" Hoàng huynh, hoàng huynh cũng biết, Mị nhi sẽ không uống rượu." Kiêu Mị làm nũng, vẻ mặt ủy khuất, ô ô, hoàng huynh, thần muội biết sai rồi." Nếu không uống rượu thì ăn hai rổ anh đào, tùy ngươi chọn." Kiêu Chiến một chút mặt mũi cũng không cho Kiêu Mị.Kiêu Mị như người vỡ mộng, bổn công chúa đã làm sai cái gì? Vì sao hoàng huynh lại muốn phạt bổn công chúa?" Hoàng huynh, thần muội chọn uống rượu." Kiêu Mị đau khổ cầm lấy ly rượu thị vệ rót cho nàng, một ly rồi một ly.
Khi uống hết bình rượu, Kiêu Mị lập tức lăn ra hôn mê bất tỉnh.Kiêu Vũ đỡ Kiêu Mị vào phòng nghỉ ngơi.Kiêu Chiến bước tới trước mặt Vân Miên, liếc mắt nhìn cái bụng nhỏ phẵng lì của nàng hỏi:" Thật sự không khó chịu?”Vân Miên khó hiểu hỏi:" Sao lại khó chịu? Bệ hạ, anh đào ăn rất ngon.
Hôm nay ta được ăn thật thoải mái."" Nhìn không ra, ngươi nhỏ người như vậy nhưng sức ăn lại rất kinh người, nếu sao này gả cho một người có cảnh bình thường thật sẽ không nuôi nổi ngươi." Kiêu Chiến trêu ghẹo nói." Bệ hạ nói đùa, ta có thể tự nuôi sống chính mình, không cần bệ hạ lo lắng.
Canh giờ không còn sớm, ta cáo lui trước.” Vân Miên nói xong liền sđinhj xoay người rời đi.
Nàng được phân công đến đây kiểm tra hoa cỏ, nếu chuồn đi chơi như vậy bị chưởng sự biết được, nhất định nàng sẽ bị trách phạt." Quay trở lại." Kiêu Chiến gọi Vân Miên lại, hỏi:" Xem nông trang của trẫm là cái chợ sao? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"" Vậy bệ hạ muốn sao?" Vân Miên không hiểu được Kiêu Chiến vừa giải vây cho nàng xong, bây giờ lại gây khó dễ cho nàng.
Bệ hạ cũng quá hỉ nộ vô thường đi, rốt cuộc hắn là bằng hữu hay kẻ thù của nàng?“Trẫm đói bụng.” Kiêu Chiến nhìn Vân Miên không chớp mắt, nhấp nhấp môi." Bệ hạ có nhiều đầu bếp như vậy, nếu đói bụng liền bảo họ chuẩn bị ngự thiện cho ngài đi.
Bệ hạ, cáo từ." Vân Miên bị Kiêu Chiến nhìn đến mặt đỏ bừng.
Bệ hạ, thỉnh ngài thu hồi ánh mắt đó lại đi, bổn tiên nữ không phải là đồ ăn.Kiêu Chiến kéo tay Vân Miên lại:" Không được đi, trẫm muốn ngươi chuẩn bị ngự thiện cho trẫm."" Ta?" Vân Miên còn ngở chính mình đã nghe lầm.
Bệ hạ hôm trước kêu nàng leo cây, hôm nay kêu nàng nấu cơm, này không phải cố ý làm khó nàng sao?“Ân, nấu cơm cho trẫm ăn.” Ngữ khí của Kiêu Chiến rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa." Được, bệ hạ muốn ăn gì?" Vân Miên nghĩ thầm, bổn tiên nữ cũng sẽ không nấu cơm.
Bệ hạ, nếu ngài không sợ nuốt không trôi, bổn tiên nữ liền nấu cho ngươi ăn.Kiêu Chiến cũng không có sở thích đặc biệt nào về ăn uống, hắn cũng không rỏ Vân Miên sẽ nấu món gì, liền tùy tiện nói một câu:" Sao cũng được, thanh đạm một chút là được.""Ân, vậy ta liền đi tìm chút nguyên liệu." Vân Miên nói xong liền xoay người đi vào phòng bếp.
Trong phòng có sẳn gà đã được rửa sạch, có thể làm món gà hấp lá sen." Bệ hạ, ngài chờ một chút, ta đi hái một ít lá sen, ta sẽ là gà hấp lá sen cho bệ hạ." Vân Miên nói xong liền xoay người đi ra vườn, nàng nhớ lúc ở trên không nàng nhìn thấy một ao sen ở phía trước chổ nào hái trộm anh đào.Đi được một lúc, quả nhiên có một ao sen, bên trong có rất nhiều lá sen xanh mướt.
Vân Miên đứng bên bờ ao, vươn tay hái lá sen ở gần bờ.Sau khi dùng sức của chín trâu hai, Vân Miên cũng hái được hai lá sen, đang định xoay người quay trở về, bỗng nhiên Vân Miên bị trượt chân một cái, Vân Miên đoan chắc nàng sẽ bị rớt xuống ao thì Kiêu Chiến không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bờ ao, đưa ôm lấy eo của nàng, kéo nàng vào người hắn.
Cả hai xoay một vòng rồi ngã xuống đất.Kiêu Chiến nằm trên người của Vân Miên, hai ngươi nghe rất rỏ tiếng tim đang đập loạn nhịp của đối phương.
Vân Miên đẩy đẩy hắn ra, đỏ mặt nói:" Bệ hạ, ngài nặng quá."Kiêu Chiến nhìn chằm chằm người dưới thân, hỏi:" Ngươi nói trẫm rất nặng?"" Đúng vậy, giống như một tảng đá lớn vậy." Ý của Vân Miên là: Bệ hạ, ngài mau đứng lên cho được không?Kiêu Chiến thì nghĩ: dáng người trẫm đẹp như vậy, Vân Nhi còn không hài lòng sao?.