Chuyện kể, ở Bắc Phoi Đại Lục có một nước nọ tên Đại Quốc. Nơi đây thịnh vượng kéo dài, quốc lực cường mạnh, chúng dân giàu có no đủ đời đời, đã mấy trăm năm nay chẳng thấy suy thoái.
Kinh đô Trường An của Đại Quốc nghiễm nhiên bề thế và náo nhiệt, đi kèm với sự giàu sang và cơ hội kiếm tiền, được người đời ca ngợi như chốn phồn hoa nhất nhì Bắc Phoi Đại Lục, kinh đô chi đô, ai ai cũng một lòng hướng tới. Nhân khẩu trăm vạn, người qua kẻ lại xếp hàng dài tới chân trời.
Là đầu não chính trị, kinh tế và trung tâm văn hoá như vậy, tất nhiên mỗi ngày đều xảy ra không ít chuyện, có nhỏ cũng liền có to. Mà một khi đã là chuyện to, liền khó giấu được tai mắt thiên hạ.
Mấy nay, chuyện lớn như vậy diễn ra ở phủ đệ của một danh gia vọng tộc, tên gọi là Trần. Ấy là dòng họ cực kỳ cao quý mà ai ai cũng biết tên, cũng nể sợ ở Đại Quốc này. Họ không chỉ là dòng dõi của khai quốc công thần mà còn là hoàng thân quốc thích, có quan hệ mật thiết với người cai trị Đại Quốc. Địa vị như vậy, cả một nước cũng chỉ có ba dòng họ đại quý tộc là sánh ngang bằng, ấy thế mà gần đây, phủ đệ của Trần gia lại liên tục hứng chịu rất nhiều biến cố ghê gớm, bàn dân thiên hạ không khỏi hoang mang.
Ngày hôm kia, thiên lôi bất ngờ giáng xuống điên cuồng giữa lúc trời quang mây tạnh, không chỉ hủy hoại một phần phủ đề, đã vậy còn gây nên hoả hoạn thiêu rụi một toà kiến trúc lớn nguy nga. Mặc dù với quý tộc như Trần gia thì chẳng là bao, nhưng thiên lôi nổi khùng nổi điên giữa ban ngày ban mặt là chuyện bất thường, hay như điểm chẳng lành vậy.
Quả như thế, ngay ngày hôm sau, có nhiều tiếng cãi vã vô cùng kịch liệt phát ra từ trong phủ để. Tiếp sau đó, lại sấm sét giáng xuống, nhưng nó không dừng, thiên tai ập đến, mưa xối xả, động đất, cuồng phong nối đuôi nhau nổi lên cùng đủ thứ ánh sáng màu mé quái dị chiếu rọi cả vùng trời.
Nhưng rất may, dù có bao nhiêu thiên tai xảy ra cùng với quang mang ma mị bất thường thì cũng chỉ nằm gọn trong khuôn viên nọ của Trần gia mà thôi. Dân đen không bị ảnh hưởng quá nhiều, lại càng hiếu kỳ.
Mảnh đất này có phép thuật, có tiên thuật, có thần và cũng có ma. Trần gia lớn mạnh như vậy, không nắm trong tay khả năng hô phong hoán vũ mới là điều bất thường. Người dân đồng dạng chẳng có bất ngờ, chỉ tự hỏi xích mích nội bộ lớn cỡ nào có thể dẫn đến hỗn chiến ghê rợn như vậy.
Ngày thứ ba, không thấy hiện tượng siêu nhiên nào, chỉ thấy một thiếu niên áo quần rách rưới đi ra. Kẻ này dung mạo dường như không hề tệ, dáng người cao ráo, đáng tiếc là lối sống có vẻ không lành mạnh cho lắm. Hắn mặt mũi xanh xao, da trắng tới nhợt nhạt thiếu sinh khí, mắt thì lờ đờ như người sắp chết, dáng đứng khúm núm thậm chí không vững. Tóm lại, tên thiếu niên mới đi ra từ trong phủ đệ này đây có thể miêu tả là rất dị hợm và có phần nào thảm hại.
- A, đó hẳn là Trần Nhật Minh đi! - Ai đó hét lên.
Đám đông dân chúng đang đứng lại hóng hớt sự việc đồng thời ồ cả lên, xì xồ xì xào oang oang. Ở cái đất Trường An này, làm gì có ai lại lấy làm lạ cái tên Trần Nhật Minh này.
Tương truyền, Minh từ lúc mới sinh đã có ý thức hơn người, một tuổi đã biết nói, biết đi, hai tuổi đã biết chạy, biết cầm bút viết, đi đường quyền. Hắn lại là con trai của Trần Đặng, là dòng dõi đại quý tộc, cháu của trưởng tộc đương nhiệm. Do đó, ai cũng kỳ vọng và hâm mộ hắn, muốn chứng kiến người này khi trưởng thành sẽ vươn lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng không, càng lớn lên thì Trần Nhật Minh hắn lại càng lười nhác và lập dị. Hắn không bao giờ tiếp nhận bất kỳ loại giáo dục nào, lễ nghi, văn hay võ, ngày đêm chỉ biết ăn chơi, phá hoại. Một số người lắm chuyện còn cho rằng hắn có sở thích hành hạ, tra tấn, hãm hại người khác do tin đồn trôi nổi xác nhận chuyện một nữ gia nhân đã mất tích kể từ khi đến biệt thự của Trần Đặng bố hắn làm việc. Vị quý tộc Trần Đặng này quang minh chính đại nhiều người kính nển nên mọi nghi vấn dĩ nhiên đổ dồn cho thằng con lập dị.
Gần như đồng thời, chúng dân có chung ý nghĩ:"Mọi việc bại lộ, hắn bị cả họ Trần đuổi ra ngoài sao?". Những ý nghĩ nông cạn, và họ cũng cho rằng mình nên tránh mặt thằng này thì hơn, thế là đám đông giải tán.
Hắn thật ra là Trần Nhật Minh, một thanh niên trái đất cùng tên được sống lại cuộc đời thứ hai ở đây. Kiếp trước, hắn bị tai nạn giao thông mà chết, mở mắt lần thứ hai thì đã là trẻ sơ sinh ở cái xứ sở lạ hoắc sặc mùi thần thoại này rồi. Nhưng được chuyển sinh đâu phải ý nguyện của hắn, bởi từ ngày Minh tỉnh lại, chỉ có nỗi đau, dằn vặt và sự cô độc đến từ sâu thẳm trong tâm can mà đến giờ hắn cũng chưa lí giải được.
Không ai hiểu Minh cả, và hắn cũng quá bận bịu chìm đắm trong đau buồn, chẳng hề để tâm đến người ta.
Nhưng giờ hắn bị đuổi khỏi nhà rồi, làm sao đây?
Minh không vội vàng mà từ tồn lấy từ trong người ra một bao vải nhỏ, bên trong đựng toàn là tiền là tiền cùng một tâm thư có lẽ là đến từ phụ mẫu của hắn.
"Con trai, chúng ta xin lỗi! Nếu con cần hỗ trợ về bất cứ thứ gì, hãy bí mật gửi thư đến cho chúng ta."
Nhật Minh miễn cưỡng để tất cả trở lại trong người, "vẫn là cha mẹ ta tốt", hắn nghĩ. Dù sao thì chuyện này cũng bắt nguồn từ bản thân hắn và hai người phụ huynh xấu số kia chẳng làm gì sai cả, có lẽ ông nội đã không chịu nổi thằng cháu bất trị lười chảy thây cứ làm ô uế dòng máu cao quý này mãi, và thế là cuốn xéo.
- Vậy phải tự mình mưu sinh rồi sao? - Hắn thì thầm, có chút mệt mỏi.
Từ lúc đến thế giới mới mẻ này đã mười mấy năm trôi qua, sự dằn vặt đau buồn của Minh thế nhưng chẳng hề nguôi ngoai đi phần nào. Hắn cho rằng ký ức kiếp trước của mình đã mất đi và cần được khôi phục. Bởi vì vậy, tất cả việc làm hắn cố gắng thực hiện từ trước đến nay đều là vì tìm lại những khoảnh khắc đau buồn kia và chân tướng của chúng. Như một hậu quả, Trần Nhật Minh hắn xa cách mọi người, chầm mê trong thế giới nội tâm của chính mình, tự hủy hoại bản thân với một lối sống tiêu cực chỉ toàn những suy nghĩ cố tìm về quá khứ.
Cũng may, ta không chỉ có một mình! Hắn nhớ lại kỉ niệm những ngày vẫn còn là ông con quý tử, mặc niệm cho chúng lần cuối.
Nhưng Minh vừa nghĩ vậy, liền nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói.
- Thiếu gia!
Minh không cần quay đầu lại nhìn để nhận biết được cái giọng nữ trong trẻo mà ấm áp pha chút lo sợ này. Hắn nhếch mép cười nhẹ, nhưng khuôn mặt vẫn không hết tiều tụy và trầm cảm, lắng nghe từng tiếng những bước chân vội vội vàng vàng đang lao về hướng mình.
Rồi hai cánh tay thanh mảnh xinh xắn với làn da trắng hồng từ xa nhào lại, ôm chầm lấy hắn từ phía sau. Một âm thanh run run lo lắng như sắp oà khóc vang lên theo đó.
- Nhật Minh thiếu gia, ngài không thể rời đi được!
- Thực ra là có! - Hắn trả lời, ung dung.
- Tại sao, tại sao ngài lại đoạn tuyệt với họ Trần, rời khỏi nhà vĩnh viễn? Ấy chẳng phải là tên họ cùng nơi chôn rau cắt rốn của gia đình ngài hay sao?
Minh quay lại, nhìn vào đôi mắt sắp đẫm lệ nhưng tuyệt đẹp và vẻ ngoài Á Đông vừa ôn nhu vừa khả ái đẹp lay động lòng người của nữ nhân vừa ôm chầm lấy mình. Đây là Thiên Thanh, người duy nhất gần gũi với hắn ngoài cha sinh mẹ đẻ mặc dù thân phận chỉ là kẻ hầu người hạ. Hắn xoa đầu nàng, cười bằng khuôn mặt trắng bệch hốc hác rồi lên tiếng trấn an.
- Ta không còn là người họ Trần, cũng không còn là chủ của ngươi, chúng ta có thể trở thành bạn hữu từ nay rồi. Đừng gọi ta thiếu gia, cũng đừng theo ta. Bảo trọng!
Hắn nói mấy lời xong, lại quay đầu bước tiếp. Hắn thấy cô độc trở lại cũng có thật buồn, nhưng có lẽ điều đó sẽ tốt cho cả hai...tốt cho bất cứ ai có liên hệ với Trần Nhật Minh này. Đâu phải ai cũng muốn người khác phải quan tâm và buồn phiền vì bản thân mình. Hắn phải vì mục đích của bản thân mà tiến lên.
Nhưng mà hắn chưa bước được bao xa thì lại bị ngăn cản, lần này là bởi một lực kéo kinh người của Thiên Thanh. Nói đúng hơn thì ...Nhật Minh quá yếu đuối đi.
- Ngài hay nghĩ lại đi, không thể đi một mình được, thiếu...gia. Rồi ai sẽ nấu cơm, giặt gĩu, chăm sóc cho ngài? Ngài đâu có biết làm gì, nhỉ. Em...em nguyện đi cùng ngài...có được không?
Vãi l*n, thâm tâm Nhật Minh thật sự đã bị sốc vì những lời nói, cử chỉ quan tâm nọ. Nhưng tên này chẳng phải vui vẻ gì khi có nữ nhân lo lắng muốn đi theo hầu hạ mình, hắn là không ngờ bản thân lại bị người ta coi thường tới như vậy. Đến cả nữ nhân mà hắn tin tưởng nhất cũng chỉ toàn lo lắng những thứ không tưởng.
Minh ôm mặt nghiến răng, không chỉ đau buồn về quá khứ mà giờ còn đang thất vọng về cả hiện tại. Hắn cười khổ, lẩm bẩm cho chính mình nghe mấy chữ.
- Hệ thống, đến giờ dậy rồi!