Tạp Đồ

Chương 261

Đi vào phòng làm việc của hai mươi chế tạp sư này, Trần Mộ nhất thời hoảng sợ. Chỉ thấy trên mặt bàn chất đống vô số năng lượng tạp, tùy ý cầm lấy một tấm, bốn sao! cầm lấy tấm khác,vẫn là bốn sao! Bốn sao! Bốn sao......

Trên bàn tất cả đều là bốn sao năng lượng tạp! nghĩ đến trước đó mình còn hoài nghi những người này không có năng lực chế tạo bốn sao năng lượng tạp, Trần Mộ nhất thời cảm thấy mình có chút không có ý tứ.

Bất quá, bọn người kia tinh thần nghề nghiệp thật sự là cao a! Trần Mộ thầm than, hắn chưa từng thấy cao cấp chế tạp sư chăm chỉ như vậy. Chỉ nhìn trên mặt bàn chất đống giống như hòn núi nhỏ bốn sao năng lượng tạp, có thể hình dung ra những chế tạp sư này hiệu suất cao cỡ nào, cỡ nào cố gắng!

Những chế tạp sư này cũng hoàn toàn phá vỡ ấn tượng trong đầu Trần Mộ. Hơn nữa khi hắn đi vào, không ai ngẩng đầu, bọn họ mỗi người vùi đầu vào công việc, mỗi người con mắt đỏ bừng, không ít người hai mắt sưng phù, vừa nhìn chính là do thức suốt đêm mà ra.

Trần Mộ đứng đó cũng không ai để ý tới. Những người này thật sự rất nhập thần, mỗi người vẻ mặt thừ ra, động tác máy móc, là vậy nhưng tốc độ không có chậm nửa phần.

Thấy thế, Trần Mộ không thể làm gì khác hơn là mở miệng:

- Các vị xin ngừng tay một lát.

Trần Mộ nói phá vỡ sự an tĩnh của gian phòng. Đám chế tạp sư ngẩng đầu, mỗi người vẻ mặt mờ mịt thừ người ra, thấy vậy Trần Mộ trong lòng cảm động không thôi. Hắn biết, khi tập trung công việc quá nhiều, dễ dàng sinh ra loại vẻ mặt này.

Họ còn tốt hơn đồng đội a!

Qua nửa phút, những người này mới hồi phục tinh thần lại. vị chế tạp sư chỉ huy thấy Trần Mộ nhất nghiêm mặt, không khách khí nói:

- Ngươi tới làm cái gì?

Nói xong, người này vung tay trên chỉ đống bốn sao năng lượng tạp, ngạo nghễ hỏi:

- Chỗ này bốn sao năng lượng tạp đủ chưa?

Trên mặt bàn ít nhất có hơn bốn trăm bốn sao năng lượng tạp, chất đống cùng một chỗ, làm hoa cả mắt.

Suy nghĩ một chút. tính nhẩm lại một phen, Trần Mộ rất thật thà nói:

- Không đủ

Hơn bốn trăm bốn sao năng lượng tạp thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng hiện tại lực lượng bọn họ cũng mở rộng đến bốn trăm người, chia trung bình tự nhiên là không đủ. Càng huống chi như loại này có thể làm vật tư dự trữ cho chiến đấu. Trần Mộ cho tới bây giờ đều cảm thấy càng nhiều càng tốt.

Chế tạp sư chỉ huy trán nổi gân xanh, bất quá nghĩ đến việc hiệu trưởng phân phó, hắn cứng rắn đem lời mắng mỏ nuốt đi. Bất quá mặt của hắn trở nên càng đen, cực kỳ bất mãn nói:

- Vậy ngươi tới làm cái gì?

- Năng lượng tạp hảy từ tư một chút, Ta muốn các ngươi đi làm công việc khác.

Trần Mộ trực tiếp trả lời.

Trong chế tạp thất tất cả mọi người thở dài một hơi, mấy ngày nay chế tạo bốn sao năng lượng tạp cơ hồ khiến bọn họ phát khùng! Đối với bọn họ, chế tạo tạp phiến này rất máy móc, không có bất cứ nội dung gì về kỹ thuật chế tạp, không thể nghi ngờ là hành hạ thần kinh con người. Bọn họ sống an nhàn sung sướng đã lâu. Khi nào đã làm công việc như vậy? Nếu như không phải nhẫn nhịn, phỏng chừng chuyện lớn nhất họ có thể làm là tiêu cực lãn công.

Hiện tại nghe nói không cần chế tạo bốn sao năng lượng tạp nữa, bọn họ mỗi người như trút được gánh nặng.

Trời ạ, rốt cuộc thoát ly bể khổ! Rất nhiều người đều cảm thấy cái mũi phát đau ê ẩm, vì tranh hơn lời nói, bọn họ một ngày một đêm theo đuổi công việc với mật độ cao. thiếu thời gian nghỉ ngơi, cơ hồ trọng lượng mọi người đều giảm xuống.

Bọn họ hiện tại trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chỉ cần đừng cho bọn họ chế tạo bốn sao năng lượng tạp thì công việc gì đều nguyện làm.

- Được.

Chế tạp sư chỉ huy đáp ứng. Sảng khoái đến mức khiến cho Trần Mộ cũng cảm thấy được. Những người này tinh thần nghề nghiệp quả thực không thể chê trách.

Tầng thứ bảy sân huấn luyện số 9.

Đó là một sân huấn luyện khổng lồ, có thể chứa ước chừng bảy trăm người đồng thời huấn luyện. Cũng là sân huấn luyện lớn nhất trụ sở. Bởi vì trước giờ ít người nên đây là lần đầu tiên mở ra.

Đương nhiên, chỉ mới là bốn trăm lẻ năm tạp tu, nếu Ba Cách Nội Nhĩ đóng cửa tất cả thông đạo đi thông bảy từng lầu, không ai có thể dòm ngó.

Ba Cách Nội Nhĩ giác quan rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Sân huấn luyện to như vậy mà lặng ngắt như tờ, mọi người đều kính sợ nhìn hắn.

Đại khái ai cũng không ngờ đến, cái chức danh gọi là phụ trách an toàn chẳng qua là Ba Cách Nội Nhĩ tùy ý đặt ra. Nhưng cho dù không ai biết, cũng sẽ không có ai dám bất kính. Bọn họ đều thấy, hơn hai mươi cao thủ trước mặt Ba Cách Nội Nhĩ thần phục ra sao, họ ôn thuận giống như bầy sơn dương vô hại. Ý nghĩ bọn họ rất đơn giản, ngay cả những cao thủ cũng không dám ho he, bọn họ đều là lính mới, ý kiến có đem lại đường sống hay không?

Càng huống chi, phía sau Ba Cách Nội Nhĩ đứng hai tạp tu! Người ta là cao thủ chân chính, tùy tiện duỗi đầu ngón út, cũng có thể ấn một người vào trong một tảng đá lớn.

- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi tiến hành huấn luyện cơ bản nhất.

Ba Cách Nội Nhĩ mặt lạnh lùng, ánh mắt giết người đảo qua những người này, không người nào dám cùng hắn đối mặt.

- Huấn luyện này rất đơn giản, sẽ không ai bị thương hoặc chết, rất an toàn.

Ba Cách Nội Nhĩ tươi cười, nhe hàm răng trắng bóng làm bọn họ thấy lạnh cả người.

Rất nhanh sau đó, bọn họ liền vô cùng hiểu được cái gọi là không có thương vong.

Mỗi một lần là một động tác cơ bản, mà yếu lĩnh động tác Ba Cách Nội Nhĩ yêu cầu cực kỷ khủng hoảng, bất cứ một sai sót nhỏ cũng không cho phép xuất hiện. Hơn nữa là nhóm huấn luyện, trong nhóm chỉ cần có một người không đúng, cả nhóm phải làm lại một lần nữa.

Đám tạp tu kêu khổ cả ngày, bất quá bọn họ cũng chỉ dám đợi lúc nghỉ ngơi mới trốn vào một bên oán giận. Một khi bắt đầu huấn luyện, không người nào dám có một tia lười biếng.

Phía sau hắn là hai người, một người am hiểu trinh sát tảo miêu tạp, cả sân huấn luyện dù là một động tác thật nhỏ cũng không thể tránh thoát cảm giác của hắn. còn người kia, mặc dù thân hình nhìn thấp lùn, nhưng cơ thể rắn chắc vô cùng khiến cho hắn nhìn qua như một tòa núi nhỏ. Càng làm người khác sợ hãi chính là này nét tàn nhẫn trong ánh mắt hắn.

Có một tên lười biếng bị hắn nhéo tay, da bị lột ba tầng. Cả sân huấn luyện đều vang vọng tiêng kêu la tham thiết thê lương vô cùng, những người còn lại mặt như màu đất, trái tim theo tiếng kêu rên của kẻ vi phạm mà co rút.

Có tấm gương này những người còn lại tự nhiên thành thật rất nhiều. Bất quá bọn họ rất nhanh phát hiện, chỉ cần bọn họ huấn luyện chăm chú, những lúc nghỉ ngơi dù nói hoặc làm cái gì, lão đại đều không quản bọn họ.

- Đáng chết, ngày hôm đó sao ta ngu thế a!

Không nhịn được có người oán giận.

- Ai biết, dù sao ta cảm thấy cũng tốt, không cần liều mạng đã có thể cầm nhiều tiền như vậy, rất hợp tính ta a!

Một người thành thật nói.

- Đúng vậy, Thời gian này kiếm tiền rất khó khăn! Ta nhận lương cao như vậy, chịu chút khổ sở vậy cũng đáng.

Có người phụ họa.

- Ta không sợ chịu khổ, nhưng ***, huấn luyện như vậy hoài ta phát điên mất! Quả thực là cầm đao gọt quả, chậm rãi hành hạ người!

Lời này vừa nói ra, lập tức có rất nhiều người biểu lộ đồng tình.

Đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền đến:

- Các ngươi biết cái gì, chủ quản dùng chính là phương pháp huấn luyện của quân đội. tiêu chuẩn như vậy, tại quân đội cũng là cao cấp. Hừ, chủ quản không phải nhân vật đơn giản! Còn ông chủ chúng ta, càng thâm sâu không lường được.

- Phương pháp huấn luyện Quân đội? Lão đệ đừng nói giỡn, quân đội nếu huấn luyện đám vô dụng này, vậy đánh rắm còn hay hơn!

Có người không nhịn được phản bác.

Người nọ đảo cặp mắt trắng dã:

- Không biết thì đừng nói bậy. Đây là tiêu chuẩn kỉ luật huấn luyện của quân đội, từng tân binh đều phải thông qua.

Thấy mọi người hoài nghi nhìn hắn, hắn cười lạnh nói tiếp:

- Lão tử có 5 năm binh nghiệp. Dù sao xin khuyên các vị một câu, cái huấn luyện này là tốt rồi, đến lúc cần thiết các ngươi sẽ thấy việc này có thể cứu mạng các ngươi ra sao.

Nói xong những lời này, hắn cũng chẳng cần đợi mọi người phản ứng, xoay người rời đi.

Ba Cách Nội Nhĩ đã sớm chú ý tới tên tạp tu Khương Lương này. Động tác của hắn phi thường tiêu chuẩn, vừa nhìn là biết hắn từng tham gia binh nghiệp.

Đám tạp tu tân binh hiện tại đang tiến hành chính là điều cơ bản nhất của quân đội “kỉ luật huấn luyện”. “Kỉ luật huấn luyện” là phương pháp đặc thù dành cho tân binh đặc thù huấn luyện, nhằm bồi dưỡng binh lính tính tổ chức kỉ luật cùng với ý thức đoàn thể, đặc thù lớn nhất của nó là buồn tẻ.

Quân đội Liên bang chọn lựa phi thường nghiêm khắc, chỉ có tạp tu có thực lực, hoặc có tiềm lực mới có thể tiến vào quân đội. Quân đội cũng tập hợp nhiều tinh anh nhất liên bang. Một binh lính bình thường, thường thường đều là cao thủ.

Quân đội Liên bang phúc lợi thật tốt, hơn nữa binh sĩ có danh vọng cùng địa vị xã hội rất cao. Tại bên trong quân đội, cũng có chế độ bồi dưỡng hoàn thiện, các loại tư nguyên cũng hơn xa ngoại giới. Một khi nhập ngũ, rất ít người xuất ngũ. Chỉ có tới tuổi rút lui là tạp tu già, mới có thể lựa chọn xuất ngũ.

Khương Lương nhìn qua chừng hai mươi bốn tuổi, theo lý thuyết, binh lính tuổi này sẽ không rời khỏi quân ngũ. Càng huống chi, hắn có lý lịch nhập ngũ, nếu có thực lực, nhất định sẽ phải được các tạp tu đoàn nhiệt liệt mời chào, làm sao lại đến nước này?

Hắn cho người gọi Khương Lương vào trước mặt.

- Ngươi từng là binh lính?

- Vâng! Quan lớn!

Khương Lương đứng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt.

- Mấy năm?

- Báo cáo quan lớn! Năm năm!

Ba Cách Nội Nhĩ kinh ngạc. Năm năm trong bộ đội mặc dù không có cấp bậc, nhưng là lão binh. Hắn biết quy củ của quân đội liên bang, bọn họ đối với lão binh luôn luôn quý trọng, đãi ngộ rất cao. Hơn nữa Khương Lương năm nay mới hai mươi bốn tuổi, đã có năm năm kinh nghiệm chiến binh, vậy hắn nhập ngũ lúc chưa tới hai mươi tuổi.

Có thể nhập ngũ lúc không tới hai mươi tuổi, có thể thấy được người tuyển quân đối với tiềm lực của hắn có đánh giá khá cao.
Bình Luận (0)
Comment