Ta Ở Hậu Cung Đương Đại Lão

Chương 32


" Nương nương, nói là nói như vậy.

Nhưng hôm nay trên đại điện, sau khi bệ hạ nghe Hách đại nhân tham ô nhận hối lộ, mặt rồng liền giận dữ, hạ lệnh phải nghiêm tra.

Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, lần này cấm vệ hoàng cung làm việc rất nghiêm minh và hiệu quả, chưa đầy nữa canh giờ đã kiểm biên xong tài sản của Hách gia, tra ra được mấy chục vạn hoàng kim mà Hách đại nhân đã tham ô, khiến cho Mãn thành đều khiếp sợ.


Trước mắt, toàn bộ người của Hách gia đều bị nhốt trong đại lao.

Nương nương...." Thôi công công bộ dạng khiếp sợ, không dám nói tiếp."Không có khả năng!” Tuyết phi đứng lên, không tin, lắc đầu nói: “Bệ hạ không thể nào đột nhiên lại diệt trừ Hách gia ta, nhất định là ngươi đã nghe lầm, bổn cung phải đi tìm thái hậu."Tuyết phi vừa bước ra khỏi cửa, liền gặp ngự tiền Đại thống lĩnh Lưu công công đến tuyên chỉ, hắn mở thánh chỉ ra, cao giọng nói:" Tuyết phi nương nương, mau quỳ xuống tiếp chỉ."“Lưu công công, sao ngươi lại tự mình đến đây?" Tuyết phi vẻ mặt khiếp sợ, nàng ta vốn dĩ vẫn chưa tin lời Thôi công công nói, nhưng bây giờ Lưu công công lại tự mình tới truyền thánh chỉ, xem ra việc này đúng là thật sự sao?Tuyết phi kiềm chế nổi khiếp sợ trong lòng, quỳ xuống tiếp chỉ.Lưu công công cao giọng đọc:" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, nay thẩm tra Công Bộ thượng thư Hách Thượng Thiên tham ô nhận hối lộ với số lượng rất lớn.

Ngay trong ngày nay, tước bỏ chức quan, mùa thu năm nay trãm lập quyết.

Hách gia trưởng nữ Hách Như Tuyết tước bỏ phi vị, biếm làm thứ dân, ngay trong ngày hôm nay trục xuất ra khỏi hoàng cung.

"Đạo thánh chỉ này giống tiếng sét giữa trời quang khiến cho Tuyết phi khiếp đảm, không còn chút sức lực nào cả, nàng ta ngồi bệt xuống đất:" Bổn cung không tin bệ hạ lại tuyệt tình như vậy! Bổn cung đi cầu thái hậu, thái hậu chắc chắn sẽ có biện pháp cứu Hách gia ta.”Tuyết phi vội vàng chạy đi tìm Hách thái hậu, Lưu công công không hề có ý định ngăn cản nàng ta, vừa tuyên chỉ xong liền rời đi.Thọ Khang Cung, Hách thái hậu tức giận đập mạnh tay xuống bàn, sự việc ngày hôm nay khiến cho bà trở tay không kịp.


Theo lý, nếu Kiêu Chiến muốn ra tay với Hách gia, tốt xấu gì hắn cũng sẽ báo trước cho bà một tiếng.

Nhưng hiện giờ, liền không nói lời nào, ra tay dứt khoát, điều tra rỏ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, khiến cho cả Mãn thành đều biết, giờ bà có đi cầu tình cũng đã không còn kịp nữa rồi.Nhưng vẫn còn may mắn là Chiến nhi không có truy cứu đến bà.

Tuy nhiên sự việc lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bà nhưng không đến mức kéo bà rơi đài.

Trước mắt phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Hách gia.“ Bẩm Thái Hậu nương nương, Như Tuyết bên ngoài cầu kiến." Thuộc hạ thân tín của Hách thái hậu bước vào bẩm báo.Hách thái hậu bất đắc dĩ thở dài nói: “ Cho vào."" Di mẫu, người nhất định phải cứu phụ thân ~~~” Hách Như Tuyết khóc lóc nắm lấy tay Hách thái hậu, bất chấp lễ nghi.Hách thái hậu lắc đầu, thở dài: “ Ai gia cũng nghĩ sẽ đi cầu tình cùng hoàng thượng nhưng đã quá muộn.


Tuyết nhi, Chiến nhi đã lưu lại cho ngươi một mạng, ngươi mau chóng rời khỏi cung, nếu không sẽ có thể bay vạ gió."" Di mẫu, người là thái hậu, bệ hạ không thể không cho ngài chút mặt mũi, bệ hạ tuyên chỉ phụ thân mùa thu năm nay trảm lập quyết, Tuyết nhi cầu xin người cầu bệ hạ tha cho phụ thân." Hách Như Tuyết vừa khóc lớn tiếng vừa nắm chặt tay Hách thái hậu." Tuyết nhi, ngươi lẽ nào không biết? Ta mặc dù là thái hậu nhưng không phải là mẹ đẻ của Chiến nhi, hoàng cung này không phải chỉ có một mình ai gia là thái hậu, ai gia cũng là bất lực a! Hiện giờ biện pháp ổn thỏa nhất bảo tồn thực lực, ngươi nghe ai gia, từ nay đến mùa thu còn cách vài tháng, tương lai còn dài." Hách thái hậu tận đáy lòng đã hạ quyết tâm phủi sạch tất cả quan hệ với Hách gia nhưng trước mặt Hách Như Tuyết cũng không đành nói quá tuyệt tình.Hách Như Tuyết nghe vậy khóc càng dữ dội.

Hôm qua vẫn còn rất tốt, hôm nay vì sao liền từ thiên đường rớt địa ngục? Nàng ta không rỏ mình đã làm sai chuyện gì.Hách thái hậu trong lòng cũng nghi hoặc :" Tuyết nhi, gần đây ngươi đã đắc tội với người nào?".

Bình Luận (0)
Comment