Tạp Đồ

Chương 490

Yến Bạch rời đi có nghĩa là lực lượng bên người Trần Mộ bị suy yếu rất nhiều, vấn đề này cũng đã được cảnh báo.

Giải Yến Bạch mặc dù không nói rõ, nhưng hắn vẫn còn có thể nghe ra trong ngôn ngữ nói chuyện ý tứ cần cảnh giác với Đàm Vũ Mân. Giải Yến Bạch là người hào sảng, chỉ là bề ngoài thì thô còn bên trong tinh tế, không phải một nhân vật đơn giản. Hắn đối với Đàm Vũ Mân đề phòng như vậy, có thể thấy được cũng không phải chỉ có mình Trần Mộ mới cảm giác thấy khí tức nguy hiểm từ Đàm Vũ Mân.

Khi Trần Mộ đến doanh trại của Vũ Tự quân đoàn thì đã có người ở bên ngoài chờ sẵn.

"Bạch tổng quản, tiểu thư đợi ngài ở bên trong." Nghênh đón Trần Mộ chính là một vị tạp tu chừng ba mươi tuổi, cử chỉ chững chạc, ánh mắt sắc bén. Vũ Tự quân đoàn có quân phục mầu xanh trắng đặc thù, hắn mặc ở trên người trông cực kỳ khỏe khoắn, cử chỉ cung kính lễ độ.

Mặc dù không thăm dò, nhưng Trần Mộ vẫn không dám xem nhẹ vị tạp tu này, thực lực của đối phương rõ ràng không yếu.

"Làm phiền rồi." Trần Mộ đáp lễ.

Doanh trại khá rộng lớn, trật tự ngăn nắp, những tạp tu gặp trên đường đi đều không phải là những người tầm thường. Tạp tu ở đây có trình độ cao hơn tạp tu mà Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn thu nhận khoảng một hai cấp bậc.

Nhưng ngẫm nghĩ thì thấy cũng bình thường thôi. Sức ảnh hưởng của Đàm Vũ Mân thì bọn hắn hiện thời làm sao có thể so sánh được.

Trong căn cứ huấn luyện, khí thế ngút trời, căn bản không thấy một tạp tu nào nhàn rỗi. Trần Mộ bỗng nhiên cảm giác như đang tiến vào căn cứ của chính mình.

Đưa mắt nhìn xuyên qua dãy hành lang thật dài, Trần Mộ trông thấy Đàm Vũ Mân. Nàng ta đang nói chuyện với một gã tạp tu. Tên tạp tu kia tỏ vẻ kích động, đỏ bừng mặt, vỗ ngực đang nói điều gì đó, còn Đàm Vũ Mân thủy chung chỉ cười nhạt, thi thoảng mới nói vài câu. Có một nam nhân khá cao đứng nghiêm ở phía sau nàng ta.

Mỗi khi nàng ta lên tiếng nói chuyện, tên tạp tu trước mặt lại như bị kích động.

Đàm Vũ Mân thoáng thấy Trần Mộ đến gần, liền nói khẽ mấy câu với tên tạp tu kia. Tên tạp tu tỏ vẻ kích động cung kính hành lễ, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

"Bạch huynh rốt cục đã đến rồi. Vũ Mân đã mong chờ thật lâu đó." Đàm Vũ Mân nhỏ nhẹ cười nói rồi đứng dậy chân thành nghênh đón. Tên nam nhân phía sau cũng đi sát theo.

"Được yêu quá mà có chút kinh sợ." Trần Mộ hơi hành lễ, nhưng trong giọng nói thản nhiên của hắn thì chẳng thấy một chút ý tứ quá yêu mà sợ nào. Tên tạp tu dẫn đường nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ bất bình, ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ liền không còn chút thân thiện nào nữa.

"Ngươi lui xuống đi." Đàm Vũ Mân hơi quay sang bảo tên tạp tu này. Hắn liền hành lễ và lui ra.

"Không nghĩ rằng lại phát sinh chuyện như vậy." Trong ánh mắt Đàm Vũ Mân ánh lên một nét đau thương: "Lỡ cơ hội gặp Giải Yến Bạch huynh, trong lòng Vũ Mân thấy thật đáng tiếc."

Mặc dù không thích Đàm Vũ Mân, nhưng đối mặt với tác phong này của nàng ta, Trần Mộ cũng không có cách sinh ra ác cảm. Hắn chỉ đơn giản không nói một lời.

Đàm Vũ Mân liền thay đổi chủ đề, khẽ giơ bàn tay trắng nõn lên, giới thiệu: "Vị này là Cơ Trí Hạo tiên sinh, trợ lý riêng của ta. Hắn ngưỡng mộ danh tiếng của Bạch huynh đã lâu."

Cơ Trí Hạo mỉm cười, hành lễ: "Đúng vậy, ta từ lâu đã muốn gặp Bạch tổng quản, cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành tâm nguyện."

Cơ Trí Hạo thân hình khá gầy, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như bệnh nặng chưa khỏi, nhưng ánh mắt lại làm Trần Mộ có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, giống như là do bóng đêm đen kịt sâu nặng nén lại mà thành, làm cho có cảm giác thâm sâu không lường được.

"Quá khen rồi." Trần Mộ khách khí đáp.

Ba người ngồi xuống, sau một lát liền có người hầu mang trà xanh tới.

Đàm Vũ Mân ánh mắt lơ đãng, liếc nhìn cái lắc đeo trên tay Trần Mộ, nhẹ nhàng đứng dậy, khom người thật sâu trước Trần Mộ, nói giọng đầy vẻ xin lỗi: "Thật sự có lỗi quá! Lần trước không được Bạch huynh cho phép, Vũ Mân đã tự tiện tiết lộ thân phận của Bạch huynh ra ngoài, do đó mới gây ra nhiều chuyện như vậy. Nghe nói buổi tối ngày hôm đó Bạch huynh còn bị tập kích, đây là chuyện Vũ Mân tuyệt đối không hề ngờ tới, trong lòng khó yên, vẫn muốn tìm Bạch huynh tạ lỗi. Hôm nay có thể chính miệng nói với Bạch huynh lời xin lỗi, trong tâm Vũ Mân cũng dễ chịu được chút ít."

Trên mặt nàng ta tỏ vẻ bất an, còn có ý áy náy vô cùng.

Trần Mộ nâng chung trà lên, điềm nhiên uống như không có chuyện gì, vẻ mặt không thay đổi nói: "Chuyện nhỏ thôi, Đàm tiểu thư không cần giữ ở trong lòng." Nếu không phải Cừu San Ngọc nói rõ ràng về lai lịch của Đàm Vũ Mân cho Trần Mộ biết, tạp tu Khổ Tịch tự chiến đấu với Tiếu Ba buổi tối ngày hôm đó là do chính Đàm Vũ Mân phái tới, nói không chừng hắn đã thật sự bị nàng ta lừa gạt rồi.

Nhưng mà hiện tại, hắn chỉ cười lạnh trong lòng.

Dáng vẻ thản nhiên ung dung của Trần Mộ khiến cho Đàm Vũ Mân khá bất ngờ, nàng ta bất giác trao đổi một ánh mắt với Cơ Trí Hạo.

Động thái nho nhỏ này giữa hai người bị Trần Mộ nhạy cảm bắt gặp. Hắn lập tức thầm phán đoán một cách đại khái trong lòng về địa vị của Cơ Trí Hạo.

Cơ Trí Hạo cố ra vẻ thoải mái, cười cười: "Bạch tổng quản quả nhiên là người có tấm lòng rộng rãi, tại hạ thật sự bội phục." Đàm Vũ Mân cũng là người cơ trí, lập tức ý thức được vấn đề xảy ra ở chỗ nào.

Vẻ mặt một lần nữa khôi phục bình tĩnh, nàng tiếp lời nói: "Đúng vậy, Bạch tổng quản là đệ tử của Tây Trạch tiền bối, tất nhiên không phải là người bình thường. Lại nói thêm, Vũ Mân cùng Bạch tổng quản còn có vài phần quan hệ sâu xa ấy chứ."

"Ồ?" Trần Mộ uống trà, điềm nhiên ứng tiếng.

"Đúng vậy, gia mẫu Đàm Tiểu Y là bạn tốt của Tây Trạch tiền bối. Chẳng biết Bạch tổng quản có từng nghe Tây Trạch tiền bối nói qua?" Đàm Vũ Mân mỉm cười mà hỏi.

Chứng kiến nụ cười mỉm quyến rũ trên mặt Đàm Vũ Mân, Trần Mộ trong lòng không hiểu sao chỉ cảm thấy thật chán ghét.

"Không nghe nói qua." Hắn trả lời có chút lạnh băng.

"Ồ, chẳng lẽ Tây Trạch tiền bối không có nói cho Bạch huynh biết hay sao?" Đàm Vũ Mân lộ ra vài phần ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh làm bộ thản nhiên nói: "Tuy nhiên cũng đúng, theo tính tình của Tây Trạch tiền bối, chỉ sợ là không có hứng thú với mấy chuyện vụn vặt này."

Trần Mộ trầm mặc lạnh lùng, cũng khiến cho hai người bắt đầu ý thức được có chỗ không đúng.

Cơ Trí Hạo lúc này nói: "Thời gian cuộc khảo hạch cũng chuẩn bị đến rồi, nếu bọn họ biết Bạch huynh đến dự, chỉ sợ không biết sẽ kích động thế nào! Đến lúc đó còn mời Bạch huynh chỉ điểm vài đường, cũng để cho bọn họ được lĩnh giáo một chút phong độ cao thủ! Ha ha, đi thôi. Bạch huynh, mời!"

Trần Mộ lặng lẽ đứng dậy không nói gì. Đàm Vũ Mân đứng ở phía sau Trần Mộ, sắc mặt có chút khó coi. Nàng ta không rõ vì sao Bạch tổng quản lại tỏ ra lãnh đạm như thế. Trước đây, Bạch tổng quản cũng làm cho người ta có cảm giác khó tiếp cận, nhưng mà hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng hiện tại. Chẳng lẽ hắn đã biết cái gì? Nghĩ vậy, tim Đàm Vũ Mân liền đập thình thịch.

Ba người đến một phòng huấn luyện, nơi này đã có khoảng chừng một trăm năm mươi tên tạp tu đang đợi sẵn. Một trăm năm mươi tên tạp tu đứng chỉnh tề im lặng, không có bất cứ một tiếng động nào, cũng không hề nhúc nhích, giống như tượng gỗ. Một cảm giác sát phạt phả thẳng vào mặt.

Đồng tử của Trần Mộ co thắt lại. Những tạp tu này, mỗi người phát tán ra dao động năng lượng, cơ hồ đều không dưới lục cấp.

Tại Ngũ đại Hoa khu cũng không hiếm tạp tu cảm giác lục cấp, nhưng tạp tu chiến đấu cảm giác lục cấp thì đã có thể được coi là cao thủ! Những tạp tu này nhìn không chớp mắt, sắc mặt trầm tĩnh, nét mặt không chút thay đổi. Cảm giác của Trần Mộ rất nhạy cảm, nhất là đối với sát khí. Những tạp tu này đều phát tán ra sát khí rõ ràng, nói cách khác, tất cả bọn họ đều là tạp tu chiến đấu!

Một trăm năm mươi tên có thể gọi là tạp tu cao thủ đứng ở đây, phát ra sát khí, khiến kẻ khác kinh hãi.

Không nghĩ rằng Vũ Tự quân đoàn vậy mà lại có được nhiều tạp tu chiến đấu như vậy! Một đoàn đội, lực lượng cường đại hay không, phải xem số lượng và trình độ trung bình của những tạp tu chiến đấu trong đó. Lực lượng của Đàm Vũ Mân quả nhiên không thể xem nhẹ, Trần Mộ trong lòng âm thầm lẫm liệt.

Ngoại trừ những tạp tu này, còn có năm tên tạp tu đứng chờ trên đại sảnh. Trang phục chiến đấu trên người bọn họ cùng một trăm năm mươi tên tạp tu đứng bên trong phòng huấn luyện kia có khác biệt rõ ràng.

Mấy tạp tu này quay sang nhìn Trần Mộ, ai nấy ánh mắt lóe lên! Đều không ngoại lệ phát tán ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, ánh mắt mỗi người đều sắc bén dị thường. Năm người bọn họ gây cho Trần Mộ một thứ áp lực không hề thua kém chút nào so với một trăm năm mươi tên tạp tu kia!

Tạp tu thất cấp!

Tất cả năm tên tạp tu này đều là thất cấp! Cho dù Trần Mộ đến giờ luôn lạnh lùng tỉnh táo, nhưng cũng nhịn không được mà hơi biến sắc.

Vậy mà trong tay Đàm Vũ Mân lại có nhiều tạp tu thất cấp đến như vậy! Trước đó, một trăm năm mươi tên tạp tu kia đã khiến cho Trần Mộ khá giật mình. Mặc dù ở khu Thiên Đông Lý, tạp tu cảm giác lục cấp trở lên không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt đối không ít. Với sức ảnh hưởng của Đàm Vũ Mân, có thể chiêu mộ được đến một trăm năm mươi tên cũng không hề làm hắn quá kinh hãi.

Nhưng tạp tu có cường độ cảm giác thất cấp thì khác hẳn với lục cấp. Loại tạp tu này có thể tiến vào hàng ngũ cao thủ chân chính, thậm chí có thể tiến vào trong vòng một trăm nhân vật hàng đầu trên Hắc Tuyến Tinh Bảng. Với cao thủ cấp bậc này, sự chiêu mộ bình thường hoàn toàn không có bất cứ sức hấp dẫn nào. Mà tạp tu có thể đạt đến mức độ này, không một ai trong số bọn họ không có tâm chí kiên nhẫn, trải qua trăm trận, đích thực không phải dễ dàng có thể dao động.

Bấm đầu ngón tay tính toán, trong tay Trần Mộ vậy mà lại không có một tạp tu nào có cường độ cảm giác đạt tới thất cấp. Tang Hàn Thủy cách thất cấp gần nhất, chỉ kém một chút là có thể đột phá.

Nghĩ vậy, Trần Mộ càng cảm thấy khiếp sợ lực lượng trong tay Đàm Vũ Mân.

"Ra mắt Bạch tổng quản. Tại hạ là Vưu Nhân, đội trưởng đội một của Vũ Tự quân đoàn. Có thể gặp được ngài, thật vô cùng vinh hạnh!" Vị tạp tu này hành lễ với Trần Mộ, nói giọng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Tên này da đen thui, nhìn qua tựa như một đại hán làm nghề cửu vạn, không thấy có nửa điểm phong độ cao thủ.

Trần Mộ còn nhớ tên này, Vưu Nhân, xếp hạng thứ bảy mươi trên Hắc Tuyến Tinh Bảng!

Những tên tuổi trên Hắc Tuyến Tinh Bảng thì Trần Mộ hiện tại có thể nhớ được phần lớn. Mà tên này thì hắn đặc biệt nhớ kỹ, vì Đảng Hàm vốn xếp hạng bảy mươi đã bị chết trong tay Trần Mộ, thay thế vị trí của hắn chính là Vưu Nhân.

Để ý thấy Trần Mộ có vẻ khiếp sợ, trong mắt Cơ Trí Hạo hiện lên một vẻ đắc ý.

"Ra mắt Bạch tổng quản, đội trưởng đội hai của Vũ Tự quân đoàn Tào An Lợi!"

"Ra mắt Bạch tổng quản, đội trưởng đội ba của Vũ Tự quân đoàn Tề Phong!"

"Ra mắt Bạch tổng quản, đội trưởng đội bốn của Vũ Tự quân đoàn Phan Việt!"

"Ra mắt Bạch tổng quản, đội trưởng đội năm của Vũ Tự quân đoàn Chúc Vân Minh!"

Trần Mộ kinh hãi không nói nên lời. Tất cả mấy tên này đều là những tạp tu xếp hạng trước một trăm trên Hắc Tuyến Tinh Bảng!

Năm tên tạp tu có tên trong số một trăm thứ hạng đầu trên Hắc Tuyến Tinh Bảng làm đội trưởng! Đội ngũ như vậy cũng thật sự quá xa hoa. Dù là Tuyết Hoa tạp tu đoàn cũng chưa chắc có thể đủ sức đưa ra đội ngũ như vậy!

Sức ảnh hưởng của Đàm Vũ Mân thật sự đạt tới tình trạng như thế sao?

Hơn nữa, Trần Mộ còn chưa quên cái tên tạp tu của Khổ Tịch tự sử dụng Già Mục Xà Mâu kia, còn có vị tạp tu hàng đầu liên bang Mai Cát...

Vũ Tự quân đoàn cường đại ngoài dự đoán của mọi người a!
Bình Luận (0)
Comment