Vân Miên giả bộ trầm tư, nàng đưa tay hướng về phía một cây đại thụ ở xa xa, đáp :" Hồi bệ hạ, nô tỳ có nhìn thấy, vào buổi chiều nô tỳ nhìn thấy con chim hoàng yên cùng với một con anh vũ đậu trên cành cây nhưng một lúc sau đã bay đi mất."Vân Miên vừa nói xong, Kiêu Chiến sắc mặt lạnh lùng, liền xoay người rời đi.Vân Miên nhìn theo bóng dáng Kiêu Chiến nghĩ thầm: Bệ hạ làm sao vậy? Hình như tâm tình không được tốt lắm thì phải?Đám người Thôi công công trở về cung điện của Tuyết phi, đem chuyện mình bị tiểu cung nữa trồng hoa trêu đùa, chuyện Hoàng thượng thiên vị cung nữ trồng hoa đó ra sao, không quên dặm mắm thêm muối thuật lại cho Tuyết phi nghe, cuối cùng bẩm báo:" Nương nương, bệ hạ bảo nô tài chuyển lời với ngài, một sự nhịn chín sự lành, không cần đi tìm tiểu cung nữ trông hoa kia gây phiền toái cho nàng ta.”Tuyết phi sắc mặt tái nhợt, nhíu mày không tin hỏi lại:" Cái gì? Bệ hạ thật sự nói như vậy?”“Hồi nương nương, nô tài không dám nói sai một lời nào!” Thôi công công thấp giọng bẩm: “Nương nương, vì người không có mặt ở nơi đó thôi, tiểu cung nữ trồng hoa đó nép vào lòng bệ hạ, ôm cánh tay bệ hạ, bộ dáng nũng nịu, thật làm lòng người rung động.
Nếu người bình thường mà dám ở trước mặt bệ hạ làm như vậy, chắc chắn đã sớm bị lôi ra ngoài chém đầu, không nghĩ tới bệ hạ không những không tức giận, mà còn bảo hộ tiểu cung nữ trồng hoa đó,Xem ra, bệ hạ đối tiểu cung nữ trồng hoa đó thật có chút ý tứ ~~”Thôi công công nói xong câu cuối cùng, liền làm như vừa phát hiện ra chuyện gì đó, hốt hoảng nhìn xung quanh sợ như có ai vừa nghe trộm hắn nói vậy.Tuyết phi càng nghe càng tức giận, nàng ta vào cung nhiều năm như vậy, mà chưa từng được chạm vào tay áo của bệ hạ, dựa vào cái gì tiểu cung nữ trồng hoa kia lại dám ôm cánh tay của bệ hạ?Tức giận nhất là hiện giờ nàng ta bị trúng độc ong, cả người sưng đỏ và sẽ bị lưu lại sẹo, bệ hạ một câu quan tâm cũng không có, vì nàng ta mà ra mặt ra mặt thì thôi, còn cảnh cáo nàng ta một sự nhịn chín sự lành!Cục tức này làm sao nàng ta có thể nuốt trôi cho được?Nước mắt lưng tròng, nàng tay dùng khăn lau đi, im lặng một lúc lâu, vẻ mặt nàng ta cực kỳ tàn nhẫn nói:" Bổn cung không nghĩ sẽ còn nhìn thấy nàng ta, Thôi công công, ngươi biết phải làm như thế nào rồi chứ?"Thôi công công trong lòng vui vẻ, Tuyết phi nương nương quả nhiên bị câu nói của hắn làm cho tức giận.
Bất quá hắn không dám thể hiện nét mặt vui vẻ kia ra cho mọi người biết được, bằng không khi tiểu cung nữ trồng hoa kia xãy ra chuyện, mọi nghi ngờ sẽ đổ lên trên người Tuyết phi nương nương, nương nương sẽ trách cứ là do hắn xúi giục, đến lúc đó hắn sẽ bị mất tín nhiệm của chủ tử.Nghĩ như vậy, Thôi công công liền giấu đi ý niệm đi tìm cung nữ kia trả thù, hắn đa mưu túc trí liền kề tai Tuyết phi nói nhỏ:" Nương nương, tam tư a! Hiện giờ nếu tiểu cung nữ trồng hoa kia xãy ra chuyện, mọi nghi ngờ sẽ đổ lên người chúng ta.
Bằng chi, chúng ta như Hoàng thượng nói một sự nhịn chính sự lành.
Chờ qua một thời gian, chúng ta có rất nhiều cơ hội để thu thập nàng ta.
"Thôi công công vừa mới dứt lời, ngoài cửa truyền đến thanh âm Hách Thái Hậu : “Tiểu Thôi tử, ai gia quả nhiên là không nhìn lầm người.”Thôi công công không nghĩ tới Hách Thái Hậu tới đây vào lúc này, còn nghe được hết tất cả những mưu tính của hắn, hắn vội vàng hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Thái Hậu nương nương!”Tuyết phi lúc đầu cùng kinh ngạc, hoảng hốt.
Nhưng nàng ta trấn tĩnh lại ngay lập tức, cười cười đứng lên nghênh đón Hách Thái Hậu, nàng ta hành lể xong, liền nũng nịu nói với Hách Thái Hậu:" Di mẫu, sao người lại đến đây? Cũng không báo trước một tiếng, đã làm di mẫu chê cười rôi!"“Tuyết Nhi bị thương, ta không yên lòng, liền tự mình tới thăm ngươi.
Ôi trời ơi -~~~ làn da trắng mịn thế này lại bị nhiều vết thương như thế sao, thật làm di mẫu quá sức đau lòng!" Hách Thái Hậu vừa nói vừa đau lòng nắm tay của Tuyết phi, thoạt nhìn có thân thiết hơn cả mẹ con ruột.Nghe Hách Thái Hậu nói như vậy, trong lòng Hách Như Tuyết vừa kiêu ngạo vừa ủy khuất.
Kiêu ngạo vì Hách Thái Hậu lo lắng cho nàng ta như vậy, ủy khuất vì trên người nàng ta sẽ bị lưu lại sẹo không biết khi nào mới khỏi được.Tuyết phi nắm lấy tay Hách Thái Hậu như thể vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, ủy khuất nói:" Di mẫu, ngự y nói vết sẹo này rất khó lành, di mẫu, người nói con phải làm sao bây giờ?".