Tạp Đồ

Chương 483

“Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen là đoàn tạp tu thần bí nhất trong các tạp tu đoàn. Bọn họ rất ít khi liên hệ với những tạp tu đoàn khác, nhưng lúc đó danh tiếng của bọn họ cực thịnh, vượt xa những tạp tu đoàn khác. Thành viên nòng cốt của bọn họ có năm người, giống như hoa Phù Dung Đen có năm cánh trên một đóa hoa. Khác với những tạp tu đoàn khác thường xảy ra tranh đoạt quyền lợi trong nội bộ, năm người bọn họ giống như năm người một nhà, tình cảm cực kì khăng khít. Hơn nữa năm người bọn họ đều là những anh hùng, thanh danh hiển hách, nhưng thực tế rất ít người từng gặp mặt bọn họ.”

Lão Uông nắm chặt bàn tay, bắt đầu mở dần từng ngón một: “Hắc Vương, Sói Ba Tư Ni Á, Bạt Đao, Văn Hương Ly, Chức Phi, năm đó người nào không phải uy chấn bốn phương?”

Chuyện của mười năm trước nhưng đối với những người tuổi trẻ thì xa xôi và thần bí. Không biết từ lúc nào, bên cạnh lão Uông vây quanh một đám người. Đô Diêm đi ở phía trước dường như không nghe đến những gì lão Uông đang kể, vết sẹo trên mặt giống như được khắc trên đá, ánh mắt sâu thẳm tựa như muốn xuyên thấu rừng cây rậm rạp.

“Hắc Vương là lão đại của bọn họ, là nhân vật mà Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen không muốn người khác biết tới nhất, bốn người còn lại đối với hắn trước sau luôn kính phục vô cùng.”

“Người có cống hiến lớn nhất khiến Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen trở thành tạp tu đoàn mạnh nhất lúc bấy giờ chính là Sói Ba Tư Ni Á. Sói Ba Tư Ni Á thật ra không phải là thú, nhưng chính ‘con sói’ này đã tự tay tạo ra tạp tu đoàn có sức chiến đấu mạnh nhất liên bang. Hắn là một người chỉ huy quân sự vĩ đại, những trận chiến do hắn chỉ huy trong lịch sử chưa bao giờ thất bại. Trận chiến tạo nên danh tiếng đoàn tạp tu mạnh nhất liên bang của bọn họ chính là trận chiến với quân đoàn sáu!” Vẻ sùng kính trên khuôn mặt Uông Vĩnh đồng thời cũng được biểu hiện qua lời nói.

“Quân đoàn sáu!”

Những tạp tu trẻ tuổi đứng nghe xung quanh không khỏi đồng thời thất thanh kinh hô ồ lên, hai mắt trợn tròn lộ vẻ không thể nào tin tưởng được. Trong lòng bất cứ thành viên tạp tu đoàn nào cũng hiểu rõ một điều: Tuyệt đối không được trêu chọc quân đội và những thế lực có liên quan đến quân đội!

Tại liên bang, quân đội là lực lượng mạnh nhất. Cho dù đối với Lục Đại thì điều này cũng hoàn toàn chính xác, bọn họ mới thật sự là những cỗ máy giết người. So với quân đội, những tạp tu đoàn hùng mạnh nhỏ yếu như người nông phu. Như Huyết Chuy bộ, nếu chỉ xét về lực lượng quân sự thì trong các tạp tu đoàn ở Sương Nguyệt Hàn Châu tuyệt đối có thể xếp hạng ba trở lên, ở quy mô trên toàn liên bang thì cũng có thể tiến vào danh sách mười tạp tu đoàn mạnh nhất. Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không đối đầu với quân đội.

Lấy quân đoàn sáu làm ví dụ. Quân đoàn sáu tổng cộng có năm bộ, mỗi bộ có hai vạn người, mỗi bộ lại được chia làm mười đại đội, mỗi đại đội gồm có hai ngàn người. Đại đội yếu nhất trong quân đoàn sáu cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ mặc dù nhân số của hai bên chênh lệch không đáng kể.

Đây chính là sức mạnh tuyệt đối của quân đội! Đây cũng là lí do vì sao, mặc dù Lục Đại đang đánh nhau với khí thế bừng bừng, nhưng tất cả mười hai quân đoàn đều giữ thế bất động. Nếu như quân đội tham chiến thì đối với liên bang mà nói, đó sẽ là một trường hủy diệt.

“Ừ, lúc ấy quân đoàn trưởng của quân đoàn sáu không phải là Chi Đình Mạn đại nhân mà là Đồng đại nhân. Không ai biết nguyên nhân xung đột giữa hai bên là gì, nhưng quân đoàn sáu đã điều động nửa bộ, tức là năm đại đội, tổng cộng một vạn người tiến hành bao vây và tiêu diệt Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen.”

“Wow! Thiệt hay giả? Khoa trương như vậy sao? Ta thích!” Hai mắt Tề Lợi sáng ngời, giọng nói rất lớn.

“Nửa bộ, một vạn người..” Những tạp tu khác đưa mắt nhìn nhau, bọn họ nghĩ bọn họ đang nghe chuyện thần thoại cổ tích. Không nói nửa bộ, chỉ cần ba đại đội đã có thể dễ dàng quét sạch Huyết Sắc tạp tu đoàn. Liên bang căn bản không tồn tại tạp tu đoàn nào có thể ngăn cản nửa bộ của quân đội.

“Ừ, lúc ấy các tạp tu đoàn của toàn liên bang đều cho rằng Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen bị tiêu diệt là một kết cục đã được định sẵn. Ai cũng không nghĩ tới, Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen có thể từ trong vòng vây của năm đại đội thoát ra. Không chỉ như vậy, trong trận chiến năm ấy, quân đoàn sáu đã bị chết một ngàn người, đội trưởng của đại đội chín bị giết chết. Chuyện này khiến quân đoàn sáu trở thành trò cười của toàn liên bang, Đồng đại nhân cũng vì nguyên nhân này mà tự nhận trách nhiệm rồi từ chức.

Điều khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn là Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen cũng không bị quân đội triệt để truy sát. Chuyện quả là kì quái, mà quân đoàn sáu cũng không có ý định truy cứu. Bất quá trận chiến này lập tức đưa Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen lên vị trí tạp tu đoàn mạnh nhất liên bang, cũng khiến cho danh tiếng của người chỉ huy trận chiến này là Sói Ba Tư Ni Á trở nên lừng lẫy. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, có năm quân đoàn, kể cả quân đoàn sáu và quân đoàn một, đồng thời đưa ra lời mời chào đến vị chỉ huy kì tài này, hi vọng hắn có thể đảm nhiệm vị trí tổng tham mưu trưởng của quân đoàn.”

Uông Vĩnh nói đến đây thì cảm giác được miệng đã khô, liền lấy bình nước uống vào một ngụm để cho trơn cổ họng.

“Sau đó thì sao?” Một tạp tu vội vàng đặt câu hỏi.

Thoáng nhìn qua những ánh mắt không dằn nổi tò mò của những tạp tu này, trong lòng Uông Vĩnh cảm thấy thỏa mãn vô cùng: “A, ‘con sói’ này đã cự tuyệt. Cự tuyệt một cách dứt khoát!”

“Thật là đáng tiếc!” Xung quanh đồng thời vang lên những tiếng thở dài. Bọn họ không hiểu, trên thế giới này còn có người không hề động tâm với vị trí tổng tham mưu trưởng quân đoàn.

“Có cá tính!” Tề Lợi búng ngón tay một cái, đầu tóc của hắn bừa bộn nên cực kì bắt mắt, hắn hỏi một cách hứng thú: “Lão Uông, ba người còn lại thì sao?”

“Bạt Đao là tạp tu mạnh nhất Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen, nghe nói tính cách mãnh liệt như lửa, cực kì hiếu chiến. Hắn dùng một tấm tạp phiến tên là Tán Đà Đao, có thể phát ra những đạo năng lượng hình lưỡi đao, đội trưởng đại đội chín chính là bị hắn giết chết. Khác với bốn người kia, Bạt Đao rất thích khiêu chiến với người khác, số lượng tạp tu thua trên tay hắn đếm không xuể.”

Vết sẹo trên mặt Đô Diêm khẽ co rúm lại.

“Có thể giết chết quân đội đại đội đội trưởng, thực lực dường như rất mạnh a! Chỉ là không biết thực lực của đội trưởng đại đội của quân đội như thế nào?” Tề Lợi đột nhiên cao giọng hỏi Đô Điêm đang ở phía trước: “Lão Đại, ngươi có thể giết chết đội trưởng đại đội của quân đội không?”

Đô Diêm bàn chân cào cào vào đất: “Không thể.”

“A a a, thật là mạnh a!” Tề Lợi sợ hãi than.

“Còn Văn Hương Ly, nghe nói hắn là một kẻ chơi bời trăng hoa thành tính.. Nhưng Văn Hương Ly am hiểu rất nhiều thứ cổ quái kì lạ, nhất là truy tìm dấu vết. Hắn là chuyên gia truy tìm dấu vết lợi hại của liên bang, là chuyên gia lợi hại nhất trong rừng rậm, đồng thời cũng là chuyên gia tạp giới lợi hại nhất.” Nói đến đây, Uông Vĩnh cười khổ nói: “Ta mặc dù về mặt truy tìm dấu vết trong rừng cũng có một chút tâm đắc, nhưng so với Văn Hương Ly thì không biết kém đến mức nào. Hắn từng biết một luận văn ngắn nói về truy tìm dấu vết. Luận văn này giờ là nội dung học tập chủ yếu của những người học cách truy tìm dấu vết. Rất nhiều thủ đoạn của ta là học từ luận văn này.”

Tề Lợi vội vàng an ủi: “Lão Uông, huynh cũng không nên quá khiêm nhường, chiêu thức của huynh khiến cho ta trông thấy mà thèm thuồng a.” Nhìn thấy bộ dạng cô đơn buồn bã của lão Uông, hắn khẽ chuyển chủ đề: “Lão Uông, còn có một người tên là Chức Phi thì sao?”

“Chức Phi là một nữ nhân. Nàng phụ trách quản lí hậu cần, là một nhân tài trong lĩnh vực hậu cần của liên bang. Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen dưới sự quản lý của nàng trở nên gọn gàng đâu ra đấy.”

Uông Vĩnh miễn cưỡng xốc lại tinh thần: “Nghe nói, Chức Phi về sau gả cho Sói Ba Tư Ni Á, lúc ấy có rất nhiều người phỏng đoán rằng ‘con sói’ kia chính vì Chức Phi nên mới từ chối lời mời của quân đội.”

Tề Lợi nghe nói như vậy, cảm thấy có chút kì quái nên hỏi: “Lão Uông, nếu Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen đã lợi hại như vậy, tại sao giờ không hề nghe thấy?”

Uông Vĩnh cảm khái nói: “Trên đời này, bất cứ cái gì đều không tránh khỏi quy luật cực thịnh sang suy. Nhưng mà Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen lại là đột nhiên biến mất, bọn họ biến mất ở khu Đông Hành. Cho đến bây giờ sự biến mất của bọn họ vẫn là một điều bí ẩn vô cùng, không ai biết được điều gì đã xảy ra. Sau này không ai còn nhìn thấy các thành viên của Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã gặp phải cái gì? Một tạp tu đoàn không hề thua kém nửa bộ quân đội như thế nào lại có khả năng biến mất dễ dàng như vậy?” Trong giọng nói của hắn không dấu được tiếng thở dài.

Đô Diêm đi ở phía trước, vẻ mặt vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: “Các ngươi cũng đã nghe xong chuyện xưa, hiện tại toàn bộ mọi người truy kích với tốc độ cao nhất. Tề Lợi, Uông Vĩnh, các người đi đầu!”

Các tạp tu bên người Uông lập tức giải tán, vẻ mặt Uông Vĩnh chợt trở nên già nua, còn Tề Lợi thì bĩu môi nói: “Chẳng phải chỉ là nghe một hồi chuyện xưa thôi hay sao..”

Nhìn bóng lưng thảm hại của hai người, Phượng Phỉ quay lại nhìn nhìn Đô Diêm, trên khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu.

#$%^&

“Ngươi ngày càng lười nhưng quả thật là có chút trình độ a, ta đang hoài nghi liệu ngươi có phải dã nhân hay không.” Hề Bình chậm rãi uống một hớp trà. Từ khi tiến vào rừng, tình huống tốt hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng. Ba Cách Nội Nhĩ đối với rừng rậm cực kì quen thuộc, cho nên hành trình của bọn họ cực kì thuận lợi, giống như một chuyến dã ngoại mà thôi.

“Dã nhân?” Ba Cách Nội Nhĩ đang nằm liền trợn trắng mắt: “Tên cáo già nhà ngươi, mồm chó đúng là không mọc được ngà voi.”

“Ba tổng quản, chúng ta có thể bỏ rơi Huyết Sắc tạp tu đoàn được không?” Lô Tiểu Như vừa mới tiến vài toa xe chỉ huy nhịn không được mà hỏi.

“Ba tổng quản..” Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt trầm mặc không nói gì. Một lát sau liền nói: “Ta không nghĩ vậy!” Hắn vừa nói xong thì phát hiện tất cả mọi người trong toa xe đều bị câu hỏi của Lô Tiểu Như hấp dẫn.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải duỗi duỗi lưng, khốn khổ ngồi dậy: “Không dễ dàng như vậy. Huyết Sắc tạp tu đoàn cũng có chút năng lực. Ngươi nói xem, trước mặt rất nhiều người ngươi đã đánh mất hết thể diện, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Tìm lại thể diện!” Lô Tiểu Nhu trả lời như chém đinh chặt sắt.

“Đúng vậy, đúng vậy! Những người tuổi trẻ thật là có nhiệt huyết a!” Ba Cách Nội Nhĩ giả vờ cảm khái một phen, tất cả mọi người đều chằm chằm lườm hắn. Hắn cười hì hì, bộ dạng lơ đễnh, tay phải khẽ vuốt ve những sợi râu trên cằm: “Huyết Chuy bộ chắc chắn đang đuổi theo ở phía sau, a, ta khẳng định bọn họ cách chúng ta nhiều nhất là hai ngày thời gian.”

“Hai ngày, bọn họ rất gần chúng ta.” Nhữ Thu ngẩng mặt nói.

Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Tô Lưu Triệt Nhu nói: “Không biết mấy thứ hôm qua Nhu tỷ tỷ bố trí có hữu dụng hay không? Ta cũng phụ một tay vào đó, thật là mệt muốn chết. Nếu như bọn họ không tìm thấy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng phải là chúng ta mất trắng biết bao công sức hay sao?”

Vẻ mặt của Tô Lưu Triệt Nhu lạnh nhạt, chỉ là trong mắt nàng không nhịn được mà hiện lên một tia không đành lòng.

“Yên tâm, yên tâm, nếu như một chút khả năng truy tìm dấu vết như vậy cũng không làm được thì không cần chúng ta ra tay, bọn họ cũng sẽ chết trong rừng cây, đỡ cho chúng ta phải ra tay.” Ba Cách Nội Nhĩ ngáp một cái, lười biếng nằm xuống, nói tiếp: “Già mất rồi, thân thể bây giờ, không chịu được mệt mỏi a.”

Hề Bình đang nhắm mắt phẩm trà cũng cười nhạo một tiếng: “Kẻ lười như ngươi, từ khi nào đi ngủ cũng phải tìm cớ?” Mọi người nghe vậy không nhịn được cười. Khương Lương ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm nghị, sát khí lạnh như băng.
Bình Luận (0)
Comment