thế cho nên thời điểm Thanh Mặc Nhan ôm nàng lên xe ngựa, nàng không hề chú ý tới ngọn lửa nóng rực trong mắt hắn.
Chờ đến khi nàng phát giác bàn tay đối phương tiến vào trong y phục của mình, đội ngũ đã rời khỏi dịch trạm, lên đường một lần nữa.
"Thanh Mặc Nhan, chàng làm cái gì!" Như Tiểu Lam cả giận nói, đồng thời ra sức đè tay hắn lại, phòng ngừa hắn xâm nhập vào sâu thêm nữa.
"Xem xem túi hương của nàng còn nhiều hay không." Thanh Mặc Nhan sâu kín nói: "Nếu túi hương ít chút, mùi hương trên người nàng cùng sẽ bớt nồng đậm, đỡ bị người đoán được kéo đến phiền toái."
Nghe hắn nói một cách nghiêm túc, tiểu gia hỏa hồn nhiên nào đó mặt mũi không hiểu ra sao.
Hắn nói cũng có lý nga...
Kết quả là, ở trong xe ngựa, nàng liền bị người nào đó ăn hết sạch sẽ.