Hoàng Kim Ngôn Tỏa là một trong những vũ khí có uy lực mạnh nhất trong tay Trần Mộ vào lúc này, nó còn có tác dụng che dấu thân phận của hắn cho nên Trần Mộ muốn tìm mọi biện pháp để nắm vững các kỹ xảo của nó. Hơn nữa Kiều Nguyên …danh tiếng của thân phận này không ngừng được nâng cao, yêu cầu đề cao các kỹ xảo của Hoàng Kim Ngôn Tỏa đối với Trần Mộ cũng càng cấp bách.
Hai mắt Trần Mộ sáng ngời, Kính là loại kết cấu năng lượng mà hắn chưa từng gặp qua cho nên cảm thấy tràn ngập hứng thú. Bất quá hắn rất nhanh kiềm chế lòng mình, bây giờ không phải lúc để nghiên cứu. Hắn có chút lưu luyến đem Kính thu hồi, cố nén lại ý muốn nghiên cứu nó, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Tang Hàn Thủy.
Năm đơn âm tiết khác hắn đã hoàn toàn nắm giữ, kỳ thật chúng nó cũng có chút giống như Phược, chỉ là Phược có tác dụng nhằm vào mục tiêu riêng lẻ mà Hoàn là nhằm vào nhiều mục tiêu, bất quá cường độ của Hoàn không bằng Phược.
Chứng kiến ánh mắt tràn ngập hoảng sợ của Tang Hàn Thủy, Trần Mộ cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Ngươi rất quen thuộc với những tấm tạp phiến nổi danh trong lịch sử?”
Sắc mặt của Tang Hàn Thủy khôi phục một ít, không biết có phải do vừa rồi bị đả kích trầm trọng mà giọng nói của hắn trầm thấp: “Số lượng tạp phiến lưu truyền từ xưa tới nay có hằng hà sa số, có người nào dám nói là quen thuộc với chúng? Ngay cả Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ và Tinh Viện cũng không dám khoa trương như thế, càng huống chi ta chỉ là một tạp tu tự do?”
Bất quá hắn chợt lộ ra vài phần hãnh diện, giọng nói cao vút: “Hừ, mặc dù ta không được thừa hưởng những chỗ tốt như Lục Đại, nhưng những nghiên cứu của ta mấy năm nay cũng có chút tâm đắc.”
“Tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với việc nghiên cứu những tấm tạp phiến đó như vậy?” Đây là vấn đề mà Trần Mộ vẫn không sao hiểu được.
“Tại sao?” Tang Hàn Thủy dường như nghe được một điều gì cực kỳ buồn cười, ánh mắt đột nhiên trở nên kích động: “Còn có thể tại sao? Lục Đại! Lục Đại chết tiệt! Ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng những tạp tu như ta nếu muốn có một tấm tạp phiến cao cấp thì cực kỳ khó khăn!
Ngươi không nghĩ đến đi, những người xếp hạng 100 đến 150 trên Hắc Tuyến Tinh Bảng, ít nhất có một nửa số người là vì nguyên nhân trên tay bọn họ không có được một tấm tạp phiến cao cấp, chứ không phải do thực lực của họ không đủ! Ta chính là một trong những số đó, Lục Đại cơ bản lũng đoạn trên 70% số lượng tạp phiến, các học viện khác nắm giữ khoảng 20%, một số gia tộc nắm giữ 5%, còn lại 5% cuối cùng mới có thể rơi vào tay của những tạp tu như chúng ta.
Đệ tử của Lục Đại vì vấn đề lựa chọn tạp phiến truyền thừa mà đau đầu, còn những người như chúng ta chỉ có thể mua được những tạp phiến bình thường. Nếu muốn tạp phiến tốt thì chỉ có cách đi bán mạng cho Lục Đại mà thôi!”
Nói đến đây, sự bất bình trong lòng hắn mới hòa hoãn lại một chút, bất quá Trần Mộ có thể cảm nhận được hắn ghét cay ghét đắng Lục Đại, còn có sự phẫn nộ kia. Đối với loại tâm tình này Trần Mộ cũng hiểu được một phần, những tạp tu tự do không có nhiều hảo cảm với Lục Đại. Những năm gần đây, Lục Đại dựa vào lực lượng của mình, không ngừng áp bách không gian sinh tồn của các thế lực khác và những tạp tu tự do, điều này tự nhiên sẽ đưa tới phản ứng gay gắt của mọi người.
Trong lòng mọi người, Lục Đại luôn luôn cường thế, luôn đứng ở trên cao! Ngay cả Trần Mộ cũng không có chút hảo cảm nào đối với Lục Đại.
Tang Hàn Thủy cười mỉa mai: “Đáng tiếc, thế giới này rất lớn, Lục Đại tưởng rằng chỉ cần bọn họ muốn là bọn họ có thể sở hữu tất cả. Ha ha, ngay cả Hải Nạp Phạm Sâm Đặc năm xưa cũng không có cách nào một tay che trời.
Các môn phái của thời đại lưu phái, không phải vẫn có thể truyền thừa tới bây giờ hay sao? Về phần các tạp phiến cao cấp tán lạc tại các nơi của liên bang cũng không ít, nhưng đáng tiếc là truyền thừa của những tạp phiến này không biết ở nơi nào. Cho dù có thể sở hữu được tạp phiến thì uy lực phát huy ra cũng có hạn.
Mà Lục Đại thì sao? Truyền thừa của bọn họ được bảo tồn rất hoàn hảo, hơn nữa dựa vào những tạp phiến và truyền thừa mà năm đó bọn họ cướp được từ các lưu phái, bọn họ không ngừng phát triển và lớn mạnh. Bất quá ta không để ý đến những truyền thừa từ Lục Đại. Ta sở dĩ đi nghiên cứu các tạp phiến của thời đại lưu phái là muốn tìm kiếm một tấm tạp phiến của thời đại này.”
Trần Mộ mặc dù đã mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng khi hắn nghe được Tang Hàn Thủy chính miệng nói ra, liền cảm giác được có chút khó tin. Một người vì tìm kiếm một tấm tạp phiến tốt mà nguyện ý mất hơn mười năm thời gian tra cứu tư liệu.
“Ngươi muốn tạp phiến của thời đại lưu phái làm gì?”
Tang Hàn Thủy ngơ ngác nhìn Trần Mộ, hắn không thể tưởng tượng là đối phương lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy: “Còn có thể làm cái gì? Để trở nên mạnh hơn! Có thể sống tự do tự tại!”
Trần Mộ lắc đầu: “Lấy thực lực của ngươi, nếu như ngươi bỏ ra mười năm thời gian nghiên cứu kia, luyện tập một tấm tạp phiến bình thường thì cũng đủ để ngươi đạt được rất nhiều thứ.”
Lời hắn nói cũng không phải không có căn cứ, chẳng hạn như Tiếu Nguyên của Trung Đạt Thư Phủ, Tứ Giác Lăng mà hắn sử dụng cũng không phải là một tấm tạp phiến cao cấp. Trước đó, hắn vẫn thường sử dụng một loại tam tinh tạp phiến tên là Tam Giác Thanh Nhận.
Tứ Giác Lăng vốn không có gì thần kỳ, trải qua quá trình nghiên cứu hơn mười năm của hắn, đã phát huy ra uy lực cực kỳ kinh khủng. Tiếu Nguyên cũng vì vậy mà trở thành một trong những cao thủ mạnh nhất toàn liên bang.
Tạp phiến không phải là vạn năng, quan điểm này Trần Mộ vẫn hằng tin tưởng. Tiếu Nguyên kiên trì nghiên cứu tạp phiến của mình, Tứ Giác Lăng vốn không có chút danh tiếng nào ở trên tay hắn lại phát ra ánh sáng rực rỡ. Khi hắn còn sống thậm chí còn có ý định tập hợp lại những gì mà mình biết tạo ra một bộ truyền thừa, đây mới là phong phạm của cường giả chân chính.
Tang Hàn Thủy như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Trần Mộ, hai mắt trống rỗng thất thần, trong miệng thì thào không biết đang nói những gì.
Chứng kiến ánh mắt mờ mịt của Tang Hàn Thủy, Trần Mộ không khỏi thầm than trong lòng. Thế gian này, mọi người luôn bị những thứ trước mặt che đậy, mà quên đi việc nghiên cứu tìm hiểu bản chất của nó. Khi bọn họ hao phí vô số thời gian và sức lực rồi mới phát hiện, chính mình đã lựa chọn một con đường nhìn thì gần mà kỳ thật lại rất xa xôi.
Những điều này, chỉ cần tìm một quyển sách bất kỳ cũng có, hoặc một tên đệ tử mới bắt đầu tiếp xúc với chương trình huấn luyện tạp tu hắn cũng có thể không chút do dự há mồm nói ra, nhưng quan điểm hết sức cơ bản này thường bị mọi người quên lãng.
Tang Hàn Thủy có thể đạt tới cảnh giới như lúc này, chứng tỏ thiên phú của hắn không kém. Hắn có thể bỏ ra mười năm thời gian để tìm kiếm một tấm tạp phiến phù hợp, chúng tỏ hắn có một nghị lực kinh người, chỉ tiếc là hắn lựa chọn hướng đi sai lầm, cuối cùng rơi vào ngõ cụt, tay trắng vẫn hoàn tay trắng, ngay cả tính mạng của mình cũng không thể bảo vệ được, làm sao Trần Mộ lại có thể không cảm khái?
Qua hồi lâu, Tang Hàn Thủy rốt cuộc phục hồi lại tinh thần nhưng trong mắt hắn mất đi ánh sáng, vẻ mặt tràn ngập sự hối hận, đôi môi run run.
“Không nghĩ tới…. Không nghĩ tới…. Không ngờ ngay cả đạo lý cơ bản này ta cũng quên mất. Thật đúng là gieo gió gặt bão, gieo gió gặt bão mà!” Giọng nói của Tang Hàn Thủy lộ ra sự đau khổ vô cùng.
Trần Mộ im lặng.
“Một lời của các hạ khiến cho ta bừng tỉnh từ trong mộng, người xưa nói 'sáng nghe đạo, tối chết cũng cam'”. Vẻ mặt của Tang Hàn Thủy nghiêm nghị, trịnh trọng nói: “Các hạ có điều gì muốn hỏi, Hàn Thủy nếu biết sẽ tận tình hồi đáp.”
Trần Mộ kỳ thật đã mất đi hứng thú đối với việc đặt câu hỏi, bất quá nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Tang Hàn Thủy, thầm nghĩ lúc này nên hỏi điều gì cho thích hợp.
Nói về tạp phiến, hắn không có thiếu. Trong bao chứa tạp của hắn, có thể nói là vật phẩm quý hiếm tầng tầng lớp lớp, gồm có tấm tạp phiến thần bí không biết lai lịch, tạp phiến thần bí đã được ngụy trang một cách cẩn thận, tạp phiến Tiết Thức Liên nổi tiếng có xuất thân từ Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ và truyền thừa của nó, còn có Song Cực Lôi Cầu tạp không biết lai lịch, Xà Kính chiến lợi phẩm thu hoạch được lúc còn ở trong rừng cây với khả năng dò xét mạnh mẽ.
Trần Mộ muốn biết nhất chính là tấm tạp phiến thần bí, nhờ vào tấm tạp phiến này mà vận mệnh của hắn hoàn toàn thay đổi! Nhưng khi ngón tay của hắn chạm tới tấm tạp phiến thần bí thì hắn lại quyết định không lấy nó ra nữa.
Tấm tạp phiến này vẫn là vũ khí bí mật của hắn, cũng là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, hắn không dám mạo hiểm.
Cuối cùng hắn lấy ra Song Cực Lôi Cầu tạp, tấm tạp phiến này hắn mang theo khá lâu rồi, hắn thậm chí còn bắt chước nó chế tạo ra siêu cấp tạp phiến 007 trong dãy số tạp phiến, nhưng hắn không rõ xuất xứ của nó. Nó mang theo kỹ xảo chế tạp cực kỳ thành thục, còn có uy lực cường đại, chứng tỏ lai lịch không tầm thường.
“Ngươi biết tấm tạp phiến này không?” Trần Mộ thu lại dây trói trên người Tang Hàn Thủy, đem Song Cực Lôi Cầu tạp đến trước mặt hắn. Tạp tu trong tình trạng không có độ nghi vốn không có chút uy hiếp nào, trừ phi hắn giống như Trần Mộ, hiểu được những kỹ xảo vô tạp lưu. Càng huống chi bên trong phòng huấn luyện còn có Duy A, Trần Mộ không hề lo lắng sẽ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
“Tên của nó là gì?” Tang Hàn Thủy tiếp nhận tạp phiến, vừa cẩn thận xem xét vừa đặt câu hỏi.
“Song Cực Lôi Cầu tạp, nó hẳn là có lịch sử khá lâu rồi rồi.” Trần Mộ trả lời. Hắn là một chế tạp sư, hắn có thể dễ dàng xác định một tấm tạp phiến mới chế tạo ra hay là đã có từ lâu. Chất liệu khác nhau trải qua thời gian sẽ tạo ra cảm giác khác nhau, chế tạp sư rất mẫn cảm với điều này, càng huống chi là một người giàu kinh nghiệm như Trần Mộ?
“Song Cực Lôi Cầu tạp?” Tang Hàn Thủy cau mày suy nghĩ, hắn cố gắng tìm kiếm cái tên này trong đầu, đáng tiếc là không thu hoạch được gì. Hắn đem tấm tạp phiến trả lại cho Trần Mộ rồi nói: “Có thể tên của nó đã được người ta sửa lại. Loại tình huống này rất hay gặp phải, rất nhiều tạp phiến trải qua nhiều năm lưu truyền đã đánh mất tên ban đầu, phần lớn đều là tên do người sau đặt cho nó.”
Trần Mộ đem Song Cực Lôi Cầu tạp cắm vào độ nghi.
Khi hai khối lôi cầu một trắng một đen xuất hiên quanh thân thể Trần Mộ, tinh thần của Tang Hàn Thủy run lên.
Trần Mộ bây giờ sử dụng Song Cực Lôi Cầu tạp đã hoàn toàn khác với trước kia. Trước kia lôi cầu đều là một màu, sau đó hắn mới phát hiện bí mật “song cực”. Chỉ khi nào hai loại lôi cầu đồng thời tồn tại với số lượng giống nhau thì mới có thể cân bằng kết cấu năng lượng.
Kỳ Lung Thiên Cắt mà hắn lục lọi ra sau đó cũng không thoát khỏi phạm trù này.
Theo sự biểu diễn của Trần Mộ, vẻ sợ hãi và vui mừng trên mặt Tang Hàn Thủy lộ ra càng dày đặc, sau khi hắn biểu diễn ra Kỳ Lung Thiên Cắt thì Tang Hàn Thủy gần như muốn nhảy lên vì vui mừng và kinh ngạc.
Biểu hiện của Tang Hàn Thủy khiến cho Trần Mộ khẳng định được Song Cực Lôi Cầu tạp nhất định có rất nhiều lai lịch.