Tạp Đồ

Chương 133

Chỉ tốn mười lăm giây, Trần Mộ liền tiến vào vùng phi chiến của a mỹ thành. Những mâu thú của vùng phi chiến từ lâu đã không còn, nơi này phần lớn là những căn cứ bồi dưỡng một ít hoa cỏ và thực vật. Bất quá trong những căn cứ bồi dưỡng này chỉ có một số ít bậc thấp thực vật sinh trưởng ngắn hạn, ngẫu nhiên một hai con dã thú xông vào, cũng sẽ không tạo thành tổn thất quá lớn.

Bởi vì nhu cầu nguyên vật liệu của thị trường rất lớn, mấy năm nay ngành thực vật học dần dần thịnh vượng, bắt đầu liên tục có người thử nghiệm dùng sức người gây trồng một ít nguyên liệu thực vật bậc thấp.

Rất nhiều đại tập đoàn đều bắt đầu thành lập phòng thí nghiệm gây trồng của mình. Tạp phiến cấp ba trở lên, tài liệu cần thiết trên tám mươi phần trăm đều cần phải lấy từ trong rừng rậm, đây là một con số thật kinh người. Mà trong số tám mươi phần trăm trở lên tài liệu này, nguyên vật liệu quặng mỏ, thực vật mỗi loại ba mươi phần trăm, mà tài liệu kiếm được trên người động vật, chiếm chừng hai mươi phần trăm. Đây là lý do tại sao trong thời gian ngắn các đại tập đoàn này lại đem vô số kim tiền đầu tư vào việc gây trồng thực vật, thứ hoàn toàn không nhìn thấy ích lợi.

Ví dụ như Dạ quang thụ, nếu như một khi gây trồng quy mô lớn thành công, như vậy nghĩa là lợi nhuận vô cùng khổng lồ. Mỗi loại thực vật có thể dùng làm nguyên liệu, đều có giá trị gây trồng, ai gây trồng thành công trước, người đó sẽ nắm được đầu ra của thị trường nguyên liệu này. Lợi nhuận trong thị trường này, đủ để cho vô số người đỏ mắt vô cùng.

Nghe nói còn có một ít tập đoàn thực lực cường đại, bọn họ không thỏa mãn với việc gây trồng thực vật, thậm chí đã bắt đầu đầu tư tiến hành nghiên cứu sản xuất nguyên liệu động vật. So với đầu tư gây trồng thực vật, đầu tư nghiên cứu sản xuất động vật nguyên liệu, chi phí hao tốn hơn mấy chục lần. Nhưng mà, lợi nhuận trong đó, tỉ lệ cũng theo đó mà tăng lên.

Ban đêm, những cơ sở gây trồng thực vật sinh trưởng ngắn hạn là một mảnh đất yên bình. Huỳnh thảo sinh trưởng ngắn hạn phóng ra nhung tơ trong bóng đêm có thể phát ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Tối nay không gió, nhung tơ huỳnh thảo tầng tầng lớp lớp. Phập phềnh trong không trung, chậm rãi theo không khí phiêu động, những nhung tơ huỳnh thảo này tạo thành một hải dương óng ánh huỳnh quang, làm cho nơi này càng trở nên mê ly mộng ảo.

Đáng tiếc là, ở trạng thái liễm tức Trần Mộ hoàn toàn không có bất cứ hứng thú gì thưởng thức cảnh sắc này. Hắn dán trên mặt đất, "sưu" thoáng cái đã xông qua vườn huỳnh thảo.

Hắn giống như một con cá mập, đang bơi ngoài khơi, phía sau hắn, lưu lại một đạo sóng gợn hình chữ V, đã bị khí lưu ảnh hưởng, lập tức bắt đầu biến ảo, kích động! Biển nhung tơ huỳnh thảo đang yên lặng bình ổn, bị Trần Mộ quấy động phá thành những mảnh nhỏ.

Sưu sưu! Lại thêm hai đạo thân ảnh một trước một sau. Biển nhung tơ huỳnh thảo mê hoặc như mộng ảo tựa như một người đàn bà vào độ tuổi trung niên, thoáng cái trở nên phẫn nộ.

Trần Mộ nhận thấy thể lực mình đang không ngừng trôi đi, đại đa số vết thương trên thân thể đã bắt đầu tự động cầm máu, nhưng còn có ba lỗ hổng bởi vì quá sâu, máu tươi vẫn đang chảy ra ngoài. Mà đó cũng không phải mấu chốt, mấu chốt chính là thời gian!

Chỉ còn hai mươi giây!

Khi một rừng cây đen thẫm ở phương xa mênh mông xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Mộ. Trạng thái liễm tức, tâm tình dao động lần thứ nhất rốt cuộc xuất hiện! Trái tim đập mạnh, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một loại tâm tình rất quái dị lại phảng phất rất phức tạp.

Phần tâm tình này giống như một tia hơi nước cực nhỏ dưới ánh nắng chói chang, còn chưa kịp hình thành mây đen, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tâm tình Trần Mộ một lần nữa khôi phục giống như bầu trời trong xanh phẳng lặng và tinh khiết.

Bá vấn và Trình Anh bị hắn bỏ lại ở xa xa phía sau, nếu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hai điểm đen cực nhỏ. Trần Mộ hao tổn tâm cơ tính toán từng đoạn thời gian rất nhỏ, rồi tập hợp lại, mới hình thành được khoảng cách này đủ để cho hắn thoát khỏi hai người.

Không hề do dự đem tốc độ tăng lên tới đỉnh điểm! Giống như lưu tinh. Hắn hung hăng vọt vào trong rừng cây!

Nhánh cây quất trên mặt đau nhức, vẻ mặt bình tĩnh của Trần Mộ vào lúc này có vẻ vô cùng quỷ dị.

Cho dù đang ở trạng thái liễm tức. Hắn cũng chỉ có thể khống chế khí lưu tạp tránh thoát những cành cây to cứng. Mà không cách nào tránh thoát tất cả cành cây. Liễm tức pháp dù sao cũng không phải vô địch, nó vẫn phải chịu giới hạn năng lực của bản thân Trần Mộ. Chỉ có bản thân năng lực Trần Mộ càng cao. Tiến vào trạng thái liễm tức, mới có thể phát huy uy lực càng lớn.

Rừng cây càng rậm rạp, Trần Mộ càng chui vào sâu phía trong, hồn nhiên không để ý đến những cây táo gai thật nhỏ đang vạch trên người hắn vô số những vệt máu nhỏ.

Thời gian không nhiều lắm, chỉ còn 5 giây!

Trong thời gian 5 giây này, phải bắt nó phát huy được giá trị lớn nhất. Rừng cây trước mắt càng ngày càng dày, nhưng tốc độ Trần Mộ không hề giảm mà lại tăng, tiếp tục hướng chỗ sâu trong rừng cây phóng đi.

5! 4! 3! 2! 1!

Tốc độ của Trần Mộ chợt hạ xuống, nhưng hắn đã mất đi sự khống chế đối với thân thể, ping, như một bao cát, cắm đầu ngã vào trong vũng bùn, bùn lầy bắn ra tung tóe. Cú té này làm cho Trần Mộ thiếu chút nữa đã hôn mê, sở dĩ hắn vẫn còn tỉnh táo là bởi vì lần này va chạm quá lớn, bỗng chốc toàn thân tất cả vết thương đều vỡ toang, đau nhức làm cho hắn không hôn mê được.

Không thể nằm ở đây!

Hắn đứng dậy, sau đó liền ôm bụng, trong đầm bùn nôn mửa một trận. Hiện tại bộ dáng của hắn cực kì đáng sợ, toàn thân trên dưới, nhìn qua giống như một bức tượng đất. Bùn lầy cùng máu hỗn tạp cùng một chỗ, dính đầy trên người hắn, còn có quần áo rách nát. Trên mặt, cánh tay, trên lưng khắp nơi đều là một mảnh máu dài hẹp, mà tuyệt đại đa số đều đã bị bùn lầy che đậy.

Trần Mộ hơi ngồi chồm hổm mà nôn mửa, thống khổ đến nỗi mặt mũi cơ hồ vặn vẹo.

Ba phút liên tục giằng co! Ba phút nôn mửa kịch liệt!

Sau ba phút, Trần Mộ dường như mất đi sức lực rất nhanh, ánh mắt bắt đầu có chút tan rã, thể lực của hắn cũng tới bên bờ tiêu hao. Hắn mạnh mẽ giãy dụa đứng lên, hắn biết, bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi. Hắn cần lập tức tìm được một chỗ ẩn thân, vết thương trên người nếu không xử lý, như vậy bản thân mình sẽ chờ mất hết máu mà chết sao.

Từ trong liễm tức trạng thái đi ra, hắn cũng không có cách nào cảm thấy bàng quan đối với cảm giác trên thân thể mình giống như trước đây nữa. Từng đợt đau nhức như thủy triều cơ hồ bao phủ toàn thân hắn, hắn dùng toàn thân khí lực cắn răng, cơ mặt thỉnh thoảng co quắp lại, nhìn qua giống như một con dã thú cùng đường mạt lộ, dữ tợn đáng sợ.

Bước chân lết đi như nhũn ra, Trần Mộ hướng về phía cây đại thụ cách mình gần nhất gian nan đi tới. Hắn từng bị ma quỷ nữ kéo đi trong rừng một thời gian, tận mắt thấy nàng lựa chọn nơi nghỉ ngơi trong đêm như thế nào, một chút kinh nghiệm ít đến thương cảm nhưng lại quý giá, lúc này đã cứu hắn một mạng.

Bá Vấn không gấp gáp cùng Trần Mộ vọt vào rừng cây, mà là ngừng lại, chờ Trình Anh đáp xuống bên cạnh hắn.

“Chúng ta kết giao.” Bá Vấn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trình Anh, trong giọng nói lộ ra sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

Trình Anh thần sắc biến đổi, do dự trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Được.” Lúc này, nàng không có lựa chọn. Bá Vấn vô luận là thực lực, hay là địa vị, cũng không cho phép nàng cự tuyệt.

Hai người kết bạn, vô cùng cẩn thận hướng về phía rừng cây đi đến. Bọn họ không phải Trần Mộ, tự nhiên biết được sự đáng sợ của rừng rậm ở ngoại ô. Không người nào dám ở trong rừng rậm phi hành, Bá Vấn cũng không ngoại lệ. Một số lượng lớn dã thú sinh hoạt trong rừng rậm rất nguy hiểm, tạp tu phi hành trên bầu trời chính là bia ngắm tốt nhất. Bọn họ không chỉ có trở thành đối tượng vây công của những loại dã thú phi hành hung mãnh chúa tể của không trung, mà còn cần đề phòng dã thú dưới đất đánh lén.

Ví dụ như một loại sinh vật gọi phục tồn oa (BT: một loại ếch), chúng nó lớn khoảng một mét sáu mét bảy, miệng nó như ống pháo chiếm ba phần bốn chiều dài thân thể nó. Nó am hiểu bắt mồi các loại chim trên không, miệng thật dài với công năng so với ống pháo không khác nhau nhiều lắm, có thể phóng ra một loại đạn ánh sáng hình oval màu xanh biếc, cực kì tinh chuẩn. Một viên đạn ánh sáng như vậy uy lực cũng không coi là cường đại, nhưng làm người khác kinh khủng chính là, phục tồn oa là sinh vật sống thành đàn. Tưởng tượng một chút đi, mấy trăm con phục tồn oa lặng yên ẩn núp phía dưới rừng cây rậm rạp, đột nhiên đột nhiên nhất tề phun ra đạn ánh sáng, tuyệt đại đa số loại dã thú phi hành đều không thể tránh thoát loại “Pháo trận” này. Cho nên phục tồn oa có khi còn được xưng là pháo oa.

Một vấn đề khác nữa là, chỉ số IQ của chúng nó thấp vô cùng thương cảm đến nỗi không cách nào nhận biết trên bầu trời tạp tu phi hành và loài chim khác nhau như thế nào. Mà trên bầu trời nhìn xuống phía rừng cây dưới, lá cây rậm rạp che dấu tất cả những nguy hiểm có thể tồn tại.

Tạp tu có nhận thức bình thường cũng không sẽ ở trong rừng cây phi hành, chỉ có Trần Mộ đầu ngốc như vậy mới có thể không hề cố kị. Nếu như bọn họ biết Trần Mộ ở trong rừng rậm phi hành, nhất định sẽ cảm giác được hắn là đồ điên.

Trong bóng đêm, rừng rậm thực sự là cực kì nguy hiểm. Bọn họ căn bản không cách nào thấy rõ cảnh vật chung quanh, bất quá Bá Vấn tiếp nhận tiêu chuẩn giáo dục tạp tu có tố dưỡng chiến thuật rất tốt, hắn hiểu được dưới loại tình huống này thì nên làm như thế nào. Hắn không liều lĩnh sử dụng chiếu sáng tạp, mà là cố gắng híp con mắt lại, thích ứng với ánh sáng chung quanh. Cùng lúc đó, hắn từ trong túi đựng tạp chuyên dụng trên lưng, rút ra một tấm tham trắc tạp. tấm tham trắc tạp này có thể trợ giúp hắn phát hiện chung quanh hắn trong bán kính năm mươi thước có cái gì uy hiếp hay không.

Ứng biến của Bá Vấn làm cho trên mặt Trình Anh hiện lên một tia tán thưởng, song phương kết thành đồng bọn chiến đấu, ai cũng không muốn đồng bạn của mình lỗ mãng, hấp tấp, nhất là ở nơi này một địa phương nguy cơ bốn bề, không thể đem bản thân mình ra đùa giỡn.

Những kẻ ngu ngốc trong bóng đêm luôn luôn thích sử dụng chiếu sáng tạp, để giúp cho hắn có thể thấy rõ tình huống chung quanh mà không ngờ rằng, đây là hành động ngu xuẩn nhất, điều này sẽ làm cho địch nhân có cơ hội đánh lén. Nhưng ở trong rừng rậm, nguy hiểm cũng sẽ không chỉ có những thứ đó.

Trong rừng rậm, côn trùng ưa thích ánh sáng rất nhiều, rất nhiều loài trong chúng nó cực kì nguy hiểm. Một khi ngươi sử dụng chiếu sáng tạp, ngươi sẽ bị phát hiện, bất tri bất giác ngươi đã bị không ít côn trùng cực kì nguy hiểm vây quanh, cuối cùng là chỉ còn lại một đống xương tàn, đây là một tràng cảnh có thể làm cho người ta cảm thấy ác mộng.

“Ngươi nhìn kìa!” Trình Anh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Bình Luận (0)
Comment